Lão công là zombie vương
Chương 111 : Lão công là zombie vương
CHƯƠNG 111: BẠCH TUỘC KHỔNG LỒ
Edit: Lan Anh
Chỉ mới lùi được hai mét thì một cái xúc tu thật dài thò ra từ dưới nước, cơ hồ chỉ một giây sau cái xúc tu kia đã chạm đến chiếc xe.
Trong thời gian nháy mắt mọi người còn chưa kịp phản ứng thì cái xe đã bị kéo lên trời.
Người ngồi trong xe cảm thấy cả người bị mất trọng lượng liền hét lên, trong bộ đàm luôn truyền đến tiếng kêu cứu mạng.
Nhưng Ôn Băng Vũ còn chưa kịp mở miệng thì cái xúc tu kia đã kéo cái xe xuống nước, cứ như vậy biến mất trước mặt mọi người.
Hầu như mọi người đều không dám tin vào mắt mình, mắt lớn trừng mắt nhỏ, một lúc lâu sau, con quái vật ở trong dòng nước xoáy đó vươn đầu ra, đám người lúc này mới giật mình hoàn hồn.
Ở giữa vòng xoáy là một con bạch tuộc khổng lồ, lúc này nó vươn xúc tu lên, ở trên cái xúc tu đó là chiếc xe ban nãy, chỉ là cái xe đã bị bóp nát, còn người bên trong đã bị kéo ra ăn thịt.
Đám người đứng dưới cầu không nói được cảm giác của mình bây giờ là gì.
Thân thể không khống chế được mà run rẩy, nhìn con quái vật chậm rãi bò ra từ trong nước, dáng vẻ vô cùng to lớn, so với cự mãng cũng không kém bao nhiêu, hơn nữa con bạch tuộc này còn có rất nhiều xúc tu, nếu quả thật phải đánh nhau với nó, ai thắng ai thua không thể nói trước được.
Lạc Nhạn đưa tay sờ cằm, cả người chìm vào trầm tư, con bạch tuộc này, thật khó đối phó a.
“Lôi Nặc, anh có biện pháp nào đối phó với con bạch tuộc này không?”
“Bên dưới không chỉ có một con.” Giọng của Lôi Nặc không chút gợn sóng, chỉ nhàn nhạt nói.
Nhưng không biết câu này càng khiến Lạc Nhạn kinh hãi, cái gì mà không chỉ có một con? Chẳng lẽ bên dưới có một tổ sao?
Nghĩ một chút cô liền mất lòng tin trong nháy mắt, ngây ngốc nhìn phía trước, “Vậy chúng ta phải làm sao đây?”
“Đi đường vòng.”
“Vấn đề là có đi đường nào thì cũng phải qua sông, dù không phải đầu này thì đầu kia cũng phải băng qua thôi.” (Không hiểu sao bạch tuộc ở sông, nhưng tác giả ghi thế nào mình để nguyên như thế nhé!)
Lạc Nhạn có chút bất đắc dĩ, mặc kệ đi đường nào thì cũng phải đi qua sông, cho nên có đi đường vòng thì không có nghĩa là có thể tránh được mấy con quái vật dưới nước này.
Lôi Nặc nghe xong cũng hơi dừng lại, sau đó đưa tay về phía cô.
Vốn cho rằng anh lại muốn đùa giỡn cô như hôm qua, Lạc Nhạn đã chuẩn bị tinh thần đánh chết anh.
Nào biết lần này Lạc Nhạn đã đoán sai.
Chỉ thấy anh hơi động tay một chút, Tiểu Xà đang quấn quanh người cô liền bị kéo ra ngoài.
Tiểu Xà đã lớn hơn không ít, nhưng không biết vì sao nó lại không rời đi, có thể nói từ lúc nó bị yếu đi thì lại thích ỷ lại vào Lạc Nhạn.
Cái bộ dáng đó khiến Lạc Nhạn chỉ biết cười khổ.
Lôi Nặc cũng không nói nhiều, ném Tiểu Xà xuống sông.
Thấy cảnh này, Lạc Nhạn liền cứng đờ trong nháy mắt, ngây ngốc nhìn Lôi Nặc, “Anh làm cái gì vậy?” Vô duyên vô cớ lại nổi điên? Nhưng cũng không đúng, có nổi điên thì cũng không nên lấy Tiểu Xà ra nổi điên a, nó không có chọc đến ai.
Lại nói, Tiểu Xà này lúc đầu tuy có chút không tốt, nhưng về sau không phải đã thay đổi sao? Còn giúp cô thuận lợi lên cấp, cho nên cô cũng không trách nó.
Thậm chí có lúc cô còn lôi Tiểu Xà ra trêu chọc một phen, nhưng không nghĩ đến cô mới mất tập trung một chút, Lôi Nặc đã ném nó đi.
Nghĩ đến thân thể yếu ớt của Tiểu Xà, rơi xuống nước không phải sẽ bị ăn sạch sao?
“Chuyện gì?”
“Anh còn hỏi em chuyện gì?” Lạc Nhạn quả thực bó tay, cái tên Lôi Nặc này cuối cùng có ý gì a? Tiểu Xà nói gì thì nói cũng là của cô, không chào không hỏi tiếng nào liền ném đi như vậy.
Không thể không nói, chuyện này so với chuyện hôn cô trước đó, còn khiến cô không vui hơn, “Trả Tiểu Xà lại cho em.”
“Không.”
Mặt Lôi Nặc trầm xuống, cả khuôn mặt đều biểu lộ sự không đồng ý, hắn đã sớm nhìn con rắn kia không vừa mắt, không, không chỉ con rắn mà còn có con mèo mập.
Lôi Nặc vừa nghĩ tới liền chuyển ánh mắt lên người con mèo mập kia.
Đại Miêu rùng mình một cái, cúi đầu, nó đã giảm bớt cảm giác tồn tại rồi mà! Sao còn phát hiện ra nó? Trong lòng nghĩ đến hoàn cảnh hồi nãy của Tiểu Xà, thân thể của nó liền run rẩy lúc biến to lúc biến nhỏ.
Nếu như cũng vứt con mèo này xuống, hắn liền có thể cùng Lạc Nhạn một chỗ.
“Anh còn dám nói không?” Lạc Nhạn quả thật bị chọc giận, lúc sau lại gật gật đầu, “Anh không đi thì tôi đi.” Nói xong liền đi về phía trước mấy bước, không lo lắng mình sẽ bị bại lộ thân phận chút nào.
Thấy vậy Lôi Nặc liền đưa tay kéo cô lại.
Lạc Nhạn muốn nói chuyện, Lôi Nặc lập tức hôn xuống, che môi Lạc Nhạn lại.
Cảm giác mềm mại kia khiến hắn mê muội trong nháy mắt, không để ý đến sự phản kháng của Lạc Nhạn, cố sức mút lấy.
Cũng không biết trải qua bao lâu, Lạc Nhạn cảm thấy môi mình như chết lặng, lúc này Lôi Nặc mới chịu buông cô ra, trên mặt anh không giấu được dục vọng, biểu tình đó khiến Lạc Nhạn hơi kinh hãi, sợ anh ‘làm’ cô ngay tại chỗ này.
Cũng may sau khi thoát khỏi sự mê muội đó, Lôi Nặc lấy lại tinh thần nói, “Anh biết nó là của em, nhưng anh vứt nó xuống là có lý do.”
“Lý do gì?”
“Nó là rắn nước.”
“Sau đó thì sao?”
“Rắn nước chưa chắc đánh lại bạch tuộc.”
“Anh giỡn mặt với tôi sao?” Lạc Nhạn trừng mắt nhìn Lôi Nặc.
Tiểu Xà mới có bao lớn a? Nếu là bộ dáng trước kia thì là chuyện khác, còn hiện tại thì sao? Trước cái khác không nói, chỉ nói thân thể Tiểu Xà nhỏ bé, hơn nữa chỉ mới hồi phục chút năng lượng, còn không đủ để con bạch tuộc kia nhét kẽ răng.
Nhưng có lẽ theo tính cách của Tiểu Xà thì nó sẽ tìm chỗ chạy trốn.
Đó chỉ là có thể, nếu nó không chạy kịp? Còn bị ăn thật thì làm sao đây?
“Yên tâm đi, con rắn nước đó có khả năng hấp thu năng lượng, lại nói con bạch tuộc này tuy khổng lồ nhưng cồng kềnh, còn nó lại linh hoạt, muốn ăn nó cũng không có dễ như vậy.” Vì không muốn Lạc Nhạn thêm xoắn xuýt, Lôi Nặc chỉ có thể giải thích.
Tuy cảm thấy có lý, nhưng Lạc Nhạn vẫn cảm thấy bất mãn, nhìn Lôi Nặc có chút không vui.
Ánh mắt kia khiến Lôi Nặc không vui bĩu môi, Lạc Nhạn như thế này chứng tỏ cô có để tâm tới con rắn nước đó, chuyện này không thể chấp nhận được, trong lòng của cô chỉ có thể có hắn, những người còn lại, không, không quản người hay động vật, đều lăn hết qua một bên cho hắn.
Nghĩ như vậy liền khiến tâm tình Lôi Nặc tốt hơn nhiều.
Nếu con rắn nước kia hoàn thành nhiệm vụ thì tốt, nếu như không thể thì hắn cũng không cưỡng cầu.
Nhiều lắm thì nó bị ăn thôi, đối với hắn cũng không có ảnh hưởng gì.
Lôi Nặc xấu bụng nghĩ, khóe miệng cong lên vui vẻ, càng lúc nụ cười càng sâu, người khác nhìn vào liền biết hắn đang nghĩ đến chuyện xấu gì đó, nhưng đáng tiếc Lạc Nhạn lại hồn nhiên không biết, còn tưởng Lôi Nặc lúc này đầu óc vẫn còn ngây thơ, ký ức chưa phục hồi, là một zombie đáng thương.
Mà Đại Miêu đã sớm biết rõ tính cách của Lôi Nặc, càng thêm hạ thấp sự tồn tại của bản thân, nếu biết bên cạnh Lạc Nhạn có người khủng bố như vậy, trước đó nó không nên đi theo.
P/S: Cám ơn mọi người đã theo dõi truyện! Do mình cách rách nhiều việc nên lịch ra chap có hơi lộn xộn, nhưng yên tâm mình không drop nhé! Ngày nào có chương mới thì mình sẽ up ngay chương đó!
Truyện khác cùng thể loại
1027 chương
290 chương
1694 chương
40 chương
47 chương
33 chương
25 chương