Lão công là zombie vương
Chương 101 : Lão công là zombie vương
CHƯƠNG 101: TỪ VÕ
Edit: Lan Anh
“Ngươi khác thì ta có thể tạm chấp nhận, nhưng các ngươi thì không được, dù sao đám thủ hạ của ta bị các ngươi đánh thành như vậy, các ngươi tính toán thế nào?”
“Ngươi muốn bao nhiêu?” Lạc Nhạn nhìn mấy người trước mắt tràn đầy lãnh ý.
Lạc Dật nhíu chặt chân mày, tay lôi kéo Lạc Nhạn, đem đồ vật lãng phí cho đám người này, hắn cảm thấy trong lòng vô cùng bất mãn.
Lạc Nhạn cười khẽ, cũng không nói gì, ngược lại đem ánh mắt dời lên người tên Hậu Cát.
“Đem tất cả đồ trong phòng các ngươi giao ra đây cho ta.” Trong mắt hắn ta toàn là tham lam, năng lượng trên người tăng vọt, khí tức như có như không, nhưng Lạc Nhạn biết hắn ta là một dị năng giả cấp ba.
Ở thành zombie đoạn thời gian này, cô đã từ cấp ba trực tiếp thăng lên cấp bốn, mà đám Lạc Dật cũng dừng lại ở cấp ba, kém nhất là Hoàng Lượng cũng đã dừng ở cuối cấp hai chuẩn bị lên cấp ba.
Cho nên Lạc Nhạn không hề có chút e ngại nào.
Nếu như hắn ta quá phận thì mình đành phải động thủ thôi.
Mà đúng lúc này có một âm thanh trầm thấp truyền đến, cắt ngang cuộc đối thoại của họ, “Các ngươi đang làm cái gì?”
Nghe được âm thanh này, thân thể Hậu Cát hơi ngừng lại, nhìn sang liền lộ ra sự khinh miệt, “Nơi này là địa bàn của Liễu lão đại, chúng ta làm gì thì liên quan gì đến ngươi?”
“Căn cứ này từ khi nào trở thành của Liễu Lâm? Sao ta lại không biết?!” Từ Võ nói xong cười lạnh vài tiếng, đi tới bên cạnh đám người Lạc Nhạn.
Đôi mắt kia mang theo ý lạnh khiến Hậu Cát không vui, “Ta nói này Từ Võ, ngươi tốt nhất đừng xen vào chuyện người khác, nơi này là địa bàn của tụi tao, ngươi luôn luôn không quản mấy chuyện này, hôm nay sao lại xen vào chuyện người khác rồi? Hay là ngươi coi trọng cô gái này hoặc là... đồ vật trong tay bọn chúng?”
“Im miệng.” Từ Võ nghiến răng, năng lượng trên người tăng vọt, đôi mắt hung hăng nhìn chằm chằm Hậu Cát.
Thấy bộ dạng của Từ Võ như vậy, Hậu Cát liền nhụt chí, dù sao thân phận địa vị của Từ Võ ở căn cứ này không hề thua kém Liễu lão đại, lại nói, Từ Võ đã là cường giả cấp bốn, nếu thật sự đánh nhau, hắn ngay cả nửa phần thắng cũng không có.
Trong lòng Hậu Cát không ngừng phân tích, do dự mà nhìn Lạc Nhạn, nếu không lấy được thì hắn không cam tâm, nhưng nếu tiếp tục thì lại bị Từ Võ nhìn chằm chằm, đến lúc đó không chừng cái gì cũng không lấy được.
Mắt nhắm lại, do dự một hồi mới nhìn về phía Lạc Nhạn, “Như vầy đi, nếu Từ Võ đã ra mặt thì chúng ta từ chuyện lớn hóa nhỏ, chỉ cần năm miếng thịt thì coi như xong.”
“Hậu Cát.” Âm thanh Từ Võ vang lên, mặt mang theo tức giận, tay nắm chặt thành quyền, bộ dáng như đang muốn đánh hắn ta, thịt trên người Hậu Cát không ngừng run lên.
“Người nào cũng thu, không thể bớt một người a! Lại nói nếu như ngươi có vấn đề gì thì đi tìm Liễu lão đại a.” Hậu Cát lấy can đảm trừng Từ Võ một cái.
Từ Võ còn muốn nói nhưng lại bị Lạc Nhạn ngăn lại, hắn hoang mang nhìn cô, thấy Lạc Nhạn gật đầu, “Ta đồng ý với đề nghị của ngươi.”
Lạc Nhạn nói xong liền quay người vào nhà, thấy thân ảnh của Lạc Nhạn rời đi khiến Từ Võ có chút sững sờ, còn Lạc Dật vội vàng đi theo.
“Nhạn nhi, sao em lại đáp ứng bọn hắn? Mấy người này chính là quỷ hút máu, nếu em cho bọn chúng, nhất định chúng sẽ quay lại để gây chuyện.” Lạc Dật thật không rõ, bình thường Lạc Nhạn luôn biểu hiện vô cùng mạnh mẽ, sao bây giờ lại bất thình lình rút lui như vậy.
“Em biết, nhưng em cũng không định ở lâu trong này.”
“Nếu như em không muốn ở lâu, sao lại lãng phí đồ vật như vậy?”
“Có thể dùng đồ vật giải quyết thì không còn vấn đề gì, đã như vậy sao chúng ta lại tìm phiền toái cho mình?” Lạc Nhạn cười một tiếng, cầm đồ đi ra cửa, giao đồ cho đám người Hậu Cát, lúc này mới lui trở về, “Đồ đã giao cho các ngươi, có thể đi được chưa?”
Hậu Cát sau khi được Lạc Nhạn đáp ứng cũng có chút sững sờ, lúc này lại càng ngây ngốc đứng ở ngoài.
So sánh với Hậu Cát, Từ Võ cũng không tốt hơn bao nhiêu, hắn mang theo bất đắc dĩ rồi thở dài.
Kỳ thật Hậu Cát cũng vô cùng đau lòng, nếu biết Lạc Nhạn dễ nói chuyện như vậy, vừa rồi không nên yêu cầu ít như vậy, nhưng hiện tại lời đã nói, trong thời gian ngắn không thể lật lọng.
Cuối cùng chỉ có thể mang theo hối hận mà quay về, trong lòng thề, chờ thêm mấy ngày nữa nhất định sẽ quay lại, dù sao hắn chỉ nói là thu phí bảo hộ, không nói là thu bao lâu.
“Lão đại, anh xem cô ta đánh chúng ta bị thương thành như vậy, chúng ta cứ đi như thế?”
Hứa Ngọc lên án, hắn mang lão đại tới là vì muốn lão đại giúp hắn báo thù, nhưng bây giờ đừng nói báo thù, thấy sự hài lòng trên mặt lão đại, sợ là trong thời gian ngắn sẽ không đi tìm bọn chúng nữa, vậy hắn bị thương thành như vậy, chẳng phải là hắn uổng công chịu đựng?
“Không đi thì ngươi muốn thế nào? Lưu lại qua đêm?” Hậu Cát hừ lạnh một tiếng, ước lượng đồ vật trên tay, đặc biệt còn là thịt tươi, biểu hiện trên mặt càng thêm vi diệu, trong lòng đắc ý mà hừ hai tiếng, sau đó cũng không quay đầu lại mà rời đi.
Nhìn bóng lưng của lão đại, Hứa Ngọc tràn đầy tức giận, cuối cùng ánh mắt dừng trên người Từ Nghị, thấy hắn đang nằm sấp trên mặt đất, có lẽ đã bị gãy xương, hắn nhịn không được mà rùng mình một cái, mấy người này nếu gây vào nửa điểm tốt cũng không có, nếu mình cứ cố tình gây chuyện chỉ sợ sẽ bị giết một sớm một chiều.
Nhưng hắn đã đắc tội người ta, bây giờ có quay lại xin lỗi sợ là không thể, nên đành phải mặt mày xám xịt mà rời đi.
Chờ đến lúc bọn chúng rời đi, lúc này Lạc Nhạn mới nhìn về phía Từ Võ, người nam nhân bất thình lình xuất hiện này, cũng là người sau này giúp Ôn Băng Vũ đánh thắng thiên hạ.
Kỳ thật căn cứ Băng Vũ, ngoại trừ Từ Võ lưu lại, còn sau lần bị quái vật tấn công thì hầu như đều rời đi, hoặc là chết.
Cho nên đối với Từ Võ cô vẫn có chút ấn tượng, nhớ đến lúc kia, vì Lam Tiếu Tiếu mà cô ở trong căn cứ nhận hết khuất nhục, dù không có đám Liễu Lâm và Hậu Cát, nhưng vẫn còn những tên cặn bã khác khiến người ta ghê tởm, là Từ Võ đã ra tay giúp cô.
Tuy chỉ có một lần duy nhất, nhưng lại khiến Lạc Nhạn nhớ mãi trong lòng.
“Cám ơn anh.”
Từ Võ mím môi nhìn Lạc Nhạn, “Như vậy đi, hay các ngươi qua bên chỗ ta ở đi, Liễu Lâm biết rõ trên người các ngươi có đồ vật, sẽ không từ bỏ ý đồ dễ dàng như vậy.”
“Không cần.”
Coi như hắn ta không khách khí, nhưng với điều kiện tiên quyết là bọn họ vẫn ở trong căn cứ, nếu không ở trong căn cứ thì bọn Liễu Lâm đó có thể làm gì họ?
Nhưng Từ Võ không biết suy nghĩ của Lạc Nhạn, chỉ cho rằng cô không muốn nhận lòng tốt của hắn, khiến hắn vô cùng thất vọng, “Tùy mọi người.” Nói xong liền quay người rời đi.
Nhìn bóng lưng của hắn, Lê Tử nhịn không được mà lôi kéo tay Lạc Nhạn, “Kỳ thật em thấy đi qua đó càng tốt a.” Lại nói người này nguyện ý ra mặt vì bọn họ, xem ra nhân phẩm cũng khá, dời qua đó cũng bớt đi mấy chuyện phiền phức.
Truyện khác cùng thể loại
749 chương
166 chương
169 chương
19 chương
12 chương