Lão công là zombie vương

Chương 110 : Lão công là zombie vương

CHƯƠNG 110: GIỞ TRÒ XẤU Edit: Lan Anh Lạc Nhạn cảm thấy bàn tay của Lôi Nặc đang sờ ngược lên trên, cô sững sờ một lúc mới mang theo nổi giận mà đẩy Lôi Nặc ra. “Anh đùa giỡn lưu manh.” “Sự tình này đối với những cặp vợ chồng, không phải rất bình thường sao?” Lôi Nặc hoang mang nhìn Lạc Nhạn, giống như cô mới là người cố tình gây sự ở đây. Giữa vợ chồng thì chuyện này rất bình thường, nhưng vấn đề ở chỗ bọn họ là vợ chồng sao? Bọn họ được xem như vợ chồng sao? Chuyện này rõ ràng là Lôi Nặc đang lừa cô a, vốn không có thân phận vợ chồng, lại lôi kéo cô làm ra những hành động xấu hổ như vậy, cô hận không thể kiếm cái động mà chui vào. Thấy Lạc Nhạn nghiến răng, Lôi Nặc cười khẽ, cúi đầu hôn xuống trán cô, cảm thấy thân thể cô cứng đờ, hắn liền cười vui vẻ, tiếng cười khẽ cứ quanh quẩn bên tai Lạc Nhạn. Hắn hôn trộm Lạc Nhạn một cái, cô trừng mắt, “Lôi Nặc.” “Nhỏ giọng một chút, nếu không sẽ dẫn đám người kia tới.” Âm thanh của Lôi Nặc giảm xuống, chỉ chỉ mấy căn nhà phía trước. Quả nhiên ở căn nhà phía trước, có hai người đang đứng nhìn quanh, Lạc Nhạn trầm mặt, lập tức ngồi xuống, cô lo lắng mình bị phát hiện, mà lúc này, thân thể Lôi Nặc cũng cúi thấp xuống, đầu hắn dựa vào bên tai Lạc Nhạn, thân thể mát lạnh khiến cô cảm thấy khó mà hình dung cảm giác của mình lúc này. “Lão bà, em càng ngày càng dễ tức giận.” Trong giọng của Lôi Nặc có mang theo một chút phàn nàn, Lạc Nhạn hừ lạnh một tiếng, tức giận nhìn hắn thật lâu, lúc sau mới dời mắt đi, nhìn về nơi khác, cô quyết định sẽ không nói chuyện với Lôi Nặc, nếu không cô sẽ bị anh làm cho tức chết. Lôi Nặc cũng không phải không cảm nhận được, cảm thấy Lạc Nhạn có chút khó chịu thì hắn lập tức đổi biện pháp, ngoan ngoãn nằm một bên ngủ, nhưng mắt lại như có như không nhìn Lạc Nhạn. Kỳ thật hắn không cần đi ngủ, nhưng nhìn Lạc Nhạn tức giận như vậy, hắn sợ cô thẹn quá hóa giận, như vậy sẽ không ổn. Cho nên hắn vẫn nên đi ngủ thôi. Thấy Lôi Nặc như vậy, Lạc Nhạn coi như có tức mà không có chỗ trút, chỉ có thể giấu trong lòng. Nhìn sắc trời không còn sớm, đuôi mắt liếc qua Lôi Nặc, hừ lạnh một tiếng, nằm xuống một bên. Kỳ thật cả đời trước cô chán ghét Lam Tiếu Tiếu như vậy, còn một nguyên nhân khác. Đó là bằng cái gì vị hôn phu của cô không thích cô, lại luôn che chở trăm bề cho Lam Tiếu Tiếu. Nói đến đây cũng khiến cô đố kỵ không thôi, đố kỵ Lam Tiếu Tiếu có một người đàn ông toàn tâm toàn ý thích cô ta. Lúc trước Ôn Băng Vũ không cho cô được cảm giác này. Bây giờ Lôi Nặc lại có thể mang đến cho cô sự ấm áp này. Nếu anh ấy không phải zombie thì thật tốt, nếu như không có cái người gọi là lão bà kia, lại càng tốt. Nghĩ một chút Lạc Nhạn liền nhắm mắt lại che đi ảm đạm bên trong. Vốn cho rằng ở nơi dã ngoại hoang vu, nghe tiếng zombie kêu gào bốn phía thì cô sẽ không ngủ được, nhưng không nghĩ đến vừa nhắm mắt lại là có thể tiến vào giấc ngủ, hơn nữa còn ngủ rất ngon. Chờ đến ngày thứ hai, cô bị Lôi Nặc đánh thức. Thấy khuôn mặt của anh gần trong gang tấc, Lạc Nhạn chưa kịp lấy lại tỉnh táo, qua một lúc lâu mới phản ứng lại. “Làm sao em lại nằm trong ngực anh?” “Bởi vì cơ thể của anh rất mát.” Lôi Nặc cong môi. Không thể không nói, đáp án này của Lôi Nặc vô cùng hợp lý, trời nóng như vậy, cô khẳng định sẽ tự chui vào chỗ mát, cho nên Lạc Nhạn cũng không nói nhiều, dù sao có máy điều hòa Lôi Nặc ở đây, khẳng định sẽ vô cùng mát mẻ nếu ở gần. Lạc Nhạn nửa tin nửa ngờ, bất quá lúc này đội xe của Ôn Băng Vũ lại xuất phát, cô cũng đành bỏ qua chuyện này mà đuổi theo đội xe. Ngược lại Đại Miêu, nó meo ô một tiếng, trên mặt có biểu lộ quái dị, nhưng khi nhìn đến Lôi Nặc thì vội vàng cụp đuôi, giả bộ tui không nghe tui không thấy. Lôi Nặc biểu hiện vô tội như vậy, bất cứ ai cũng không nghĩ đến hắn sẽ giở trò xấu. Từ lúc ra khỏi Kiến Châu, đi thêm một ngày, một ngày suôn sẻ như thế này có thể xem như vận khí của bọn họ đã dùng hết. Lúc này mọi người đang đứng bên cạnh một cây cầu lớn. Đoạn cầu này cũng không lớn, khoảng chừng 3-400 mét, trên cầu tuy có nhiều xe chen chúc nhưng họ vẫn có thể đi qua được, bất quá chỉ có thể đi mỗi lần một chiếc. Hơn nữa nhìn lối đi, chiếc xe dùng để chở đồ đi qua có chút hơi khó. Chuyện này có thể xem như khảo nghiệm trình độ lái xe của bọn họ. Dù sao đến S châu mà không có xe chuyển đồ thì lấy đồ về kiểu gì? Nghĩ một chút mọi người liền lâm vào khó xử. Cuối cùng Ôn Băng Vũ ra lệnh, cho một chiếc xe đi xung phong. Hai người Lạc Nhạn đứng ở đằng xa có chút không kiên nhẫn, nhìn tốc độ chậm chạp của bọn họ, có mấy trăm mét nhưng sợ rằng hơn mười phút bọn hắn cũng chưa thể chạy hết được cây cầu. Cô càng không kiên nhẫn. “Một chiếc đã đi lâu như thế, nhiều chiếc như vậy, sợ là đi đến trời tối luôn a.” Lãng phí thời gian, lãng phí tinh lực, vốn lộ trình chỉ có ba ngày, mà dựa theo tình hình này thì đến tháng sau vẫn chưa về được. Dù sao đi chưa được mấy bước lại dừng lại trao đổi, cái này so với đi Tây Thiên thỉnh kinh còn lãng phí thời gian hơn. Nghĩ một chút cô lại mắc cười. Nhưng cô liền phản ứng lại kịp, đây không phải là lúc để cười, dù sao chuyện này cũng không thể coi thường, nếu như lãng phí quá nhiều thời gian cũng không phải chuyện tốt. “Lôi Nặc, anh nghĩ chúng ta có thể giúp bọn hắn đi nhanh hơn không?” “Không thể.” Lôi Nặc lắc đầu, mắt nhìn xuống dưới nước, từ lúc nãy anh đã không dời mắt khỏi mặt nước, Lạc Nhạn cũng không để ý, nhưng bây giờ nghe anh nói chuyện, lập tức hoang mang nhìn anh. “Tại sao?” “Đáy nước có thứ gì đó.” Giọng của Lôi Nặc rất nhẹ, giống như là sợ sẽ đánh thức thứ gì đó dưới nước, thấy vậy cơ thể Lạc Nhạn cũng căng thẳng, nhìn theo ánh mắt của Lôi Nặc xuống nước, nhưng cô nhìn nửa ngày cũng không thấy cái gì. “Có thứ gì?” Lôi Nặc mím môi nhìn Lạc Nhạn một cái, sau đó cầm một cục đá ném vào trong nước. Cục đá rơi xuống nước âm thanh rất nhỏ, chỉ bủm một tiếng, mấy người Ôn Băng Vũ cũng không phát hiện ra, nhưng dưới đáy nước lại có dị dạng. Không ngờ trên mặt nước luôn tĩnh lặng, lúc này lại xuất hiện một vòng xoáy nhỏ, vòng xoáy đó càng lúc càng lớn, giống như muốn hút người ta vào. Mà cái xe kia đã đi được nửa cây cầu, nhưng vì cây cầu có diện tích lớn nên không biết chuyện gì đang xảy ra dưới nước, chỉ có những người đứng dưới cầu mới thấy rõ. Mà lúc nhìn thấy cái vòng xoáy kia, Ôn Băng Vũ đứng dưới cầu cứng cả người. Tay vô thức đặt lên bộ đàm: “Nhanh, quay trở về, lập tức quay về!” “Xảy ra chuyện gì sao lão đại?” người ở bên kia bộ đàm có chút không hiểu, xe vốn đã đi được một nửa, nhưng bọn họ vốn phải nghe lệnh của lão đại nên chỉ có thể ngoan ngoãn nghe theo, lái xe quay về.