Lang Phi
Chương 39 : Phong vân nổi lên (1)
Dương Quốc Phúcó một loại dự cảm xấu, nếu không nhanh chóng diệt trừ bọn họ, nhất định sẽ có chuyện xảy ra! Có lẽ ngay cả mạng của hắn cũng không còn!
Bầy chim bị chấn kinh, ồn ao kêu lên sợ hãi, bay lung tung đi.
Cách đó không xa trong cánh rùng, Hàn Lăng lao ra khỏi vòng vây, nhảy xuống khỏi tuấn mã cao lớn, một mình đi vào trong cánh rừng rậm rạp!
Đối với rừng rậm, nàng quen thuộc hơn bất kì ai! Nhớ lúc trước nàng ở trong rừng rậm Amazon ngây người hơn năm tháng, mỗi ngày đều phải đối mặt với nguy hiểm! So với cười ngựa thì nàng thà tự mình đi thì hơn!
Thân ảnh nho nhỏ, nhanh chóng xuyên qua cánh rừng.
Con ngươi đen bóng, nhìn phía trước, không có một tia e ngại. Quanh thân tràn ngập hơi thở lạnh như băng làm cho người khác sợ hãi.
Lúc này, sát khí không chỗ nào không có, nếu không đủ trấn định, sẽ bị giết!
Đột nhiên, Hàn Lăng dừng cước bộ, cau mày nhìn cảnh tượng phía trước.
Hơn vạn binh lính mặc khôi giáp, vây quanh một mảnh không người phía trước.
Giữa vòng vây là một trung niên nam tử, một thân hoàng bào, sắc mặt tái nhợt nhìn một nam tử một thân bạch y.
Nam tử nhìn qua khoảng mười tám tuổi, một lọn tóc dài lại nửa bên mặt, nhưng cũng không thể che lại khuôn mặt tái nhợt của hắn, giống như bệnh quấn thân lâu năm, nhưng, lúc này vẻ mặt của hắn lãnh tuyệt.
Trung niên nam tử mặc hoàng bào, không cần đoán, nhất định là Hoàng đế Phượng Minh Huy. Nhưng nam tử bạch y này là ai? Hàn Lăng nghi hoặc nhìn nam tử bạch y.
Cục diện rối loạn trước mắt, chẳng lẽ là……
Hàn Lăng híp hai mắt lại, quan sát sự tình phát sinh phía trước.
Bạch y nam tử giọng điệu vô cùng nhẹ, nhưng thập phần hữu lực, lạnh lùng nhìn Phượng Minh Huy nói: “Hết thảy mọi chuyện hôm nay đều là báo ứng của ngươi!”
“Vân nhi, ngươi…… ngươi làm sao có thể làm chuyện đại nghịch bất đạo như vậy! Trẫm là phụ hoàng của ngươi! Ngươi dám giết cha!” Phượng Minh Huy vẻ mặt kinh ngạc nhìn bạch y nam tử, hắn như thế nào cũng không ngờ, săn bắn ngoại thành hôm nay, sẽ làm cho mình lâm vào hoàn cảnh như vậy! Đứa con hắn chán ghét nhất, thế nhưng có một ngày sẽ đến đoạt vị, hơn nữa còn muốn giết hắn!
Nghe vậy, bạch y nam tử cười lạnh, trên khuôn mặt tái nhợt, hiện lên một tia chán ghét, xoay người, không muốn nói nhiều với Phượng Minh Huy, đưa lưng về phía Phượng Minh Huy nói: “Viết chiếu thư truyền ngôi! Nếu ngươi ngoan ngoãn phối hợp, ta sẽ cho ngươi toàn thây! Nếu không viết, như vậy, trong ba trăm loại hình phạt của chín quốc gia, ta sẽ cho ngươi mỗi ngày nếm thử ba mươi loại! Cho ngươi nhận hết một trăm ngày tra tấn!”
Thanh âm nam tử thản nhiên, mỗi một câu nói, đều rất tàn nhẫn.
Hàn Lăng nấp trong cánh rừng, nhíu nhíu mày, nam tử này vì sao cho nàng cảm giác, hắn đã trải qua rất nhiều chuyện, dường như hết thảy sự tình hôm nay hắn làm với Phượng Minh Huy, đều không thể bù lại cho những gì hắn đã chịu đựng.
Phượng Minh Huy giận không thể đè nén, thân thể run run không thôi. Mười phần hận ý nhìn bạch y nam tử, “Trước đây lúc sinh ngươi ra, ta nên giết ngươi! Tiện nhân sinh ra nghiệt chủng, người không ra người yêu không ra yêu, chính là đại nghịch bất đạo như vậy!”
“Ba” một tiếng, nam tử quay lại, đánh cho Phượng Minh Huy một chưởng, trên khuôn mặt tái nhợt, chợt lóe qua phẫn nộ, thanh âm đạm mạc nói: “Câm miệng! Nếu ngươi thật sự không phối hợp, ta hiện tại sẽ lấy mạng của ngươi! Đừng tưởng rằng ta thiếu chiếu thư truyền ngôi thì sẽ không thể đăng cơ.” Dứt lời, nam tử rút một thanh trường kiếm, một kiếm chém đứt lỗ tai của Phượng Minh Huy!
Máu tươi văng khắp nơi.
Nhất thời, tiếng kêu thảm thiết vang lên bốn phía!
Bách quan cùng đi săn bắn thấy tình hình như vậy, đều cúi đầu, ai cũng kinh sợ với thủ đoạn tàn nhẫn của nam tử!
Người không ra người yêu không ra yêu? Lời này có ý gì? Hàn Lăng nghi hoặc.
Phượng Minh Huy dù sao cũng đã tại vị hơn hai mươi năm, khí thế hoàng đế không thể bỏ, sau khi kêu thảm thiết, tuy đau đớn khó nhịn, nhưng vẫn cố gắng duy trì trấn định, “Được, trẫm viết!”
Một câu rơi xuống, bạch y nam tử lộ ra một tia tươi cười thản nhiên.
Gió thổi qua, thổi bay tóc dài của thiếu niên, lộ ra dung nhan yêu nghiệt, một bên dung nhan bị che lại, là con ngươi màu đỏ làm cho người ta sợ hãi!
Bách quan, mọi người kinh ngạc! Kinh hãi cúi đấu!
Không sai, đây là Nhị Hoàng tử Phượng quốc, Phượng Hạo Vân! Từ khi ra đời, chính là một bên mặt bình thường, bên còn lại yêu dị!
Lúc này, Hàn Lăng hoàn toàn bị rung động! Hắn đúng là một mắt màu đen, một mắt màu đỏ!
Khó trách, khó trách…….
“Bẩm Nhị điện hạ, Ngũ điện hạ phái người ám sát Tứ điện hạ và Lục điện hạ ở trong rừng.” Một mảnh tĩnh lặng qua đi, một nam tử chạy đến, không dám nhìn thẳng vào Phượng Hạo Vân, cúi đầu chấp tay bẩm báo.
Phượng Hạo Vân nhướng mi, lạnh nhạt nói: “Phượng Hạo Hiên thật to gan! Dám làm trái mệnh lệnh của bản điện hạ!
……….
Ám sát! Quả thật là ám sát! Phượng Hạo Thiên lẻ loi một mình, sẽ không có chuyện gì đi? Tâm run lên, Hàn Lăng không tiếp tục thám thính, xoay người ẩn thân vào rừng.
Mặt trời lên cao, chiếu rọi huyết tinh.
Dương Quốc Phú lạnh lùng nhìn hai thiếu niên đang hăng hái chiến đấu.
Lại nửa canh giờ trôi qua, bọn họ thế nhưng một người cũng không chết!
Máu tươi nhiễm đỏ mặt của thiếu niên.
Chỉ còn lại một đôi mắt đen lạnh như hàn băng ngàn năm.
Phượng Hạo Thiên và Phượng Hạo Dạ, mặc dù không bại trận, nhưng hai người đối kháng với năm trăm binh lính tinh nhuệ, thời gian lâu dài, cũng dần lực bất tòng tâm!
Trên người không biết trúng bao nhiêu kiếm, đau đớn đã sớm không còn cảm giác.
Ám vệ bọn họ chờ đợi một người cũng đều không thấy!
Qua lâu như vậy, bọn họ đều biết, ám vệ phái đến bị mai phục! Căn bản là sẽ không chạy tới đây được!
Lúc này, bọn hộ chỉ có thể chống chọi!
Chỉ cần có một tia hy vọng, bọn họ cũng sẽ không bỏ qua!
“Bọn họ sắp không chịu được rồi! Nhanh lên! Nhanh lên!” Dương Quốc Phú thấy hai người Phượng Hạo Thiên có chút lực bất tòng tâm, vội vàng hướng bọn lính hô lớn! Phòng ngừa kéo dài, cứu binh của bọn họ sẽ đến! Dương Quốc Phú rút kiếm ra, hô lớn: “Giết!” Theo sát phía sau đám người.
Lúc Dương Quốc Phú xông lên với đám lính, trong cánh rừng, đột nhiên lại xuất hiện hơn ngàn binh sĩ mặc áo giáp!
Người đầu lĩnh, đúng là Phượng Hạo Hiên!
“Tứ ca, Lục đệ! Không cần phải cố gắng chống cự! Các ngươi hôm nay nhất định phải chết!” Phượng Hạo Hiên cười lạnh nhìn về phía hai thiếu niên đang chiến đấu, huynh đệ của hắn, cười lạnh nói.
Phượng Hạo Thiênchém một kiếm, chém rơi đầu binh lính muốn đâm ngựa của hắn, máu tươi tung tóe, thiếu niên nghe vậy, quay đầu nhìn về phía Phượng Hạo Hiên, khóe miệng gợi lên một nụ cười lạnh tàn nhẫn: “Vọng tưởng!”
“Hôm nay nếu ta không chết! Ngũ ca, ta tuyệt đối sẽ để ngươi trả giá đại giới so với chết còn đáng sợ hơn!” Phượng Hạo Dạ vẻ mặt sát khí đằng đằng nói với Phượng Hạo Hiên. Đáng chết! Hắn thề, thù hôm nay, sẽ báo! Chỉ cần hắn còn sống, hắn sẽ làm cho tất cả thái giám trong cung còn có ngựa thao mẫuphivà muội muộiPhượng Hạo Hiên, còn hắn nữa!
“Ha ha ha! Lục đệ, ngươi nghĩ ta là ngốc tử sao? Hôm nay ta tuyệt đối không để các ngươi sống sót bước ra ngoài!” Phượng Hạo Hiên cuồng tiếu vài tiếng, vẻ mặt khinh thường nói với Phượng Hạo Dạ.
Phượng Hạo Dạ nhếch bạc môi, mân thành một đường thẳng tấp, không khổi tức giận mắng một tiếng: “Chết tiệt!”
Dương Quốc Phú xông vào đám người, xem chuẩn thời cơ. Nhìn Phượng Hạo Thiên bị binh lính vây khốn, vẻ mặt cười dữ tợn, hướng Phượng Hạo Thiên đang không phòng bị, chém ra một kiếm.
Truyện khác cùng thể loại
44 chương
17 chương
73 chương
102 chương
59 chương
199 chương