Lão công là zombie vương

Chương 102 : Lão công là zombie vương

CHƯƠNG 102: THÔNG ĐẠO Edit: Lan Anh Lạc Nhạn cười một tiếng, sau đó dẫn đầu bước vào trong nhà Có lẽ do vừa rồi được đánh một trận, nên Lê Tử với Hoàng Lượng mới cảm thấy hả giận, đối với việc làm của Lac Nhạn cũng không kháng cự, nhưng vẫn có chút không thoải mái. Dù sao nhiều thịt như vậy, cứ đưa ra như thế, cho dù là ai cũng sẽ không vui trong lòng a. “Nhạn nhi, sao vừa rồi lại đáp ứng bọn chúng?” Lạc Nhạn nhìn về phía Từ Lỵ, “Kỳ thật là vì Từ Lỵ có nói qua, tên Hậu Cát này là thủ hạ đắc lực của Liễu Lâm, mà Liễu Lâm lại là bá chủ ở chỗ này, Hậu Cát với Liễu Lâm đều là dị năng giả cấp ba, người như vậy, nếu như đối đầu, coi như chúng ta có đánh thắng thì cũng sẽ bị bại lộ thân phận.” “Cho nên em mới chọn tạm thời thỏa hiệp.” Lời này vừa dứt, Lạc Dật mới có chút rõ ràng, nhưng trong lòng vẫn như cũ không vui, nhiều đồ như vậy, đủ cho bọn họ ăn được rất nhiều ngày. Không được, hắn phải ra ngoài tìm đồ ăn, đám người kia rõ ràng đi theo Lão đại đã có cơm ăn, nhưng vẫn đói đến mức gầy như que củi, mà Lạc Nhạn thì từ trước đến nay đều vung tay quá trớn, nếu cứ như vậy mà xài hết thì sau này làm sao đây? Trong lòng Lạc Dật vừa quyết, chuẩn bị nói với Lạc Nhạn thì lúc này Lạc Nhạn cũng đã chuẩn bị kỹ càng mà đi ra ngoài tản bộ. Còn vấn đề quái vật dưới lòng đất cùng Lam Tiếu Tiếu, có Từ Lỵ ở đây, cô cũng không cần phải hao tổn tâm trí đi lo lắng. Mà sau khi biết Lạc Nhạn muốn đi ra ngoài, bọn Kim Ngọc cũng xung phong nhận việc, chuẩn bị đi dò thám cái nơi gọi là trung tâm nhận nhiệm vụ, đến cùng là như thế nào. Ý vừa định thì mọi người cũng không muốn lãng phí thời gian, phần người nào thì người đó rời đi. Mà Lê Tử không có việc gì làm, cũng dứt khoát đi theo Lạc Nhạn. Lê Tử còn muốn nhìn trong cái căn cứ hiếm thấy này, không biết có gặp chuyện hiếm thấy gì không, tốt nhất là chuyện gì có thể khiến cô có thể trút giận, chỉ tiếc là đi nửa ngày cũng không thấy ai, trên mặt lập tức cảm thấy không thú vị. Ngược lại Lạc Nhạn đi được mấy trăm mét, chân mày nhăn càng sâu. Mắt hơi chuyển, liền đi qua hướng bên kia. Tùy ý tìm một gian nhà trệt, nhắm hai mắt lại, cảm giác được bên trong vô cùng yên tĩnh, tay cường hóa một chút, một quyền đánh lên vách tường, vốn vách tường rất cứng rắn lúc này đã xuất hiện mấy vết nứt. Sau khi Lê Tử giật mình thì nhìn thấy vách tường sụp xuống, lập tức phốc phốc hai tiếng, “Chị, chị thật bạo lực.” Nếu như cô không nhìn thấy một màn Lê Tử đánh người, có lẽ cô sẽ tin tưởng lời cô bé, nhưng hiện tại vẫn là thôi đi. Lạc Nhạn bước vào trong, mắt nhìn xung quanh, gian phòng này rất nhỏ, mọi thứ đều chỉ nhìn sơ qua là biết được hết mọi ngóc ngách. “Kỳ quái, người đi đâu rồi?” Lê Tử đi một vòng trong phòng, trong này rất đơn giản, chỉ có thể miễn cưỡng cho một người ở. Lạc Nhạn lắc đầu, ở trong này rất oi bức, coi như thật sự có người ở, sợ cũng không ở được bao lâu, nhiệt độ như thế này sẽ bức điên người ta. Thời tiết lúc này tối thiểu là năm mươi độ, mặt trời mà chiếu lên người sẽ khiến người ta có cảm giác nóng rực không thoải mái, nhưng vì bọn họ là dị năng giả mới cảm thấy như vậy. Còn người bình thường, sợ là lớp da sẽ bị phỏng nặng. Mặc dù đứng ở trong phòng không bị ánh nắng mặt trời chiếu tới, nhưng cũng bị không khí oi bức khiến cho bọn họ chịu không nổi. Nếu có thể lựa chọn, vẫn nên sống trong một căn phòng tương đối tốt. Nhưng bây giờ phòng nào cũng trống không, bọn họ có thể đi đâu được chứ? Lạc Nhạn vừa suy nghĩ vừa muốn đi ra ngoài, nhưng vừa bước ra thì lại ngừng, có chút hoang mang nhìn bốn phía, qua một lúc lâu mới ngồi xổm xuống, tay nhẹ nhàng sờ mặt đất, “Lê Tử, có khi nào ở dưới này có đường hầm không?” “Để em xem thử.” Lê Tử nói xong liền vươn tay ra, vốn mặt đất cứng rắn lúc này lại bị sợi đằng đâm xuyên qua dễ dàng. Theo sợi đằng không ngừng đâm xuyên, mặt Lê Tử càng lúc càng ngưng trọng. Lạc Nhạn chỉ nhìn thoáng qua, mắt liền nhìn về phía khác, căn nhà này không có cửa sổ, ngoại trừ cửa ra vào thì hoàn toàn bịt kín. Cũng không biết căn phòng này xây lên như vậy là vì muốn chặn zombie hay vì nguyên nhân nào khác. “Chị, chị đoán đúng rồi!” Lạc Nhạn nghi hoặc nhìn về phía Lê Tử, “Thế nào?” “Ở phía dưới này hoàn toàn trống rỗng.” Lê Tử kích động nói, giống như tìm được đại lục mới, bộ dáng kia, người không biết còn tưởng cô tìm được kho báu. Ở dưới thời tiết nóng nực như thế này, ở dưới đất chắc chắn sẽ mát hơn rất nhiều, có lẽ đám người Ôn Băng Vũ đã nghĩ ra biện pháp này giúp mọi người trốn cơn nóng, nhưng cuối cùng chuyện này cũng sẽ trở thành thảm kịch. Bởi vì tất cả mọi người đều tập trung ở dưới đất, mà con quái vật kia nếu bất thình lình tấn công, chắc chắn sẽ tận diệt. Cũng khó trách vì sao căn cứ Băng Vũ lại bị tổn thất nặng nề như vậy. Cảm giác được Lạc Nhạn thất thần, Lê Tử tò mò, “ Chị, chúng ta đi xuống dưới không?” Lạc Nhạn hơi do dự nhưng sau đó cũng gật đầu, “Xuống.” Lê Tử nói tốt, sau đó quan sát bốn phía, rất nhanh đã phát hiện được một cái hốc tối, kỳ thật cũng không khó tìm, căn phòng này chỉ có một cái giường, lấy ván giường ra liền nhìn thấy một cái thông đạo nho nhỏ, Lê Tử nhìn vào trong một lúc mới xác định. “Nơi này hẳn là thông đạo đi xuống dưới.” Nhìn tình hình này, có lẽ mỗi căn nhà đều sẽ nối xuống lòng đất, như vậy cũng tiện cho mọi người đi vào. Lạc Nhạn gật đầu, nhìn mấy bậc thang đi xuống, thân thể căng thẳng đi vào bên trong. Lê Tử theo sát phía sau, thỉnh thoảng nhìn xung quanh bốn phía. Cơ hồ ngay lúc đi vào, có thể ngửi được mùi máu tanh thoang thoảng, ngoại trừ mùi máu còn có đủ mùi hôi thối, dù sao cũng ăn uống ngủ nghỉ trong này, có thể nghĩ được cái mùi có bao nhiêu tiêu hồn. Lê Tử nhịn không được mà bóp chặt mũi, bên tai truyền đến âm thanh vụn vỡ, khiến cô càng thêm chán ghét. Cứ như vậy đi được một lúc, trước mắt xuất hiện ánh lửa, khiến Lạc Nhạn và Lê Tử hơi dừng lại, hạ thấp thân thể, đi đến mấy bậc thang cuối cùng. Thông đạo này nằm cách mặt đất cũng phải bốn năm mét, đứng ở bên trong cũng không còn thấy nóng, nhưng lại nhiều hơn cảm giác âm lãnh ẩm ướt, hơn nữa không khí cũng không chịu nổi, khiến sắc mặt Lạc Nhạn và Lê Tử vô cùng khó coi. Bốn phía rất tối, nếu như ở giữa thông đạo không có đống lửa, sợ là đưa tay cũng không thấy được năm ngón, loại cảm giác này giống như đi xuống cổ mộ, mà người ở đây cũng không còn là con người nữa rồi. Trên mặt bọn hắn không còn cảm xúc, giống như người gỗ, riêng phần người nào thì người đó làm ổ ở đó. Khi nhìn thấy Lạc Nhạn và Lê Tử, bọn hắn chỉ nhìn một cái liền mặc kệ, giống như là đang ngẩn người. Lạc Nhạn với Lê Tử cũng không buồn để ý, chậm rãi đi qua, vừa đi vừa đếm, ở đây ước chừng cũng hơn nghìn người, chỗ này cũng không lớn lắm, cô đoán Ôn Băng Vũ cũng lo lắng vấn đề quá nhiều người ở chung sẽ xảy ra vấn đề không cần thiết, cho nên sẽ phân tán mọi người ra.