Lão công là zombie vương

Chương 107 : Lão công là zombie vương

CHƯƠNG 107: SÔI TRÀO Edit: Lan Anh Vô luận là anh em Kim Ngọc, hay là anh em Lạc Dật, ngay cả Hoàng Lượng cũng không muốn tự mình làm mình thiệt thòi. Bây giờ bọn họ có thể nói là đầy đủ vốn liếng, cho nên mới dám làm càn như vậy. Mọi người thoải mái ăn cơm, lại nằm nghỉ hơn nửa ngày, thẳng đến lúc Từ Lỵ nghe được âm thanh thì mới tập trung ngồi thẳng dậy, giống như sẵn sàng đón địch. Ôn Băng Vũ đối với chuyện này hiển nhiên là vô cùng cẩn thận, cho người chuẩn bị tốt mọi thứ liền tiến vào phòng kín, còn đặc biệt quan sát bốn phía sau đó mới đóng cửa lại, hắn nhìn qua những Dị năng giả tập trung ở đây. Có thể nói những Dị năng giả có năng lực không tệ ở căn cứ Băng Vũ, đều đi tới đây. “Tôi cũng không muốn nói lời dư thừa, việc lần này mọi người phải giữ bí mật, một khi tiết lộ ra ngoài, như vậy căn cứ Băng Vũ sẽ phải đón nhận nguy cơ rất lớn.” Vốn đám người ở trong này ngay cả thở mạnh cũng không dám, lúc này trên mặt Ôn Băng Vũ lại mang theo ngưng trọng, ý tứ trong giọng nói khiến sắc mặt họ liền trầm xuống, vội vàng tập trung. “Cho dù chết, chúng tôi cũng sẽ không phản bội căn cứ Băng Vũ, cho nên lão đại cứ yên tâm.” Đứng ở đầu hàng là Từ Võ, trên mặt mang theo trịnh trọng và kiên định nhìn Ôn Băng Vũ. “Đúng vậy lão đại, căn cứ là nhà của chúng tôi, chúng tôi sẽ không bao giờ nói chuyện này ra ngoài.” Sắc mặt Liễu Lâm trầm xuống, mặc dù trong lòng có mấy phần sợ hãi nhưng trên mặt lại vô cùng chí khí nói. Ôn Băng Vũ nhìn mọi người thật lâu, lúc này mới hài lòng gật đầu, “Tốt, nói hay lắm, nơi này là nhà của chúng ta, nếu chúng ta không đoàn kết, thì căn nhà này sớm muộn gì cũng sụp đổ, dù các ngươi có đi nơi khác thì cũng sẽ bị nói là chó nhà có tang.” Lời này khiến sắc mặt mọi người lại trầm xuống, nhìn thoáng qua nhau, cũng biết rõ chuyện này đặc biệt quan trọng, “Lão đại, anh nói đi.” Ôn Băng Vũ hơi do dự, nhìn mọi người, “Lần này tôi định đi S châu.” “Cái gì?” Lời này vừa nói ra, vốn mọi người chỉ hơi xao động liền nổ tung, ngây ngốc nhìn Ôn Băng Vũ. S châu a, đây chính là nơi đầu tiên phát hiện zombie, nghe nói nơi đó zombie không nhiều, nhưng thực vật cùng động vật biến dị vô cùng nhiều hơn nữa cũng rất kinh khủng. “Lão đại, những người sống sót đi ra từ S châu nói đó là địa phương nguy hiểm nhất cho tới bây giờ, thật sự chúng ta phải đi?” Liễu Lâm không xác định nhìn Ôn Băng Vũ, mới vừa nói chí khí như vậy, bây giờ lại mang theo e ngại hỏi, dù sao S châu đâu phải là nơi để con người tới, bọn họ nói thì đễ, nhưng đến lúc đi thì chỉ còn xương cốt. Không, sợ là ngay cả xương cũng không còn. “Cho nên nhiệm vụ lần này rất đặc biệt, cũng rất trọng yếu.” Ôn Băng Vũ trầm mặt, cảm động vừa rồi đã không còn, mắt lạnh nhìn những người có ý muốn thối lui, nói, “Như vậy thì ai nguyện ý đi S châu với ta thì lưu lại, ai không nguyện ý thì ta cũng không cưỡng cầu, các người có thể rời đi.” Vừa dứt lời thì những người ở đây ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, không biết nên làm gì cho phải. Đúng lúc này Liễu Lâm chép miệng, mang theo nịnh nọt nhìn Ôn Băng Vũ, “Lão đại, tuy tôi nguyện ý đi theo anh, nhưng căn cứ cũng không thể không có người trông coi, tôi vẫn nên lưu lại để bảo vệ căn cứ.” Tuy đã sớm biết nhưng khi nghe được lời hắn nói, sắc mặt Ôn Băng Vũ chỉ có thể miêu tả là rất khó coi, sau khi Liễu Lâm nói xong thì những người còn lại cũng nối đuôi theo. Dù sao cũng đã có người bắt đầu, những người còn lại cũng không câu nệ, một người tiếp một người, nhao nhao muốn từ chối chuyến đi này. Chỉ trong thời gian nháy mắt, vốn căn phòng chứa trăm người, nay chỉ còn lại không đến năm mươi người, hơn nữa vẫn còn có người lục tục muốn đi ra ngoài. Thấy cảnh này, dù trái tim Ôn Băng Vũ có mạnh mẽ thế nào, cũng nhịn không được mà nhói một cái, cả người đều lộ ra sự tức giận. “Kỳ thật chuyện này cũng không thể trách bọn họ, lại nói thà thiếu chứ không cần đồ bỏ đi, coi như bọn họ có đi thì lúc gặp chuyện mà bỏ chạy cũng có khác gì đâu.” Từ Võ nhỏ giọng nói bên tai Ôn Băng Vũ, hắn cũng thấy sắc mặt Ôn Băng Vũ không tốt nên mới lên tiếng an ủi. Lời này khiến Ôn Băng Vũ dịu đi một chút, nhưng so với lúc đầu tính toán vẫn thiếu rất nhiều người. Thấy những người còn đứng trong phòng không có ý định rời đi, mặc dù chỉ hơn ba mươi người nhưng Ôn Băng Vũ cũng thở phào nhẹ nhõm. “Các ngươi lưu lại, liền đại biểu cho việc các ngươi nguyện ý đi theo ta tới S châu.” Đám người nhìn nhau, sau đó kiên định nói, “Chúng tôi nguyện ý đi theo lão đại.” Ôn Băng Vũ gật gật đầu, nhìn những Dị năng giả đứng ở đây, vốn không khí đang ngột ngạt cũng bớt đi không ít, hắn bước tới, đập lên vai một người, khuôn mặt vui mừng nói, “Nếu như chuyến đi này thành công, sẽ không thiếu đồ tốt cho mọi người.” Chuyện này không thể coi thường, nếu như quá ít người thì không được, nhưng thực sự cũng không thể đi quá nhiều người. Vốn hắn định số người đi theo sẽ từ bốn mươi đến sáu mươi, tuy hiện tại hơi thiếu một chút nhưng cũng miễn cưỡng chấp nhận. “Nhưng lão đại, chúng ta đi S châu làm gì?” Một địa phương khủng bố như vậy, không phải ai cũng có thể đi. Giống như bọn họ, không nói đến việc có muốn đi hay không, chỉ nghe tên thôi cũng thấy e ngại, lúc trước bọn họ gặp phải đám chuột biến dị đi công kích con người, dọa bọn họ không dám ngủ mấy đêm, bây giờ còn muốn đi đến đó, cảm thấy thế nào cũng rất khủng bố. “Tôi hiểu ý mọi người, nhưng nơi đó có không ít lương thực, chỉ cần chúng ta cầm tới tay, thì tương lại một năm sau không cần lo lắng về vấn đề lương thực.” Nơi nó có một kho hàng tồn, hơn nữa cái kho đó không nhỏ, chỉ cần đến và cầm những thứ đó về, như vậy trong một năm này, người nào cũng có cơm để ăn. Hơn nữa ở đó cũng có thuốc, trước tận thế những thứ thuốc như trị cảm mạo ai cũng thấy vô cùng bình thường, nhưng lúc này chúng rất rất quan trọng, nên biết sau tận thế chỉ cần bị cảm mà không có thuốc chữa cũng có thể chết ngay. Nghĩ đến chuyện này, Ôn Băng Vũ nhiều thêm mấy phần sốt ruột. Đối với trụ sở này, hắn đặt mọi tâm huyết và nhiệt tình vào nó, dù sao ở căn cứ này hắn là vua, hắn không thể nhìn người dân trong căn cứ chịu khổ, càng không thể nhìn bọn họ chết đói, vì điểm đó hắn mới đặt mình vào nguy hiểm. “Lão đại, tin này là thật sao?” Không thể không nói, lời này của Ôn Băng Vũ khiến mọi người dậy sóng trong nháy mắt, không vì cái gì khác, chỉ vì đồ ăn mà thôi. Đối với bọn họ, hiện tại thứ thiếu nhất chính là đồ ăn, nếu quả thật nơi đó có nhiều lương thực như vậy, có thể tưởng tượng được, đoạn thời gian tiếp theo bọn họ không cần rời khỏi căn cứ. “Đương nhiên nếu mọi người đi, thì tôi cam đoan, mỗi người các vị mỗi tháng sẽ nhận được một phần gạo trong vòng một năm.” Cũng có thể nói một năm này sẽ không bị đói bụng. Chuyện này đối với bọn họ không khác gì đưa than ngày lạnh. Trong lúc nhất thời mọi người sôi nổi hẳn lên, hưng phấn nhìn Ôn Băng Vũ. “Lão đại, khi nào thì chúng ta xuất phát?” “Sáng sớm ngày mai.” Chuyện này nếu đã nói ra thì đi càng sớm càng tốt, sớm đem đồ trở về, miễn cho đêm dài lắm mộng.