Lão công là zombie vương

Chương 109 : Lão công là zombie vương

CHƯƠNG 109: ÔM THOẢI MÁI Edit: Lan Anh Tuy tốc độ của Đại Miêu không chậm, so với cái xe này nó chạy còn nhanh hơn, nhưng nó là mèo, còn là mèo lười, nếu có thể nằm mà không cần chạy thì đừng hòng nó vận động. So sánh với Đại Miêu bình tĩnh, Lạc Nhạn lại rùng mình, xe liên tục chạy vào ổ gà, lâu lâu chạy lên cục đá to khiến Lạc Nhạn sợ không thôi. “Lôi Nặc, chậm một chút sẽ chết sao?” Trái tim của cô sắp nhảy lên tới cổ họng, lần trọng sinh này cô không muốn kết cục cuối cùng của mình là bị ngã xe mà chết. Ở dưới tốc độ xe nhanh như thế này, coi như không ngã chết thì cũng sẽ bị té gãy chân, nghĩ một chút, Lạc Nhạn nắm chặt eo Lôi Nặc, “Lôi Nặc, bọn họ cũng không có đi nhanh như vậy a, chúng ta cũng sắp đuổi kịp rồi, anh chậm một chút đi.” Âm thanh của Lạc Nhạn lúc này cứ như làm nũng, Lôi Nặc nghe xong thì bản thân mình cũng nóng lên, hạ thân truyền đến sự căng cứng, Lạc Nhạn ôm chặt eo hắn khiến hắn cảm giác được thân hình mềm mại của cô, cả người có chút không chịu nổi. Chờ qua một lúc Lạc Nhạn lại hung hăng nhéo hắn một cái, Lôi Nặc mới lấy lại tinh thần, cũng không phải hắn cảm thấy đau nhức mà lo Lạc Nhạn sẽ bị đau tay, “Có chuyện gì?” “Lôi Nặc, chậm một chút, em muốn tự lái xe.” Lạc Nhạn gào thét trong lòng anh, Lôi Nặc lái xe nhanh như vậy, mắt thấy sắp bắt kịp đoàn xe của Ôn Băng Vũ phía trước rồi, cứ như vậy, cô nghi ngờ rằng không bao lâu nữa cô sẽ bị gió thổi bay. Cái cảm giác không thể thở khi bị gió tấp mạnh vào mặt, Lôi Nặc là zombie nên không có cảm giác như vậy. Lôi Nặc nghe Lạc Nhạn trách mắng mà không hề cảm thấy bất mãn, ngược lại nhịp tim lại tăng lên, bên eo truyền đến cảm giác nóng bỏng, giống như là muốn len lỏi vào toàn bộ cơ thể hắn, trong lúc nhất thời không hề muốn cô buông ra. Nhưng thấy Lạc Nhạn đang tức giận, Lôi Nặc cũng không muốn dọa cô, lúc này mới giảm tốc độ lại. Lạc Nhạn lập tức hít thở không khí. Hô hấp nóng ướt trực tiếp phả vào cổ Lôi Nặc, có một chút nhột. Thân thể hắn tự giác căng thẳng, cảm giác được đôi tay đang chậm rãi buông ra, Lôi Nặc liền nhíu mày, đè tay Lạc Nhạn lại, để cô chỉ có thể ôm hắn, “Ôm, thoải mái.” Lạc Nhạn nóng mặt: “Sao anh lại nói nhảm nhiều như vậy?” “Bởi vì người đó là em.” “...” Được rồi, cô phát hiện mỗi lần gặp Lôi Nặc, cô đều không phản bác được, mà vẻ mặt đối phương lúc nào cũng thành thật, giống như điều anh nói luôn là chân lý khiến Lạc Nhạn nghẹn lời, chỉ có thể coi như không nghe. “Nơi này cách S châu vẫn còn rất xa?” “Dựa theo tốc độ này của bọn hắn, ít nhất cũng phải ba ngày mới tới nơi.” Tốc độ của bọn hắn quá chậm. Ba ngày, vậy nếu tính cả đi lẫn về thì sẽ là sáu ngày. Đương nhiên đó là chưa tính những tình huống ngoài ý muốn, cho nên ít nhất cũng phải hơn nửa tháng. Đột nhiên Lạc Nhạn đã hiểu tại sao căn cứ Băng Vũ lại dễ bị phá hủy như vậy. Lần này đi S châu, những Dị năng giả này sẽ chết hơn phân nửa. Nhưng trọng điểm là những Dị năng giả còn ở lại căn cứ, đều không phải hạng tốt lành gì. Sau khi gặp chuyện tất nhiên bọn chúng lựa chọn mặc kệ, coi như có Liễu Lâm ở đó thì khi gặp được con quái vật dưới lòng đất kia, chắc chắn hắn sẽ chạy còn nhanh hơn người bình thường. Như vậy thì làm sao có thể bảo hộ căn cứ? Lạc Nhạn cảm khái, căn cứ Băng Vũ cứ dựa theo hình thức này thì sớm muộn gì cũng bị hủy đi. Nhưng cô không rõ, sao lại tốn nhiều thời gian như vậy, hơn nữa cô vẫn chưa tìm được Lam Tiếu Tiếu, lần xuất hành này cũng không thấy mang cô ta theo, loại cảm giác này rất vi diệu, cô đoán không ra Lam Tiếu Tiếu bị giấu ở chỗ nào. Mà ngay lúc Lạc Nhạn đang suy nghĩ thì xe đã chậm rãi rời khỏi Kiến Châu. Nhìn bầu trời sáng rực kia, cảm giác bị ánh nắng gắt gao chiếu vào người khiến cơ thể vô cùng khó chịu. Cũng may là cô có dùng băng bọc chiếc xe lại, bên ngoài thì thấy chiếc xe bình thường nhưng thực ra đã được bọc một lớp băng mỏng. Nhưng Lôi Nặc ngồi phía trước, tất nhiên không thể che tầm mắt của anh nên cô mới không chắn băng phía trước. Cũng vì không chắn nên cái nhiệt độ nóng hổi kia mới không ngừng tràn vào trong xe, Lạc Nhạn có chút khó chịu, nóng nóng lạnh lạnh rất dễ khiến người ta cảm mạo. Cũng may đã sắp đến lúc mặt trời xuống núi, đám người Ôn Băng Vũ đã tìm một địa phương nghỉ ngơi, Lạc Nhạn mới nhẹ nhàng thở ra. Vung vung cái chân hơi tê, tùy ý tìm một chỗ nghỉ ngơi, nhưng đám người Ôn Băng Vũ vẫn phải nằm trong tầm mắt của cô, cô sợ mình hơi mất tập trung thì bọn hắn liền chạy mất. Thấy Lạc Nhạn như vậy, Lôi Nặc liền tự động xoa bóp chân cho cô, mặt căng chặt, không nhìn ra chút cảm xúc nào, cũng may thủ pháp của anh tốt, chỉ tùy ý ấn một cái, Lạc Nhạn liền cảm thấy máu đã được lưu thông. Nhìn Lôi Nặc có thêm mấy phần thăm dò. Có lẽ thấy ánh mắt của Lạc Nhạn, Lôi Nặc cười một tiếng, hơi do dự nhưng cuối cùng cũng nói ra, “Lão bà, đã lâu rồi hai chúng ta không có thân mật a.” Nếu như vừa rồi cô còn cảm thấy Lôi Nặc giống như vương tử bước ra từ truyện cổ tích, thì lúc anh mở miệng, ngay lập tức đánh vỡ hình tượng. Lạc Nhạn co rút khóe miệng, nhìn Lôi Nặc hồi lâu, lúc này mới nhìn về phía khác. Trong lòng ê ẩm, cái gì gọi là đã lâu không thân mật, lời này có ý tứ gì, có phải biểu thị lúc trước anh với lão bà của mình, từng có quan hệ thân mật? Dù gì người đó cũng là lão bà của anh, làm sao có thể không có tiếp xúc thân mật? Càng nghĩ Lạc Nhạn lại càng cảm thấy không thoải mái, như nghẹn ở cổ họng. “Em thân mật với anh lúc nào?” “Ở căn cứ, em hôn anh a.” Lôi Nặc mím môi, ngây ngốc nhìn khuôn mặt tinh xảo của Lạc Nhạn. “Hiện tại đến phiên anh hôn em.” Lôi Nặc cúi đầu muốn hôn Lạc Nhạn. Ta ‘bíp bíp bíp’, cho tới nay đều là anh chủ động hôn không phải sao? Nghe sao giống như lần nào cô cũng chủ động? Lạc Nhạn nhìn Lôi Nặc bất thình lình tới gần, cô có chút phiền muộn quay đầu đi, nhìn về nơi khác, Lôi Nặc đáng chết này, có biết cái gì gọi là thẹn thùng không? Không biết xấu hổ dám nói không thành có, đến cùng là ai dạy anh? Lôi Nặc nghẹo đầu, nghiêm túc nhìn Lạc Nhạn, xác định cô có ý từ chối hắn, mày nhíu sâu hơn, qua một lúc giống như là hạ quyết tâm, đưa tay kéo Lạc Nhạn. Trong lúc nhất thời cô cũng không rõ trong hồ lô anh chứa cái gì, Lạc Nhạn cũng chỉ đành đi theo anh, thẳng đến lúc tay cô chạm vào vật cứng rắn lại lành lạnh, trong nháy mắt cô liền sững sờ, anh không có nhiệt độ cơ thể, ngay cả hạ thân cũng lạnh như băng, cho nên ban nãy vừa đụng phải, Lạc Nhạn còn tưởng gậy băng. Nhưng có gậy băng giấu giữa hai chân sao? Cô không phải đồ đần, cho nên vừa ngây ngốc nhìn Lôi Nặc, vừa đặt tay mình lên cái vật khổng lồ kia, tuy tay cô không lớn nhưng tuyệt cũng không nhỏ, lúc này chỉ có thể miễn cưỡng nắm lấy.