Lang Phi
Chương 41 : Phong vân nổi lên (3)
Hàn Lăng theo sát phía sau Dương Quốc Phú, ánh mắt sắc bén như chim ưng, nắm chặt loan đao trong tay.
Phượng Hạo Thiên dường như nhìn thấu mục đích của Hàn Lăng, mày kiếm nhíu lại, Dương Quốc Phú này không phải người bình thường, thân thủ nhanh nhẹn, Hàn Lăng tuy rằng thân thủtàn nhẫn quỷ dị, nhưng lực lượng của một hài tử làm sao có thể so sánh với nam nhân chinh chiến sa trường nhiều năm!
Nghĩ đến đây, Phượng Hạo Thiên thúc ngựa đi về phía trước, vung thanh kiếm hàn quang bốn phía đón kiếm của Dương Quốc Phú.
Nhất thời, đao quang kiếm ảnh, thanh âm binh khí va chạm tóe lửa cách cách vang lên.
Phượng Hạo Dạ cười tà, xem ra Phượng Hạo Thiên rất để ý tiểu mỹ nhân!
Gió thổi mây bay, sát khí dày đặc.
Phượng Hạo Hiên xa xa nhìn cục diện hỗn loạn, sắc mặt ngày càng trắng. Phẫn hận cắn răng, mắt thấy bọn họ chết trước mặt mình! Kết quả lại phát sinh nhiều chuyện như vậy!
Trong làn khói mờ ảo, tiếng kêu thảm thiết càng ngày càng nhiều! Mơ mơ hồ hồ có thể nhìn thấy binh mã của hắn một người nối tiếp một người ngã xuống!
Hắn cho dù lỗ mãng nhưng cũng biết hiện tại không thể tiếp tục như vậy được! Nay Dương Quốc Phú còn không biết sốngchết! Hắn nếu không nhân cơ hội rời đi, chỉ sợ lát nữa muốn đi cũng không được!
Dù sao cơ hội sau này còn rất nhiều, không nên nhất thời nóng vội.
Quay người, giục ngựa rời đi!
Hàn Lăng xuyên qua đám khói, hành tẩu trong biển máu, một thân hơi thở xơ xác tiêu điều, xem chừng thời cơ.
Dương Quốc Phú hết sức chuyên tâm đánh nhau với Phượng Hạo Thiên, lúc Hàn Lăng tiếp cận, hắn cũng không phát hiện!
Hàn Lăng cong môi, tươi cười âm hàn, thân hình nhẹ nhún, nhảy đến bên Dương Quốc Phú, loan đao trong tay sắc bén, hàn quang lạnh lẽo. Dưới tiếng kinh hô của quân địch, loan đao vòng một cái, kề sát ngay trước cô Dương Quốc Phú!
Phượng Hạo Dạ kinh ngạc trừng to mắt nhìn nhất cử nhất động của Hàn Lăng!
Phượng Hạo Thiên nhãn thần căng thẳng, tâm đột nhiên nhảy lên, nhìn khoảng cách cực gần của Hàn Lăng và Dương Quốc Phú, hô hấp liền đình chỉ, khoảng cách của bọn họ quá gần! Nguy hiểm cũng gần như vậy!
“Đi chết đi!” Cổ tay vừa chuyển, bóng dáng nho nhỏ lập tức đứng trên lưng ngựa, từ trên cao nhìn xuống Dương Quốc Phú, bao hàm sát khí hô một tiếng!
Dương Quốc Phú không kịp phản ứng……
Loan đao vung một cái, lập tức, đầu thân tách rời!
Máu tươi bắn tung tóe khắp nơi.
Máu tươi nóng bỏng phun lên mặt nữ hài, nhưng nàng hoàn toàn không thèm để ý, một cước đem thi thể Dương Quốc Phú đá xuống ngựa. Nàng lãnh tuyệt đứng ở trên cao, một đôi mắt thị huyết, gương mặt tươi cười tựa tiếuphitiếu, nhìn Phượng Hạo Thiên, chậm rãi lau đi vết máu trên mặt, môi mọng khẽ mở, “Nguy hiểm đã loại bỏ.”
Lúc này, sắc trời đã chuyển màu! Bọn họ đã chống cự, chiến đấu gần ba canh giờ!
Thi thể đầy đất, xếp thành một tòa núi nhỏ.
Thiếu niên thị huyết lạnh như băng, nhìn về phía nữ hài toàn thân đầy máu, lại một lần nữa nở nụ cười, “Hàn Lăng, ta lại nợ ngươi.”
Bốn mắt nhìn nhau, giờ khắc này, thiếu niên và nữ hài tâm như đã lại gần nhau hơn, giống như bọn họ đã nói, họ rất giống nhau, trong loạn thế tranh quyền, bọn họ giúp nhau vượt qua khó khăn nguy hiểm, cho nhau sự tín nhiệm, bất tri bất giác, vận mệnh đã gắn kết bọn họ lại với nhau.
Ánh chiều tà đỏ rực chiếu vào gương mặt thiếu niên và nữ hài, nóng như vậy, ấm áp như vậy. Ngay cả gió mạnh đánh lên mặt, cũng không cảm thấy đau chút nào…….
Cách đó không xa, Phượng Hạo Dạ sắc mặt quỷ dị nhìn hai người bọn họ. Bên người hắn sao lại không có người lấy mạng bảo hộ hắn như vậy? Nhìn gương mặt dính máu không nhìn rõ của Hàn Lăng, thiếu niên tà mị nở một nụ cười bí hiểm.
Cúi đầu nhìn thi thể đếm không xuể trên mặt đất, thiếu niên tà mị xoay người rời đi! Vô thanh vô tức. Hắn còn chuyện quan trọng hơn phải làm, hiện tại không phải thời điểm mong muốn này nọ.
Thật lâu sau, nữ hài đem loan đao đã chà lau sạch sẽ thả lại vào trong tay áo. Trên gương mặt non nớt, như cũ là một mảnh lạnh lùng.
“Nhị điện hạ đoạt vị. Ngũ điện hạ một mình phái người ám sát ngươi và Phượng Hạo Dạ.” Hàn Lăng lạnh giọng nói.
Nghe vậy, thiếu niên nhăn mi lại, “Là Nhị ca! Không thể tin được những năm gần đây, hắn không phải là thật sự nhận mệnh, âm thàm ở dưới mắt bản điện hạ và Lục đệ phát triển thế lực của mình. Nhưng mà, Nhị ca hận phụ hoàng, nhưng tuyệt đối sẽ không giết bản điện hạ và Lục đệ. Xem ra, chuyện ám sát là do một tay Ngũ đệ bày ra!”
“Ta không có hứng thú với chuyện tình của các ngươi. Ta chỉ biết, nếu hiện tại không nhanh chóng rời đi, nguy hiểm sẽ lại đến.” Hàn Lăng cúi đầu nhìn lướt qua thi thể chất chồng như núi, lạnh giọng nói với Phượng Hạo Thiên.
Thiếu niên sang sảng cười: “Ha ha ha……. Hàn Lăng, bản điện hạ cảm thấy, ngươi càng ngày càng đặc biệt, bất quá, lạnh như thế, trưởng thành không gả đi được, lúc đó ngươi sẽ khóc a! Ha ha ha…… Nếu thật sự gả không được, bản điện hạ sẽ thu ngươi!”
“Ngươi có tin, ta có thể tới cứu ngươi, cũng có thể giết ngươi?” Hàn Lăng cảnh cáo nói.
“Đi!” Phượng Hạo Thiên thu hồi tiếng cười, phóng ngựa trên đường, vó ngựa dẫm nát thi thể đầy máu, hai người giục ngựa rời đi!
………..
Sắc trời càng ngày càng đen, muốn thấy rõ phía trước, càng ngày càng khó.
Trong đêm khuya, nguy hiểm không chỗ nào không có.
Hai người đề phòng nguy hiểm phát sinh, nhảy xuống ngựa, dắt ngựa, thật cẩn thận bước đi.
Xung quanh yên tĩnh càng ngày càng đáng sợ.
Thiếu niên và nữ hài mệt mỏi, cảnh giác đánh giá bốn phía.
Hai người không ai nói chuyện, nhưng thật cẩn thận bước đi.
“Tứ điện hạ…… Tứ điện hạ…….”
Bên tai vang vọng tiếng gọi. Thanh âm này rất quen thuộc, Hàn Lăng nhíu nhíu mày, thanh âm này là Thượng Quan Minh Tiệp, nàng thoát được tới đây!
“Là Thượng Quan Minh Tiệp!” Phượng Hạo Thiên cũng đồng dạng nhíu mi, hô nhỏ một tiếng. Nàng ta sao lại đến đây? Hơn nữa theo tiếng bước chân, chỉ có một mình nàng.
“Tứ điện hạ…… Tứ điện hạ……” Tiếng gọi càng ngày gần, tiếng bước chân cũng càng ngày càng gần.
Hàn Lăng thần sắc không đổi, chỉ là trong mắt ánh sáng càng ngày càng lạnh.
Thượng Quan Minh Tiệp đến gần, giống như phát hiện hai người Hàn Lăng và Phượng Hạo Thiên. Không xác định hỏi: “Là Tứ điện hạ sao?”
Phượng Hạo Thiên mắt đen loe lóe, trả lời một tiếng: “Ừ.”
Nghe vậy, Thượng Quan Minh Tiệp kinh hô một tiếng, “Thật tốt quá! Thật tốt quá! Tứ điện hạ, ngài không có việc gì là tốt rồi! Vừa rồi Minh Tiệp ở cách đây không xa phát hiện rất nhiều thi thể, thật đáng sợ! Tứ điện hạ quả nhiên không có việc gì!”
Thượng Quan Minh Tiệp kinh hỉ chạy tới, phát hiện bên người Phượng Hạo Thiên và Hàn Lăng, sắc mặt đại biến! Không ngờ nàng thế nhưng tìm được Tứ điện hạ sớm hơn nàng một bước!
“Tứ điện hạ, chúng ta nên nhanh chóng rời khỏi đây, vừa rồi lúc ta từ bên kia chạy qua, phát hiện có rất nhiều nhân mã, không giống với người của Nhị điện hạ và Ngũ điện hạ, xem bộ dáng của họ, hình như là tìm Tứ điện hạ!” Thượng Quan Minh Tiệp thu hồi tầm mắt từ trên người Hàn Lăng, bình định tâm trạng đang gợn sóng, có chút lo lắng nói với Phượng Hạo Thiên.
Thượng Quan Minh Tiệp vừa dứt lời, bốn phía liền xuất hiện rất nhiều ngọn đuốc sáng ngời! Bọn họ bị bao vây!
“Đáng chết! Ngươi dẫn người lại đây!” Hàn Lăng hai mắt híp lại, gầm lên một tiếng. Bọn họ rất khó khăn mới thoát khỏi nguy hiểm, nàng thế nhưng lại đưa nguy hiểm tới!
Thượng Quan Minh Tiệp sắc mặt đại biến, tái nhợt vô cùng, vội vàng lắc đầu, “Ta vừa rồi rất cẩn thẩn, tuyệt đối sẽ không bị bọn họ phát hiện! Tại sao lại có thể như vậy?”
“Câm miệng!” Phượng Hạo Thiên không kiên nhẫn quát một tiếng. Mắt lạnh nhìn ngọn đuốc sáng rực bốn phía.
Truyện khác cùng thể loại
1126 chương
94 chương
55 chương
190 chương
60 chương
55 chương
22 chương