Lão công là zombie vương

Chương 103 : Lão công là zombie vương

CHƯƠNG 103: CHỈ CÓ THỂ LÀ TA Edit: Lan Anh Có khả năng cách một vách tường cũng có số lượng người sống sót như vậy. Mà ngay lúc Lạc Nhạn đang suy nghĩ thì trong đám người truyền đến tiếng kinh hô, Lạc Nhạn mới hồi thần. “Có người chết, có người chết.” Âm thanh này vang lên không hề mang theo sự hoảng sợ hay e ngại, mà là hưng phấn, sau khi người này hô lên, những người vốn đang ngồi chết lặng liền vội vàng đứng lên, từng người từng người lộ ra sự hưng phấn, nhìn một vòng, sau khi nhìn thấy người chết kia thì đám người run lên nhè nhẹ. Thấy vậy Lạc Nhạn với Lê Tử không khỏi thắc mắc trong lòng, người đã chết mà còn vui vẻ như vậy? Bất quá rất nhanh họ đã biết nguyên nhân, thấy cái người vừa chết kia được đám người chống đứng lên, sau đó bị xuyên ngang qua khung sắt, bỏ lên trên đống lửa. Người đó chỉ mới vừa chết đã bị đám người này đem đi nướng. Không sai, là nướng, mà đám người xung quanh giống như sói, chăm chú nhìn vào thi thể kia. “Chị, người ở đây thật buồn nôn.” Lê Tử nhìn cái thi thể kia, qua hai tháng người đó đã gầy đến mức không có bao nhiêu thịt, nhưng vô luận như thế nào thì đó cũng là con người a, sao có thể trở thành đồ ăn trong miệng người khác như thế. “Chí ít, bọn họ vẫn đợi hắn chết rồi mới ăn.” Lạc Nhạn nhếch môi, ít nhất cũng không khiến người ta bị đau đớn đúng không? Cho nên hiện tại vẫn còn duy trì nhân tính được như vậy, sau này chính là người sống sờ sờ, trực tiếp bị bắt đi nướng chín, không, thậm chí là ăn sống, cái đó mới thật sự là buồn nôn. Trong lòng vừa nghĩ thì người kia đã bị nướng chín được phân nửa, đám người không chịu nổi đã lấy xuống ăn, mặc dù còn máu tanh nhưng cũng không thành vấn đề với họ. Lạc Nhạn với Lê Tử thật sự không chịu nổi nữa, trực tiếp đi ra ngoài. Chờ đến lúc đi ra ngoài, Lê Tử mới không nhịn nổi nữa mà ói ra, nghĩ đến chỗ máu dính trên miệng đám người kia, bộ dáng có khác gì zombie đâu chứ? Nôn một hồi lâu, Lê Tử mới cố sức bắt lấy tay Lạc Nhạn, “Chị, chúng ta quay về thôi, càng nghĩ càng buồn nôn mà.” Lạc Nhạn gật đầu, kỳ thật cô cũng là lần đầu tiên tận mắt thấy hình ảnh như vậy, trong lòng ít nhiều cũng có chút khó chịu, mặc dù không khoa trương như Lê Tử, nhưng cô cũng có chút buồn nôn. Con người sở dĩ biến thành như vậy, là bởi vì đồ ăn. Nói đến đồ ăn, cô liền nhớ tới một sự kiện, dù sao số đồ trong không gian cũng có ngày ăn hết, mặc dù đồ trong không gian rất nhiều, nhưng nếu sau khi ăn hết thì sao? Chờ chết? Cho nên nếu có thể tạo một căn cứ, cô muốn làm một mảnh ruộng đồng, chí ít cũng có thể để mọi người tự làm việc kiếm cơm ăn, cơm no áo ấm. Dù sao chỉ có sinh con thì mới có thể đón chào một thế hệ mới cho nhân loại. Hiện tại đất đai đã bị ô nhiễm, mới trồng hạt giống xuống thì sẽ không có vấn đề gì, nhưng lâu ngày chúng cũng sẽ biến thành quái vật, cho nên có muốn trồng cây thì cũng phải cân nhắc đến việc cải thiện đất đai. Nhưng bây giờ nói đến chuyện này thì quá sớm. Hai người thở ra một hơi, rời khỏi nhà trệt, vừa mới chuẩn bị rời đi thì thấy một người đàn ông đi tới, Lạc Nhạn nhìn thấy liền căng thẳng. Đó là Ôn Băng Vũ. Lạc Nhạn mím môi, giống như không nhìn thấy, cứ đi thẳng về phía trước. So sánh với Lạc Nhạn, Ôn Băng Vũ hoàn toàn ngược lại, khắp khuôn mặt hoàn toàn sững sờ, ngây ngốc nhìn Lạc Nhạn thật lâu, đợi đến lúc Lạc Nhạn sắp rời đi, lúc này mới phản ứng lại, bắt được tay của Lạc Nhạn, trên mặt vô cùng ngưng trọng, “Cô không chết?” “Thất vọng?” Lạc Nhạn cong môi, cả người dị thường lạnh lùng. Ôn Băng Vũ cau mày, cảm giác được trong giọng nói của đối phương có sự trào phúng, hắn không vui, “Cô có ý gì?” Hắn có lòng tốt nói với cô, cô lại có thái độ như vậy là sao? Nếu không nhờ hắn chỉ đường, cô có thể tìm được đám Lạc Dật sao? Quả nhiên không biết phân biệt tốt xấu. “Ta có ý gì thì tự ngươi rõ.” Lạc Nhạn giống như đang đè nén cái gì đó, qua một lúc lâu mới lôi kéo Lê Tử rời đi. Nhưng mới đi được hai bước lại bị Ôn Băng Vũ ngăn lại, hắn đang nổi nóng, hung hăng trừng Lạc Nhạn, “Lạc Nhạn, cô nói rõ ràng cho tôi.” “Chó ngoan không cản đường.” “Cô.” Ôn Băng Vũ chỉ vào mặt cô, quả nhiên con nhỏ này chỉ là đứa điêu ngoa tùy hứng, không bao giờ nói đạo lý, nếu lúc trước thật sự cưới cô ta, sợ là hắn cũng bị cô ta làm cho tức chết. Bất quá sao cô ta lại xuất hiện ở đây? Còn có, cô ta tiến vào căn cứ Băng Vũ từ lúc nào? Nghĩ một chút, hắn càng nhíu chặt mày. Vừa rồi cô ta còn cố làm ra vẻ, đừng tưởng hắn không biết rằng cô có tình cảm sâu nặng với hắn như vậy, sao có thể bất thình lình lạnh lùng với hắn? Cô ta cho rằng làm như vậy là hắn sẽ liếc cô ta nhiều hơn một cái, có thể chiếm lấy sự chú ý của hắn? Nằm mơ, cả đời này hắn cũng không bao giờ thích cô ta, thời gian trước tận thế hắn đã muốn giải trừ hôn ước với cô ta rồi. “Chị, cái tên kia là ai?” Lê Tử cảm nhận được Lạc Nhạn không thích hắn ta, cho nên cô đối với Ôn Băng Vũ cũng không có hảo cảm, nhưng cô hơi nghi hoặc hắn ta là ai, có thể khiến chị Lạc Nhạn biểu hiện sự chán ghét ra mặt như vậy. “Là người chị muốn giết, nhưng lại không thể giết.” “Chị thích hắn ta?” Lê Tử mở to mắt, trong mắt là không dám tin, ngoại trừ vẻ ngoài của hắn ta thì cô không thể nghĩ ra lý do gì khác. Lạc Nhạn co rút khóe miệng, “Em...” “Thích ai?” Một giọng nói nhàn nhạt truyền đến từ phía sau hai người, cắt ngang câu chuyện của họ, Lạc Nhạn hơi ngừng lại, có chút sững sờ quay đầu, còn chưa kịp rõ đã bị người ta đụng lui về sau hai bước, môi truyền đến sự ướt át, sau đó chính là một hồi cướp đoạt. Toàn bộ cơ thể bị ép lên vách tường, Lạc Nhạn muốn đẩy hắn ra, nhưng đẩy nửa ngày chỉ đổi lại sự bá đạo của Lôi Nặc. Lê Tử đứng bên cạnh phải che mắt, mắt đảo quanh bốn phía, nhếch môi hừ hừ, hai người này thật sự là quá đáng, đi tới đâu cũng rắc thức ăn cho chó, đây là muốn cẩu độc thân như cô đố kỵ hận sao? Nhưng không lâu nữa đâu, nhất định cô sẽ khiến Lạc Dật thích cô, đến lúc đó cô cũng có đàn ông, không sợ ăn thức ăn cho chó nữa. Nghĩ một chút Lê Tử liền vui vẻ. Mà Lôi Nặc cũng dừng lại. Hai người đều thở hồng hộc. Lạc Nhạn đỏ mặt, miệng hơi sưng, mắt đong đầy nước có chút mê ly mà nhìn Lôi Nặc, qua một lúc lâu mới phản ứng kịp, cơ thể bắt đầu giãy dụa. Nhưng làm sao Lôi Nặc có thể buông cô ra, tay vừa dùng lực liền ôm cô vào lòng. “Lạc Nhạn, người đàn ông của em, chỉ có thể là anh.”