Lão công là zombie vương

Chương 104 : Lão công là zombie vương

CHƯƠNG 104: ĐỪNG NÓI CHUYỆN Edit: Lan Anh Khuôn mặt băng lãnh của Lôi Nặc hoàn toàn nghiêm túc, đôi mắt mang theo sự bá đạo nhìn Lạc Nhạn. Thấy hắn như vậy Lạc Nhạn lại có chút bất mãn, nhắm mắt lại, quay đầu qua một bên, “Ai nói?” Lôi Nặc mím môi, lộ ra mấy phần ương ngạnh, cúi đầu xuống gặm môi cô lần nữa, cái tư vị thơm ngọt kia khiến hắn muốn trầm mê. Nhưng Lạc Nhạn lại cảm thấy khó thở, muốn thoát khỏi ôm ấp của hắn nhưng Lôi Nặc giống như đứa trẻ bị cướp kẹo, lộ ra mấy phần không vui, càng thêm cố sức cắn môi cô. Chờ đến lúc Lạc Nhạn không còn khí lực, hoàn toàn treo trên người Lôi Nặc thì lúc này hắn mới chịu buông cô ra, nhưng biểu hiện trên mặt vẫn còn cường ngạnh, “Nam nhân của em chỉ có thể là anh.” Nghe được câu này, Lạc Nhạn đã vô lực phản bác, nhìn biểu hiện của anh, nếu cô cứ mạnh miệng thì cô tin rằng Lôi Nặc sẽ cưỡng hôn cô lần nữa, bình thường luôn khôn khéo, một khi bị hôn cả người vô lực giống như bị thiếu dưỡng khí. Nhưng Lôi Nặc đợi mãi không thấy Lạc Nhạn trả lời, lông mày lúc này đã nhíu chặt, lại cúi đầu xuống, tư thế kia làm Lạc Nhạn kêu la không ngừng. “Là anh là anh, tất cả đều là anh.” Nghe được câu này, Lôi Nặc lúc này mới hài lòng, khóe miệng cong lên, vui vẻ nhìn Lạc Nhạn, ở trên người cô không ngừng cọ tới cọ lui, “Anh rất nhớ em.” Mặc dù biết rõ hơn phân nửa là Lôi Nặc giả bộ, nhưng cô cảm thấy anh không khác gì một đứa bé, hơn nữa còn là đứa bé cần được bảo hộ. Nhưng mẹ nó, một thân dị năng như vậy, còn có công phu không ai địch lại, cần cô bảo hộ? Cái này rõ ràng là đang giả bộ ngây thơ, mặc dù biết rõ nhưng lúc nhìn xuống khuôn mặt của Lôi Nặc, Lạc Nhạn lại mềm lòng. Bỗng nhớ tới lần trước tan rã trong không vui, đôi mắt cô liền ảm đạm đi, “Sao anh lại tới đây?” Nơi này chính là căn cứ của con người, nếu thân phận của Lôi Nặc bị phát hiện, chắc chắn sẽ bị săn giết. Đương nhiên trọng điểm là những người đó có khả năng. “Nhớ em.” Nếu lời này xuất phát từ miệng của người khác, chắc chắn Lạc Nhạn sẽ không để ý, nhưng hết lần này đến lần khác, trên mặt Lôi Nặc luôn mang theo sự nghiêm túc, khiến tâm tình cô vốn không kiên định lại càng thêm dao động. “Ai bảo anh nhớ tôi?” “Anh.” Lạc Nhạn nghẹn lời, nhìn Lôi Nặc thật sâu, lúc lâu sau mới gật đầu, được rồi, cô nói không lại anh. Mắt nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Lôi Nặc, tuy đã rất giống con người, nhưng cũng chỉ là hơi giống, vẫn có thể dễ dàng nhìn ra sự khác biệt, cho nên sau khi Lạc Nhạn trầm mặc, rất nhanh liền lôi kéo Lôi Nặc đi đến chỗ mình ở. Lôi Nặc cũng không phản kháng, ngược lại giống như hồ ly ăn vụng, trong mắt tràn đầy ý cười nhìn Lạc Nhạn. Lê Tử nhìn hết một màn này, nhịn không được mà lắc đầu kèm theo bất đắc dĩ. Quả nhiên, chị rất thông minh nhưng một khi gặp Lôi Nặc, liền trở nên ngớ ngẩn. Xem ra chị vĩnh viễn không có khả năng thoát khỏi lòng bàn tay Lôi Nặc. Chờ đến lúc quay về phòng, đám Lạc Dật vẫn chưa quay lại, trong phòng chỉ có Từ Lỵ vẫn còn đang tìm kiếm, sắc mặt chị ấy vô cùng khó coi, có lẽ vẫn chưa tìm được người, nên khi nhìn về phía Lạc Nhạn có chút xấu hổ. Lạc Nhạn cũng không để tâm, ngược lại đặt ánh mắt lên người Lôi Nặc, đè anh ngồi lên ghế. “Sao anh lại đến đây?” “Đến thì đến thôi.” “Anh đi từ chỗ nào?” “Từ cửa ra vào.” Lạc Nhạn trong nháy mắt đỏ mặt, ngây ngốc nhìn Lôi Nặc, nhưng sắc mặt hắn vẫn vô cùng bình tĩnh, xác thực hắn đi vào từ cổng, nhưng cũng vì như vậy mới khiến Lạc Nhạn thêm bất mãn. Lôi Nặc đầu có vấn đề thật hay là cố tình đùa bỡn cô? “Anh quay trở về cho em.” “Không muốn.” Lôi Nặc kiên quyết nói, nhìn chằm chằm Lạc Nhạn, mang theo bộ dáng có đánh chết cũng không đi, Lạc Nhạn liền đau đầu. “Đến cùng anh muốn làm gì? Nơi này là căn cứ của con người, anh muốn chết sao?” “Em ở đây.” Lôi Nặc bất mãn, hắn đã nói rõ ràng, mặc kệ cô đi đâu, hắn đều sẽ đi theo, một mực đi theo, tất nhiên cô muốn ở lại chỗ này, thì hắn cũng phải ở đây. Lạc Nhạn có chút không nói thành lời, chỉ có thể sững sờ đứng đó, nhìn Lôi Nặc đang thể hiện vô cùng trịnh trọng, mắt có chút nóng lên, hít một hơi thật sâu để cho mình bình tĩnh lại, “Bây giờ em không muốn nhìn thấy anh, anh đi đi, trở lại Thành Zombie, làm zombie vương của anh đi.” Đoạn thời gian này kỳ thật cô cũng suy nghĩ rất nhiều, nên cô càng thêm xác định, Lôi Nặc vô cùng có khả năng là zombie vương, chí ít cho đến hiện tại, cô còn chưa thấy con zombie nào mạnh hơn Lôi Nặc. “Không.” Lạc Nhạn trừng mắt, Lôi Nặc này thật là, cô thật sự đánh không lại, chửi cũng không được, chỉ có thể thầm mắng một tiếng, lúc này mới nhìn sang chỗ khác. Nhưng Lôi Nặc ở lại đây cũng không phải là chuyện tốt, nghĩ đến căn cứ lúc trước anh đang xây dựng, Lạc Nhạn cau mày, “Căn cứ của anh xây dựng xong chưa?” Lôi Nặc nhìn thoáng qua liền biết Lạc Nhạn có ý gì, khóe miệng cong lên rất đẹp trai, “Đã xong.” “Trước tiên anh về đó chờ em, chờ em làm xong chuyện sẽ đi tìm anh.” “Em coi anh là đồ ngu à, lão bà, cả đời này anh sẽ đi theo em.” “Em không phải là lão bà của anh.” Lại nghe đến hai chữ lão bà, cô liền cảm thấy trong lòng không thoải mái, nhưng sau khi nói xong cô thấy Lôi Nặc lại nhắm hai mắt muốn hôn xuống, lập tức xao động, “Được được được, là lão bà của anh không được sao?” Lúc này Lôi Nặc mới hài lòng. Ngược lại Lạc Nhạn, chân mày đã rất nhanh biến thành hình chữ xuyên, hung hăng trừng Lôi Nặc một cái, “Đến cùng là ai dạy anh?” Một lời không hợp liền muốn hôn, nhưng cô lại tránh không được, Lạc Nhạn khó chịu a. Lôi Nặc nhíu mày, một lúc sau mới nói, “Đừng nói chuyện, hôn anh.” “Cái gì?” Lạc Nhạn không kịp phản ứng, lúc sau mới hiểu rõ ý của Lôi Nặc. Nguyên lại khi hắn không muốn nghe cô nói chuyện, liền cúi xuống hôn cô là vì muốn chặn miệng cô lại. Nhưng hắn là zombie, cho dù chỉ mới khôi phục một phần ký ức, nhưng biết như vậy có phải là quá nhiều không? Trừ phi có người nói cho hắn biết, hoặc từng biểu diễn trước mặt hắn một lần, bằng không làm sao hắn biết làm mấy chuyện như vậy. Nghĩ đến lần trước, nói không hợp liền hôn cô, Lạc Nhạn cảm giác được đầu mình đang to ra. Nhưng quan trọng nhất là nghĩ cách bắt anh ấy đi ra khỏi căn cứ, nếu không cô làm cái gì cũng có cái đuôi đi phía sau làm giùm, thì đến thời điểm quan trọng cô cũng không làm được gì? Không được, cô đến đây không phải để du sơn ngoạn thủy. “Lôi Nặc, đến cùng anh có muốn nghe em nói không?” “Nếu như em nói những lời anh thích, thì anh nghe, nếu không thì anh không nghe.” Rất tốt, mới mấy ngày không thấy, vừa gặp liền khiến Lạc Nhạn phải nghiến răng, cười haha hai tiếng, qua một lúc mới đưa tay chà xát khuôn mặt của anh thật mạnh.