Lão công là zombie vương
Chương 105 : Lão công là zombie vương
CHƯƠNG 105: NHẬN NHIỆM VỤ
Edit: Lan Anh
Xem ra hiện tại cô không có biện pháp nào bắt anh rời đi.
Chỉ có thể chờ đợi đến lúc thích hợp, nếu quả thật bị phát hiện thì chờ đến lúc đó lại tính tiếp.
Nghĩ như vậy lại khiến Lạc Nhạn cảm thấy mình hơi cam chịu.
Lạc Nhạn nằm trong phòng nghỉ ngơi, cũng không để ý tới Lôi Nặc nữa.
Ngược lại Lôi Nặc không ngừng đảo quanh Lạc Nhạn, bóp vai xoa chân, bóc hoa quả đặt bên cạnh Lạc Nhạn, không ngừng đút cô ăn, loay hoay vui đến quên trời quên đất.
Mới đầu Lạc Nhạn còn cự tuyệt, nhưng thủ pháp của Lôi Nặc quá cao siêu, cuối cùng Lạc Nhạn đành phải hưởng thụ, nhắm hai mắt lại, cảm nhận đôi tay Lôi Nặc không ngừng xoa bóp, cho dù bàn tay vô cùng cứng rắn, nhưng lúc xoa bóp lại biết chỗ nặng chỗ nhẹ, khiến cô thoải mái đến mức muốn rên thành tiếng.
Cũng may là cô vẫn còn tự chủ.
Nhưng một lát sau cô liền ngủ quên mất.
Nhìn thấy một màn này, Lê Tử cay mắt lại đố kị, hận không thể trừng to mắt hơn nữa, thấy chị Lạc Nhạn thoải mái híp mắt, cô hừ một tiếng, thật giống như phục vụ cho hoàng hậu, cô lại đố kỵ hận nữa rồi.
Mà cũng ngay lúc này, cửa phòng được đẩy ra, Lê Tử vốn còn đang buồn bực thì khi nhìn thấy Lạc Dật, loại ý nghĩ này liền bị bỏ xó.
“Mọi người quay lại rồi?”
Lê Tử đi đầu nói, Lạc Dật đang đi cũng hơi ngừng lại, sau đó khóe miệng cong lên, gật gật đầu với cô, rồi đi vào vấn đề chính, “Căn cứ Băng Vũ phát nhiệm vụ, có dễ cũng có khó, khó thì phải nộp phí cao, nhưng phần thưởng thì cao hơn mấy lần, thậm chí mấy trăm lần.”
“Phần thưởng là gì?”
Sau khi đám người Lạc Dật tiến vào, Lạc Nhạn liền tỉnh lại, mở to đôi mắt mông lung nhìn mấy người Lạc Dật.
Lạc Dật nhẹ nhàng nói, “Ví dụ như nhiệm vụ đi tìm đồ ăn, ra ngoài bao nhiêu người, lấy được bao nhiêu đồ ăn, cứ dựa theo tỷ lệ mà nộp lên, sau đó căn cứ xem xét có bao nhiêu đồ ăn, đánh giá cấp độ của những người tham gia nhiệm vụ, cấp càng cao thì đồ ăn cầm được càng nhiều.”
Cái này ngược lại cũng là một loại thủ đoạn, có thể khiến dị năng giả bôn ba vì bọn họ.
Khóe miệng cô khẽ mím, nhìn Lạc Dật, “Có nhiệm vụ gì?”
“Tìm kiếm tinh hạch và đồ ăn.” Trên cơ bản chỉ có mấy nhiệm vụ này, không có gì đặc biệt.
“Hiện tại người đi nhận nhiệm vụ nhiều không?”
“Không ít, chúng ta xếp hàng ở đó nửa ngày, thấy cũng tầm mười người đang xếp.”
Lạc Nhạn đã hiểu.
Nhưng những điều này không trọng yếu, dựa theo thời gian này thì con quái vật dưới đất kia sẽ không hành động, mà sau đợt tấn công của con quái vật này sẽ là đợt zombie triều đầu tiên.
Đợt đầu tiên sắp bắt đầu rồi, hiện tại đã qua hai tháng kể từ tận thế, mà chỉ cần ba tháng nữa sẽ nghênh đón zombie triều.
Cũng vì zombie triều mà tất cả các căn cứ ở Kiến Châu gần như bị hủy hết.
Cuối cùng chỉ có căn cứ Băng Vũ là cầm cự được, toàn bộ Kiến Châu cũng chỉ còn mỗi căn cứ Băng Vũ.
“Lạc Nhạn, tiếp theo chúng ta sẽ làm gì?”
“Nhận nhiệm vụ.”
Lạc Dật không hiểu, vô duyên vô cớ để bọn họ tiếp nhận nhiệm vụ làm gì, hơn nữa bọn họ không có rảnh đi phấn đấu vì căn cứ Băng Vũ a.
Thấy Lạc Dật một đầu nghi hoặc, Lạc Nhạn nhìn qua Lôi Nặc, nhận nhiệm vụ đương nhiên là để đưa hắn ra ngoài.
Lạc Dật mới đầu không kịp phản ứng, qua một lúc mới rõ ràng, nhịn không được hít một hơi, “Hắn đến đây từ khi nào?”
“Anh tự đi hỏi đi.”
Thấy trên mặt Lạc Nhạn không vui, Lạc Dật nhếch miệng cười yếu ớt, “Sau khi ra ngoài thì muốn đi đâu?”
“Căn cứ Lôi Nặc đã làm xong.”
Lời này lại khiến Lạc Dật không hiểu, không phải trước đó ở căn cứ, Lạc Nhạn một lời không hợp liền rời đi, bây giờ sao lại nguyện ý, là vì Lôi Nặc sao?
Ánh mắt Lạc Dật rơi lên người Lôi Nặc, có chút lên án.
Một lúc sau lại nhớ tới một vấn đề, làm sao Lôi Nặc lại vào đây được? Nơi này chính là địa bàn của con người, làm sao hắn lại có thể quang minh chính đại xuất hiện ở đây, đến đây để chịu chết sao?
“Lôi Nặc, làm sao ngươi vào đây được?”
“Đi vào thôi.” Thật không hổ là anh em, hỏi một vấn đề cùng một câu hỏi.
“Nơi này không phải là nơi mà người nên tới.” Lạc Dật cau mày vô cùng không vui.
“Chỉ có nơi ta không muốn, không có nơi nào ta không thể đến.” Lôi Nặc cuồng vọng nói, trên mặt hiện lên mấy phần ngạo mạn, giống như câu hỏi của Lạc Dật vô cùng buồn cười.
Cũng vì như vậy nên Lạc Dật có chút lúng túng.
Thấy vậy Lạc Nhạn nhịn không được cười ra tiếng, “Anh, cứ kệ Lôi Nặc, hiện tại chúng ta không cần quan tâm, dù sao chúng ta cũng chỉ ở đây mấy ngày thôi.”
Nghe thấy lời này liền biết Lạc Nhạn đã đồng ý Lôi Nặc lưu lại, Lạc Dật tất nhiên cũng không có ý kiến.
Dựa theo quy củ của căn cứ, muốn lĩnh nhiệm vụ đều phải có tiểu đội, mà tiểu đội ít nhất phải có năm người.
Lúc trước Lam Tiếu Tiếu cùng đám người Lữ Dương tạo thành một đội, ở căn cứ Băng Vũ quét ngang không ai cản nổi, có thể nói, nhờ tiểu đội này mà giá trị bản thân của Lam Tiếu Tiếu tăng vọt, cũng vì cái này, cô ta với Ôn Băng Vũ mới không có khoảng cách.
Nếu như lần này Lam Tiếu Tiếu cái gì cũng không có, mà Ôn Băng Vũ mất đi tất cả, hai người họ có còn giống như lúc trước, ân ái như ban đầu?
Bất quá những chuyện này sau này mới xảy ra, lúc này mấy người Lạc Nhạn đang đứng trong sảnh nhận nhiệm vụ, xử lý thủ tục.
Đương nhiên còn có vụ giao nộp, năm người cần giao nộp hai mươi viên tinh hạch, sau này cấp bậc đi lên sẽ được trả lại, nhưng đối với mấy người Lạc Nhạn thì chỉ có đi chứ không có về.
Mặc dù mỗi lần bọn họ sử dụng tinh hạch đều nhiều hơn số này, nhưng nói đến việc phải đưa đồ cho căn cứ Băng Vũ thì họ cảm thấy trong lòng không vui.
Cũng may thủ tục nhận nhiệm vụ được giải quyết nhanh chóng, đợi đến lúc được cầm giấy thông hành thì tâm tình không vui đó liền bị ném sau đầu, nhận nhiệm vụ rời đi.
Những người đứng trong sảnh có không ít người quen, như Từ Võ, Liễu Lâm, còn có Hậu Cát.
Ba người họ sau khi nhìn thấy Lạc Nhạn liền lộ ra biểu tình vô cùng quái dị, đặc biệt là Liễu Lâm, khóe miệng mang theo âm tà đi tới.
“Mấy người các ngươi chạy tới đây làm gì?”
“Tất nhiên tới đây để nhận nhiệm vụ.” Hoàng Lượng đứng phía trước Lạc Nhạn, thân hình tráng kiện lại đầy cơ bắp, mắt lạnh nhìn Liễu Lâm.
Bọn hắn không quên, cái tên Hậu Cát kia là người của Liễu Lâm, trước đó còn hung hăng lấy một đống đồ của họ.
“Chỉ có các ngươi ba nam hai nữ, mà muốn đi nhận nhiệm vụ?” Liễu Lâm lập tức phá lên cười, giọng cười đặc biệt thô tục, tên Hậu Cát đứng bên cạnh hắn cũng cười theo, cái bụng đầy mỡ kia rung lắc liên hồi, không khác gì một con ếch xanh.
“Đừng nói ta không nói trước cho các ngươi, hiện tại nhiệm vụ còn lại chỉ có Nhiệm vụ Chung Cực, bộ dạng các ngươi nếu đi thì chỉ có chịu chết.” Liễu Lâm nói xong, nhìn xuyên qua Hoàng Lượng, nhìn về phía Lạc Nhạn, “Ta nói, ngươi lớn lên đẹp mắt như vậy, bằng không đi theo ta đi, đến thời điểm ngươi muốn cái gì mà không được? Làm gì phải chạy ra ngoài sống nay chết mai?”
Truyện khác cùng thể loại
1027 chương
290 chương
1694 chương
40 chương
47 chương
33 chương
25 chương