Lão công là zombie vương

Chương 106 : Lão công là zombie vương

CHƯƠNG 106: NHIỆM VỤ CHUNG CỰC Edit: Lan Anh Sắc mặt mấy người Lạc Dật biến hóa, Hoàng Lượng một tay bắt được cổ áo Liễu Lâm, “Lão tử đứng trước mặt ngươi, ngươi không thấy sao? Lại dám đánh chủ ý lên người Lạc Nhạn trước mặt lão tử, không nhìn một chút đức hạnh của mình đi, ngay cả tư cách xách giày cũng không có.” Vốn Lạc Nhạn có chút tức giận, nghe được lời này liền nhịn xuống không vui trong lòng, nở nụ cười yếu ớt nhìn Hoàng Lượng. Ngược lại Liễu Lâm, sắc mặt hắn đỏ lên, nghiến răng nhìn Hoàng Lượng, khí tức trong người hắn tăng vọt, bộ dáng đó hẳn là đang nổi giận, thực lực của hắn là dị năng giả cấp ba, nhưng Hoàng Lượng chỉ mới cấp hai, Lạc Nhạn căng thẳng nắm chặt nắm đấm. Nhưng không đợi Liễu Lâm động thủ, Từ Võ đã đập tay lên bàn. “Nơi này nằm trong phạm vi ta quản lý, nếu như ngươi không có chuyện gì thì rời đi đi.” “Ngươi....”Liễu Lâm nói không nên lời, nhìn Từ Võ nghiêm túc nhìn hắn, nhắm mắt lại, lúc mở mắt ra toàn là sát ý, lúc này hắn nhìn về phía Hoàng Lượng, tay dùng sức đập lên vai Hoàng Lượng, “Tiểu tử, tốt nhất đừng rơi vào tay ta, nếu không ta sẽ khiến ngươi sống không bằng chết.” Nói xong hừ một tiếng, mang theo Hậu Cát rời khỏi đây. Chờ đến lúc bọn hắn rời đi, bầu không khí ở đây mới hòa hoãn một chút. Từ Võ cười yếu ớt, “Các ngươi muốn nhận nhiệm vụ sao?” Đối với Từ Võ, mấy người Lạc Nhạn vẫn có hảo cảm, đặc biệt là Lạc Dật, trước đó đã giúp họ một lần, lần này lại giúp thêm lần nữa, Lạc Dật tự nhiên cũng ôn hòa hơn, “Đúng vậy, chúng tôi muốn nhận nhiệm vụ.” Từ Võ gật đầu, sau đó kêu người cầm những nhiệm vụ còn sót lại dây, rồi dặn dò người đó phải nói rõ quy định cho bọn Lạc Nhạn, còn Từ Võ thì quay người rời đi, Liễu Lâm hẳn lại đi cáo trạng, dù hắn không sợ nhưng cũng không muốn lão đại nghe lời xàm ngôn, cho nên hắn vội vàng đi qua. Chờ đến lúc Từ Võ rời đi thì người thông báo nhiệm vụ kia cũng nói rõ ràng những nhiệm vụ còn sót lại. Nhưng mấy người Lạc Dật không có lắng nghe, ngược lại đặt ánh mắt lên nhiệm vụ có phần thưởng lớn nhất được đặt trên cùng. “Nhiệm vụ Chung Cực?” Thấy ánh mắt của họ, người kia mới cười một tiếng, nói, “Nhiệm vụ này thuộc về loại cơ mật, muốn biết rõ nhiệm vụ nhất định phải tiến hành đăng ký, mà địa phương đăng ký chính là căn cứ trung tâm, tiến hành vào buổi chiều, sẽ được gặp trực tiếp lão đại.” Nghe đến Ôn Băng Vũ, Lạc Dật lộ ra mấy phần lãnh ý. Cái tên đáng chết Ôn Băng Vũ này, nếu không phải tại hắn, sao bọn họ lại chật vật như vậy? Thiếu chút nữa cái mạng cũng không còn. Nghĩ một chút, mọi người đứng tụm lại, đè thấp âm thanh thảo luận, phòng ngừa người khác nghe lén. “Chúng ta tiếp nhận nhiệm vụ này!” Lạc Nhạn chớp mắt. So sánh với nhau, nhiệm vụ Chung Cực khiến cô có hứng thú hơn. Hiểu rõ suy nghĩ của Lạc Nhạn, mắt Lạc Dật lấp lóe, “Nhưng anh không muốn nhìn thấy Ôn Băng Vũ một chút nào.” Xác thật đối với việc đi gặp cái tên Ôn Băng Vũ kia, cô không hề có một chút hứng thú nào. Nếu như muốn nhận nhiệm vụ thì bọn họ lại không có giấy thông hành. Giấy thông hành này nằm ở trung tâm căn cứ, nếu bọn họ muốn rời khỏi đây cũng cần phải có giấy thông hành này, nhưng muốn cầm giấy thông hành mà không muốn thấy Ôn Băng Vũ, cô có một biện pháp. Nhiệm vụ Chung Cực là do Ôn Băng Vũ tự mình thông báo, chuyện này chỉ cần Từ Lỵ nghe lén là được, còn muốn rời đi thì chỉ cần tùy ý tìm một cái nhiệm vụ là có thể rời khỏi đây. Lạc Nhạn nhìn về phía người thông báo đang đứng ngay bàn nhiệm vụ, nói hắn cho bọn họ một cái nhiệm vụ đơn giản. Hắn đáp ứng, lựa chọn một hồi liền tìm được một nhiệm vụ tìm kiếm thức ăn. Lạc Nhạn nhìn thoáng qua liền cám ơn hắn, mang theo mọi người rời đi. Vừa vào trong nhà, chỉ trong một giây Lạc Nhạn đã cảm nhận được một ánh mắt nóng rực. Lạc Nhạn khóe miệng co rút mà nhìn về phía Lôi Nặc. Chỉ mới tách ra có một chút mà sắc mặt Lôi Nặc đã khó coi tới cực điểm, lúc Lạc Nhạn trở về, hắn đã vô cùng không vui, mắt không thèm nhìn Lạc Nhạn, cô bất đắc dĩ, trong lòng cũng có cảm giác buồn cười. Ngược lại Lê Tử thấy hai người họ giận dỗi, cười hắc hắc hai tiếng, đi tới gần Lạc Dật một chút, cô cũng muốn một người đàn ông dính mình như vậy, phải làm sao đây? Nghĩ xong liền nhìn về phía Lạc Dật. Lạc Dật phát giác được ánh mắt của Lê Tử, cười với cô một tiếng, bộ dáng đó như tắm trong gió xuân, Lê Tử lại phiêu diêu trong nụ cười đó. Hai cái cặp đôi này công khai ân ái, khiến Kim Ngọc bất mãn, đặt tay lên vai Hoàng Lượng, “Bọn họ khi dễ người cô đơn chúng ta, bằng không hai chúng ta cũng thành một đôi đi?” Hoàng Lượng cười gằn hai tiếng, hất tay Kim Ngọc ra, rùng mình nói, “Thôi đi, cùng ngươi? Ta sợ ta không chịu nổi.” Hoàng Lượng nói xong, nhìn về phía Lạc Dật hỏi: “Nhiệm vụ Chung Cực này đến cùng là nhiệm vụ gì, chẳng phải là tìm kiếm thức ăn với tinh hạch đồng thời thanh lý zombie thôi sao?” Hoàng Lượng không hiểu nói. “Là cái gì thì đợi đến chiều liền biết.” Lạc Nhạn cười yếu ớt, cả người lộ ra mấy phần mị hoặc, làm cho người ta nhịn không được mà nhìn thêm vài lần. Phát giác được ánh mắt của Kim Ngọc và Hoàng Lượng, Lôi Nặc chỉ dùng vài giây liền ngăn trước mặt Lạc Nhạn, đôi mắt trừng to, hung hăng nhìn hai người họ. Bộ dạng tràn đầy ghen tị kia khiến Lạc Dật cười phá lên. Bị mọi người cười nhạo là Lôi Nặc chứ không phải cô, nhưng cô cũng thẹn thùng chứ, ho khan hai tiếng, cố gắng trấn định nói, “Cười cái gì mà cười? Không muốn ăn cơm sao? Tranh thủ thời gian chuẩn bị nấu cơm.” Vốn mọi người còn đang trêu chọc hai người họ, nhưng vừa nghe được hai chữ nấu cơm, sắc mặt mọi người hưng phấn không khác gì sói đói, cũng không dây dưa nữa mà phần người nào thì người đó bận rộn. Đoàn người bọn họ ở chỗ này rất kiêu ngạo, người khác chỉ vì miếng ăn mà vô cùng khó khăn, còn bọn họ mỗi ngày đều có cá có thịt, hơn nữa mỗi ngày đều có mùi thơm khác nhau bay ra, kích thích vị giác của người khác, vốn đám người bên ngoài không khác gì quỷ chết đói, bây giờ càng hung hăng nuốt nước bọt. Đặc biệt là Liễu Lâm với đám người Hậu Cát, hận không thể đoạt hết đồ về. Đương nhiên vấn đề này chỉ là vấn đề thời gian, ở giữa đám người chết đói thì cái gì cũng có thể làm được, chứ nói gì đến đám người thiếu đạo đức như vậy. Nhưng chuyện này đối với đám người Lạc Nhạn, họ không hề để ý chút nào. Không nói đến vấn đề bọn chúng không đánh lại họ, bọn họ có đồ tốt, cần gì phải lén lút a? Nếu như có cơm mà không thể ăn, vậy thì dị năng của bọn họ cũng không có tác dụng gì. Đương nhiên ban đầu Từ Lỵ cực lực phản đối, bởi vì chuyện này đối với họ không hề có chỗ tốt, hơn nữa còn kéo tới đám người xấu. Nhưng một mình cô không chống lại được mọi người, thậm chí vì Từ Lỵ nói như vậy, họ còn cảm thấy đắc ý, hận không thể để tất cả mọi người đều biết, Từ Lỵ chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu. Nhưng qua chuyện này cũng làm rõ một việc, đó là đám người Lạc Nhạn thật sự hung hăng, hơn nữa còn tùy hứng đến cực điểm.