Lão công là zombie vương
Chương 112 : Lão công là zombie vương
CHƯƠNG 112: TÌNH THẾ BẮT BUỘC
Edit: Lan Anh
Nhưng trước khi họ có động tác tiếp theo thì Ôn Băng Vũ đã có chút không kiên nhẫn.
Hắn mang lãnh ý nhìn con bạch tuộc kia, “Con đường này xem ra không thể đi.” Hắn lo đêm dài lắm mộng, lo lắng hơn là không có đường để đi, đến lúc đó nếu cái kho báu kia có thật thì cũng chỉ có thể đứng nhìn.
“Nhưng lão đại, ngoại trừ con đường này, những chỗ khác đều không có đường đi qua a.” Từ Võ cau mày, hắn để tay trên tay lái, nhìn vào kiếng chiếu hậu nói với Ôn Băng Vũ đang đứng ở ngoài.
Xác thực muốn đến S Châu đều phải đi qua sông, nhưng ngoại trừ cây cầu này đủ lớn cho xe họ đi qua thì những cây cầu khác đều là cầu nhỏ.
Nhưng có một điểm không thể không nói, con sông này nối thông với nhau, tất nhiên ở đây có bạch tuộc biến dị, như vậy khẳng định những chỗ khác cũng có thể có loài khác biến dị.
Sắc mặt mọi người đều khó coi.
Đám người nhìn nhau, thở dài.
Từ Võ do dự hồi lâu, lúc này mới nghiêm túc nhìn Ôn Băng Vũ, “Ôn lão đại, hay là chúng ta quay về đi?” Dù sao những ngày tiếp theo có trải qua kém một chút, nhưng còn tốt hơn là mất mạng ở đây.
“Không được.” Hắn biết chỉ cần có thể đi qua, chắc chắn sẽ cầm được đống đồ kia, hắn không cam tâm cũng như không muốn buông tay, “Mọi người, nếu lần này có thể cầm được đồ, tôi sẽ thưởng gấp đôi.”
Đã đi đến đây, hắn không cho phép bản thân mình bỏ lỡ nửa chừng.
Nhìn thấy Ôn Băng Vũ quả quyết như vậy, tâm Lạc Nhạn cũng hơi động.
Tuy cô ghét Ôn Băng Vũ, nhưng không thể không nói, năng lực của hắn không tệ, hơn nữa cách đối nhân xử thế cũng không kém, cho nên ở tận thế hắn mới sống tốt được như vậy.
Chỉ cần hắn kết giao bằng hữu, thì hắn sẽ vì những người đó mà móc tim móc phổi, ngay cả đối những Dị năng giả trong căn cứ cũng vậy, nhưng chỉ ngoại trừ cô, dù thấy vị hôn thê là cô bị người ta khi nhục, ngay cả nháy mắt hắn cũng không nháy một cái, coi như không thấy mà trực tiếp đi đường vòng.
Cũng vì sự lạnh lùng của hắn mà cô đã bị đẩy vào vực sâu.
Nghĩ đến đây liền khiến tâm tình Lạc Nhạn không tốt, nhưng rất nhanh cô đã bình tĩnh lại.
Dưới tình huống bình thường, hắn tuyệt đối sẽ không để người dưới trướng mình đi chịu chết, nhưng hiện tại thì sao? Biết rõ trong núi có hổ nhưng vẫn đi.
Cái này có thể nhìn ra, đồ vật hắn muốn lấy có bao nhiêu quan trọng.
Nếu như chờ đến lúc hắn đi qua, lại phát hiện đồ bên trong đã bị người khác đoạt hết, không biết sẽ như thế nào, Lạc Nhạn lập tức hưng phấn.
Mà lúc này bên người cô liền truyền đến một cỗ hơi lạnh, khiến cô hồi thần, không hiểu nhìn Lôi Nặc.
“Không cho phép nhìn hắn.”
Mỗi lần Lạc Nhạn nhìn Ôn Băng Vũ, ánh mắt của cô khiến hắn không thích, giống như một vòng xoáy giữa hận và yêu, hắn nhịn không được bắt đầu suy đoán.
Lạc Nhạn co rút khóe miệng, cô phát hiện Lôi Nặc có chút làm người ta đau đầu, đồng thời cũng có chút buồn bực.
Đến cùng là có chuyện gì a? Cái tên Lôi Nặc này, sau khi trải qua chuyện lần trước liền trở nên dính người, hơn nữa càng thêm bá đạo.
“Em không nhìn hắn, làm sao biết hắn muốn làm cái gì?”
“Có anh ở đây.”
Lạc Nhạn lại co rút khóe miệng, cô mặc kệ hắn, mắt vẫn nhìn về phía Ôn Băng Vũ.
Những người biết chút công phu đã được Ôn Băng Vũ tập hợp lại.
Mấy chiếc xe này khá rộng, có thể chở được không ít người, ở đây có 7-8 chiếc xe, tổng cộng có 39 người, vừa rồi đã bị con bạch tuộc hủy hết một chiếc.
Hiện tại còn bảy chiếc, lúc nãy hắn cho người đi dò đường nên trên chiếc xe kia chỉ có hai người ngồi, bây giờ ở đây vẫn còn 37 người.
Lúc này đám người tập hợp lại một chỗ, bắt đầu thương lượng đối sách.
Ôn Băng Vũ do dự hồi lâu, cuối cùng chỉ ra hai người kêu bọn hắn đảm nhiệm việc lái xe qua cầu.
Tất nhiên là hai người này sợ vỡ mật, người nào cũng lắc đầu, sắc mặt tái xanh.
Ôn Băng Vũ hắn cũng không muốn ép bọn hắn đi, nhưng không đi chẳng lẽ cứ đứng đây nhìn? Sắc mặt Ôn Băng Vũ lập tức khó coi.
Từ Võ đứng một bên nhìn Ôn Băng Vũ thật lâu, cũng biết ở đây không có ai muốn làm tốt thí, tuy trong lòng hắn cũng có chút e ngại, nhưng tình cảm anh em nhiều năm như vậy, hắn vẫn đứng dậy xung phong đi.
Thấy hành động của Từ Võ, Ôn Băng Vũ có chút cảm động, nhưng so với cảm động thì hắn càng để ý đến kết quả.
Xe chậm chạp tiến lên.
Từ Võ ngồi trên xe căng thẳng, không chỉ người ngồi trên xe mà đám người đứng dưới cầu cũng căng thẳng theo, ai cũng cẩn thận nhìn xuống mặt nước.
Bọn hắn muốn nhìn một chút, nếu xe chạy nhanh hết mức thì con bạch tuộc này sẽ làm gì? Có thể bất thình lình bắt giết hay không? Dù sao lúc nãy nó đã ăn hai người, có khi nào nó đã ăn no, sẽ không muốn tấn công nữa thì sao?
Cũng bởi vì điểm đó mà đám người càng nghiêm túc nhìn xuống mặt sông.
Lông mày Lạc Nhạn cũng nhíu chặt, nhìn phương hướng Từ Võ rời đi, đối với Từ Võ, cô vẫn có chút hảo cảm, cũng không muốn thấy hắn chết dưới xúc tu của bạch tuộc, lại nhìn về phía Lôi Nặc, miệng mấp máy muốn nói lại thôi.
Mà ngay lúc này, tai nạn lại xảy ra.
Chỉ thấy mặt đất hơi run run, sau đó liền có mấy cái xúc tu thò lên, mà lúc mấy cái xúc tu đó quấn lên những thanh xà của cây cầu, cảm thấy cây cầu lớn vô cùng kiên cố lúc này lại như đang gắng gượng chống đỡ con bạch tuộc.
Từ Võ tuy không nhìn thấy tình huống bên dưới, nhưng hắn vẫn cảm giác được mặt đất đang lắc lư, hắn đạp chân ga để tăng tốc độ.
Mặc dù tốc độ của xe nhanh, nhưng cũng không nhanh bằng xúc tu, ngay lúc xe sắp chạy qua cầu thì cái xúc tu kia liền chặn đường chạy của Từ Võ, cưỡng ép chiếc xe phải dừng lại.
Một cái xúc tu khác lại giơ cao lên, đập mạnh xuống dưới.
Không lệch một li, vừa vặn đánh lên chiếc xe.
Nó khống chế sức mạnh rất tốt, vừa vặn chỉ khiến cái xe bị hỏng nhưng không bị nát.
Chờ đến lúc cái xe không thể di chuyển nữa, nó mới duỗi xúc tu vào bên trong thăm dò.
Thấy cảnh này, sắc mặt mọi người thay đổi, đặc biệt là Ôn Băng Vũ, mặc kệ trước hay sau tận thế, Từ Võ đều là anh em của hắn, mặc kệ hắn làm cái gì, Từ Võ đều là người đầu tiên đáp ứng, Từ Võ cứ thế mà chết rồi?
Cả người sững sờ nhìn con bạch tuộc khổng lồ kia.
Nhưng đúng lúc này, đuôi mắt lại nhìn thấy một thân ảnh đang chạy như điên, Ôn Băng Vũ hít lạnh một hơi, đó là Từ Võ.
Vừa rồi lúc con bạch tuộc chặn xe, hắn đã xoay người nhảy xuống xe, né tránh được một kích của cái xúc tu kia.
Mà ngay lúc con bạch tuộc phát hiện ra Từ Võ chạy thoát, lập tức cuồng nộ, xúc tu đâm xuyên qua chiếc xe, giơ cao lên sau đó vứt xuống nước.
Mọi người đều không thể tin, trên đời này mà lại còn có quái vật có linh tính như vậy, nếu bọn họ đi qua, khẳng định sẽ bị ăn hết.
Chỉ cần bọn họ dám lên cầu thì nhất định sẽ chết, tuyệt đối sẽ chết.
Cho dù đống đồ kia có tốt thật, nhưng nếu không còn sống thì sao có thể cầm, chẳng bằng cứ lưu lại căn cứ, dựa vào chút đồ ăn mà sống qua ngày.
Nghĩ một chút đám người liền nhìn Ôn Băng Vũ, bọn họ thật sự không muốn chết, nhưng cũng không muốn mất đi sự che chở của căn cứ Băng Vũ, sớm biết như vậy bọn họ không nên đi theo a.
Đám người đều dùng ánh mắt cầu xin mà nhìn Ôn Băng Vũ.
Mà lúc này Từ Võ đã quay lại bên cạnh Ôn Băng Vũ, sắc mặt xanh trắng, hô hấp dồn dập.
“Ngươi không sao chứ?” Ôn Băng Vũ lo lắng nhìn Từ Võ.
Từ Võ lắc đầu, sau đó nghiêm túc nói: “Lão đại, bây giờ chúng ta nên làm gì tiếp đây?”
Truyện khác cùng thể loại
1027 chương
290 chương
1694 chương
40 chương
47 chương
33 chương
25 chương