Lão công là zombie vương

Chương 108 : Lão công là zombie vương

CHƯƠNG 108: XUNG ĐỘT Edit: Lan Anh Mà ở một chỗ khác trong căn cứ, đám người Lạc Dật nghe xong cũng hưng phấn theo, Từ Lỵ thuật lại từng câu của Ôn Băng Vũ cho mọi người nghe. Cho nên căn bản Ôn Băng Vũ nói cái gì, mọi người ở đây đều biết rõ. Nếu như chuyện này là thật thì bọn họ nhất định phải đi. Dù sao họ cũng không ngại có nhiều đồ. Nghĩ một chút, mọi người đều sốt ruột, bắt đầu chuẩn bị sẵn sàng. Nhất định phải đi trước đám người Ôn Băng Vũ, bởi nếu bọn họ đi sau thì căn cứ sẽ đóng cửa lại, để phòng ngừa có người theo dõi. Nhưng bọn họ cũng không ngu, tự nhiên biết rõ suy nghĩ của Ôn Băng Vũ, nếu không thể đi muộn hơn thì đêm nay bọn họ liền xuất phát, rồi ôm cây đợi thỏ thôi. Cho nên sau khi quyết định liền thu thập đồ vật rồi rời đi, ngay cả mẹ con Từ Lỵ cũng đi cùng, đương nhiên đã đi thì sẽ không trở lại. Vốn Lạc Nhạn muốn đi cùng mọi người, nhưng một chiếc xe lại hơi chật chội, lúc trước là vì lộ trình ngắn nên chỉ khó chịu một chút, nhịn một chút sẽ qua, nhưng hiện tại thì sao?Nghĩ đến con đường xa như vậy cô lập tức do dự. Cuối cùng Lạc Nhạn chủ động xuống xe, đưa ra ý định muốn đi chung với Lôi Nặc. Mà Đại Miêu cũng lại gần Lạc Nhạn, đầu khẽ nâng, mấy ngày nay được ăn đồ ăn ngon, khiến lông trên người cũng mượt mà hơn rất nhiều, sờ lên vô cùng thoải mái. Cho nên khi thấy nó muốn đi theo mình, Lạc Nhạn ngay lập tức ôm nó vào trong ngực, chỉ là chưa kịp sờ thì Lôi Nặc đã vươn tay nắm lấy cổ Đại Miêu, trực tiếp ném nó qua một bên. Đại Miêu meo ô một tiếng, muốn phản kháng nhưng lại không dám, Lạc Nhạn nhìn mà đau lòng. Nói đến tiểu ngạo kiều này, từ lúc Lôi Nặc đến thì nó luôn nhu thuận trốn ở một nơi hẻo lánh, ngoại trừ lúc muốn Lạc Nhạn cho ăn thì nó sẽ kêu một tiếng, còn lại hầu như nó tận lực thu nhỏ cảm giác tồn tại của bản thân. Nhìn nhìn, thấy nó giận mà không dám nói, lộ ra bóng lưng ủy khuất, Lạc Nhạn muốn đi lên ôm nó trấn an. Nhưng còn chưa kịp bước thì đã bị Lôi Nặc chặn lại, ôm vào trong ngực. “Em muốn nó hay muốn anh?” Lôi Nặc mang theo giọng ủy khuất, thành công khiến Lạc Nhạn bó tay, nhìn biểu tình của Lôi Nặc, Lạc Nhạn ha ha hai tiếng, sau đó nói, “Hai người có xung đột sao?’ Một con mèo với một nam nhân, chẳng lẽ không thể cùng tồn tại à! “Em nhìn nó còn nhiều hơn nhìn anh!” Lôi Nặc nói xong liền nhìn vào mắt Lạc Nhạn, đảm bảo lúc này cô ấy chỉ thấy mỗi mình mình thì mới hài lòng.  Lạc Nhạn co rút khóe miệng, ngây ngốc nhìn Lôi Nặc, trán toát mồ hôi lạnh, Lôi Nặc này thật sự làm cô không có cách nào phản bác. Cô dứt khoát vùng vẫy thoát ra, tìm một chỗ nhắm mắt nghỉ ngơi, dù sao có Lôi Nặc ở đây, cô không cần phải lo lắng về vấn đề zombie sẽ đột ngột tấn công. Lôi Nặc lạnh lùng liếc Đại Miêu, nhìn cái bộ dáng lông xù kia run lẩy bẩy, lúc này mới hài lòng thu hồi ánh mắt, đi theo sau Lạc Nhạn. Sáng sớm ngày thứ hai, đám người Lạc Nhạn thức dậy ăn sáng, nhìn cánh cổng căn cứ Băng Vũ chậm rãi mở ra, tổng cộng có tám chiếc xe, từng chiếc từng chiếc chạy ra, mà Ôn Băng Vũ ngồi ở chiếc xe đầu tiên. Lạc Dật nhìn một hồi liền leo lên xe, đi theo đội xe phía sau, còn hai người Lạc Nhạn, đám người Lạc Dật chỉ cười haha hai tiếng, không dám quấy nhiễu. Vốn mấy chiếc xe cải tiến không khác nhau mấy, nên đám Lạc Dật đi theo phía sau cũng không quá gây chú ý. Lạc Nhạn đầu tiên nghĩ muốn Đại Miêu biến to, bộ dáng đó có thể đuổi theo đội xe, nhưng Đại Miêu quá bắt mắt, cũng chỉ có thể từ bỏ, từ trong Tử Ngọc lấy ra một chiếc Jeep. Nhìn cái xe này Lạc Nhạn có chút cảm thán, trước đó chỉ thấy nó ngầu, đặc biệt khi cánh đàn ông ngồi sau tay lái lại càng đẹp trai, khiến người ta cảm thấy vô cùng mạnh mẽ cùng hoang dã. Nhưng không nghĩ đến, sẽ có ngày cô cũng lái chiếc xe này. Lắc đầu thở dài một cái, còn chưa kịp lên xe thì Lôi Nặc đã nhảy lên chỗ ghế lái. “Anh làm gì vậy? Mau đi xuống.” Lôi Nặc là zombie, zombie nên làm chuyện mà zombie nên làm, leo lên ghế lái làm gì? Muốn ăn đòn? “Lên đi.” Lôi Nặc mang theo biểu lộ vui vẻ nói. Chuyện này chẳng lẽ cũng nằm trong ký ức của Lôi Nặc, mặc dù không khôi phục được bao nhiêu nhưng kêu anh lái xe, có phải cô ngại mạng mình quá dài a, hiện tại cô chưa muốn chết. “Xe để em lái.” “Em là người của anh, tất nhiên đồ cũng là của anh, cho nên sẽ do anh lái.” Lôi Nặc nghiêm túc nói, dường như đang nói chuyện trọng đại gì đó, khiến Lạc Nhạn sững sờ. Qua một lúc lâu cô mới dở khóc dờ cười nhìn Lôi Nặc, cô tất nhiên có chút không phản bác được, không không, không đúng a, từ khi nào cô biến thành của anh rồi? Lôi Nặc đáng chết, làm cô cũng bị cuốn theo câu nói của anh. Cô còn muốn nói tiếp, nhưng nhìn Lôi Nặc nghiêm túc như vậy, bất quá cô cũng không thể không hỏi, “Anh biết lái xe không?” “Không.” “Không mà còn muốn lái?” Lôi Nặc này quá thành thật hay sao? Không biết lái mà còn cây ngay không sợ chết đứng nói ra, còn muốn chở cô, đến cùng là cô bị ngu hay là Lôi Nặc bị đần? “Nhưng anh cảm thấy mình có thể.” Lôi Nặc mím môi, không nhìn thấy Lạc Nhạn nhìn mình bất đắc dĩ, ngược lại lời nói mang theo ý trịnh trọng. Lạc Nhạn nhìn Lôi Nặc hồi lâu, muốn nói gì đó thì Lôi Nặc lại đứng lên, bộ dạng như muốn xuống xe, nhưng cũng không giống, Lạc Nhạn nhíu mày. “Đây là em muốn anh ôm lên xe sao?” “Ai muốn?” Lạc Nhạn hô lên, nhưng trên mặt anh ấy lại vô cùng nghiêm túc, chứ không hề mang theo ý trêu đùa, Lạc Nhạn nghiến răng, Lôi Nặc này thật sự là khắc tinh đời này của cô. “Tốt nhất anh đừng có làm ngã xe, nếu không em sẽ cho anh đẹp mắt.” Nói xong cô liền quay người lên xe, cô có quyền chọn lựa sao? Đương nhiên không có, nếu không lên xe thì cô tin rằng Lôi Nặc sẽ mang cô lên xe. Như vậy thì càng thêm mất mặt, cho nên cô vẫn ngoan ngoãn nghe lời. Sau khi lên xe, Lôi Nặc ngồi trên xe sờ mó máy móc một chút, như đang tìm kiếm cảm giác, Lạc Nhạn nhìn mà sợ hãi, “Đừng nói với em là anh không biết khởi động xe?” “Ừ.” Cái gì? Hả? Lạc Nhạn thay đổi sắc mặt liên tục, cái tên Lôi Nặc đáng chết này, thật sự không biết khởi động? Nhưng từ trước tới này, Lôi Nặc nói cái gì chính là cái đó, nếu nói không thì chắc chắn là không, Lạc Nhạn cảm thấy tính mạng mình vô cùng đáng lo, chân đưa ra như muốn xuống xe. Nhưng chân còn chưa chạm đất thì xe phóng đi như ngựa thoát cương, nhanh chóng chạy khỏi đây. Cô theo phản xạ bắt được thân thể của Lôi Nặc, ôm chặt eo của anh.