Lang Phi
Chương 40 : Phong vân nổi lên (2)
Tiếng gió gào thét, đại thụ lắc lư dữ dội.
Phượng Hạo Dạ quay đầu nhìn lại, thấy kiếm của Dương Quốc Phú sẽ đâm vào lưng Phượng Hạo Thiên, nhất thời kinh hô một tiếng: “Tứ ca!”
Nghe tiếng, Phượng Hạo Thiên xoay người, mũi kiếm gần trong gang tấc, sẽ xuyên qua ngực cửa hắn.
Kiếm trong tay vận chuyển, một kiếm đánh bay thanh kiếm ám sát của Dương Quốc Phú!
“Muốn giết ta? Ngươi muốn chết!” Phượng Hạo Thiên rống giận một tiếng, kiếm trong tay như cuồng phong, nhanh như thiểm điện, chiêu chiêu sắc bén.
Dương Quốc Phú không ngờ Phượng Hạo Thiên tuổi còn nhỏ nhưng võ công lại cao như vậy! Nhanh như vậy!
Phượng Hạo Hiên thấy tình cảnh này, nghiến răng nghiến lợi: “Một đám thùng cơm! Chỉ có hai người, thời gian lâu như vậy cũng không giải quyết được!” Quay đầu nhìn về phía hơn ngàn binh lính lạnh giọng ra lệnh: “Các ngươi đều lên cho ta!” Hắn cũng không tin Tứ ca và Lục đệ được làm bằng sắt, thời gian đã qua lâu như vậy, làm sao còn đủ khí lực để đối kháng với hơn ngàn binh lính!
Bên miệng cười lạnh, Phượng Hạo Hiên niềm tin tràn đầy nhìn phía trước. Hành động hôm nay, hắn đã bày ra trong thời gian ba năm, chính vì giết bọn họ! Từ khi còn nhỏ, hắn đã hận bọn họ, dựa vào cái gì mà bọn họ có thể được phụ hoàng sủng ái, hơn nữa có gia tộc thế lực khổng lồ? Chỉ cần bọn họ còn sống một ngày, thì hắn đừng mong có thể lộ diện một ngày!
Cho nên, trong một lần ngẫu nhiên, hắn đã gia nhập dưới trướng của Phượng Hạo Vân, chính là vì có thể trở nên cường đại, sau đó giết hai người bọn họ!
“Ha ha ha ha…….” Mùi máu tươi tràn ngập trong chóp mũi, làm cho hắn càng ngày càng hưng phấn. Bởi vì hắn biết trong đó có máu của hai người Phượng Hạo Thiên!
Đám người đông nghịt, người người cầm vũ khí sắc bén, Phượng Hạo Thiên và Phượng Hạo Dạ trong hỗn loạn trao đổi ánh mắt.
Bọn họ không thể tiếp tục tiêu hao thể lực! Phải tìm cơ hội, thoát đi!
Nhưng tình huống trước mắt căn bản là không cho phép!
“Giết!”
Tiếng chém giết càng ngày càng điếc tai.
“Ha ha ha……”
Thanh âm cuồng tiếu cũng ngày càng chói tai.
Ngàn người đuổi giết, hai người chống cự! Lực lượng cách xa, không phải là chuyện mà Phượng Hạo Thiên và Phượng Hạo Dạ có thể quyết định! Cho dù bọn họ muốn sống, cũng phải có đủ năng lực!
Giờ khắc này! Cho dù võ công của bọn họ cao nhất thiên hạ, cũng không thể lấy sức một người chống cự với năm trăm người!
Cho dù không có khả năng, bọn họ vẫn kiên trì! Vẫn tin tưởng! Vẫn ương ngạnh không thôi! Muốn bọn họ chết, tuyệt đối không dễ dàng như vậy!
Cuồng phong thổi tới, gió nổi mây phun.
Máu đỏ một màu, một màu đỏ chói mắt.
“A!”
Một tiếng rống giận, thiếu niên trẻ tuổi, không cam lòng với vận mệnh, lấy mệnh làm liều mạng.
Một đám người ngã xuống, Phượng Hạo Thiên và Phượng Hạo Dạ đã giết đỏ cả mắt!
Phượng Hạo Hiên từ xa xem cuộc chiến, lâu như vậy, sao bọn họ vẫn còn sống! Người của hắn thì một người tiếp nối một người ngã xuống, nhưng bọn họ chỉ bị vài vết thương nhẹ!
Không được!
“Mau giết chúng!”
“Phượng Hạo Hiên, con bà nó!” Phượng Hạo Dạ hướng phía trước phun ra một ngụm nước bọt! Mắng to! Tùy tiện lau đi vết máu trên mặt, dung nhan tà mị bây giờ tràn ngập phẫn nộ và sát khí!
Phượng Hạo Thiên cắn chặt răng, ra sức chống cự. Hắn đã dần dần cảm nhận được tình trạng kiệt sức, nhưng tay vẫn chém giết liên tục.
‘Phanh’ nổ một tiếng.
Trong đám người đông nghịt, bất ngờ nổ mạnh!
Tiếng nổ đinh tai nhức óc!
Khói đen mù mịt bay lên, tứ chi hài cốt văng bốn phía!
Ngàn binh lính, đột nhiên bị nổ chỉ còn sót lại mấy trăm tên! Tứ chi, máu tươi văng khắp nơi.
Mọi người kinh hãi!
“Đây là chuyện gì? Thứ gì mà lợi hại như vậy?” Trong bối rối, Phượng Hạo Dạ nghi hoặc kinh hỏi!
Viện binh của ai? Phượng Hạo Dạ một bên giết địch, một bên thầm nghĩ, bên trong phụ tá hắn dưỡng, không có ai có năng lực này, đến cùng là thứ gì! Có thể phát nổ, cũng giết người trong vô hình! Trong chớp mắt, đã có thể giết nhiều người như vậy!
Nếu không phải là người của hắn! Như vậy là người của Phượng Hạo Thiên?
Phượng Hạo Dạ cũng đồng dạng kinh ngạc nhìn tình huống đột nhiên xảy ra trước mắt! Không kịp nghĩ ngợi nhiều, xuyên qua khói đặc gay mũi, giết địch!
“Sao lại thế này? Đây là có chuyện gì?” Cục diện nhất thời rối loạn, thời đại vũ khí lạnh, ai cũng không có nhận biết loại vũ khí này! Người người hoảng sợ giãy dụa trong khói đặc và lửa lớn!
Phượng Hạo Hiên vốn tin tưởng mười phần, chờ đợi tử trạng của Phượng Hạo Thiên và Phượng Hạo Dạ, lập tức kinh hoảng! Hắn chưa từng ra chiến trường, cho nên, đối mặt với nguy hiểm tới gần, hỗn loạn trận tuyến!
“Ngũ điện hạ, đừng hoảng!” Trong đám người, Dương Quốc Phú hướng Phượng Hạo Hiên hô to.
Một câu nhắc nhở Phượng Hạo Hiên, quản chi nó là thứ gì! Người của hắn còn nhiều như vậy! Hắn cũng không tin tà ma! “Dương Quốc Phú, giết bọn họ nhanh lên!”
“Dạ! Ngũ điện hạ!”
Khói đen từ từ dày đặc, tạo điều kiện cho Phượng Hạo Thiên và Phượng Hạo Dạ che dấu hành tung. Bọn họ lập tức xuyên qua bên trong địch nhân, lặng yên không một tiếng động giết một người lại một người!
“A……”
Khói đen lượn lờ, tràn ngập huyết tinh.
Mặt trời lên cao, đỏ nửa bầu trời.
Địch nhân từng nhóm một ngã xuống.
Phượng Hạo Thiên dần cảm thấy không đúng, vì sao tiếng kêu thảm thiết của địch nhân lại vang lên ở địa phương khác? Chẳng lẽ có người đến cứu viện cho hắn? Là ai?
Đang lúc nghi hoặc, Phượng Hạo Dạ lập tức hướng hắn hô lớn: “Tứ ca, không thể tin được người của huynh lại lợi hại như vậy!”
Nghe vậy, Phượng Hạo Thiên càng nghi hoặc hơn, giết người cản trở hắn, hướng chỗ có tiếng kêu thảm thiết vang lên mà đi!
Trong khói đen lượn lờ, hắn thấy được bóng dáng quen thuộc!
Thân ảnh nho nhỏ kia, trong một đám địch nhân đông nghịt, đẫm máu chiến đấu!
Thiếu niên lưng căng thẳng, là nàng! Đúng là nàng!
Nàng thế nhưng lại một lần nữa không ngại nguy hiểm tới cứu hắn!
Khóe miệng thiếu niên nhếch lên, nở một nụ cười hoặc nhân, “Hàn Lăng……” Thanh âm khàn khàn, nhưng, lại dấy lên sự hy vọng!
Bụi đất bay lên, trong làn khói đen, nữ hài quay đầu, thấy Phượng Hạo Thiên còn sống, môi vẽ nên một nụ cười.
Loan đao trong tay vẫn giơ lên hạ xuống. Lãnh huyết vô tình, tàn nhẫn ngoan độc, một đao một mạng!
Phượng Hạo Dạ theo sát phía sau, nhìn thấy bóng dáng nho nhỏ phía trước, mi nhíu lại, không dám tin! Động tĩnh lớn vừa rồi là do nàng làm ra?
Tân mắt nhìn thấy Hàn Lăng không nháy mắt giết một đám người ngăn trở con đường phía trước của nàng, Phượng Hạo Dạ khóe miệng rút trừu, dung nhan tà mị có chút vặn vẹo!
Đây là một hài tử tám tuổi sao?
Lúc này, trong mắt hắn, nàng chính là Tu La câu hồn đến từ địa ngục!
“Những người cản đường! Giết không tha!” Trong không khí, phân tán thanh âm non nớt cảnh cáo của nữ hài!
Lạnh lùng như vậy, vô tình như vậy!
Hàn Lăng lạnh lùng chuyển mắt nhìn qua, nhìn về phía Dương Quốc Phú cách đó không xa, sát khí thị huyết nồng đậm trong mắt dấy lên.
Dương Quốc Phú cưỡi trên tuấn mã cao lớn không nhìn thấy Hàn Lăng đang đến gần hắn, hắn chỉ toàn tâm tập trung tìm kiếm Phượng Hạo Thiên và Phượng Hạo Dạ! Nhìn đến Phượng Hạo Dạ và Phượng Hạo Thiên cách đó không xa, Dương Quốc Phú không chút do dự liền giục ngựa chạy đến.
“Tứ điện hạ, Lục điện hạ, chịu chết đi!” Dương Quốc Phú cao giọng quát! Trường kiếm trong tay, sắc bén đâm ra!
Phượng Hạo Thiên nghiêng người tránh thoát.
Phượng Hạo Dạ tùy tay giết địch, tầm mắt vẫn bị hấp dẫn bởi Hàn Lăng đi theo sau đuôi Dương Quốc Phú! Tươi cười tà mị nở rộ bên môi, hắn muốn nhìn xem vật nhỏ này đến cùng là muốn làm gì!
Truyện khác cùng thể loại
44 chương
17 chương
73 chương
102 chương
59 chương
199 chương