Lăng Hề
Chương 17
Thời gian cua đồng.
Lúc Lăng Hề tỉnh lại không phải là trời sáng, mà là nửa đêm, toàn thân hiện lên một cảm giác bủn rủn khó nói lên lời. Đầu đau vô cùng.
“A……”
Lăng Hề vừa động, Lạc Gia ở bên cạnh cũng tỉnh dậy.
Lạc Gia mở to mắt nhìn thẳng Lăng Hề, cậu bị nhìn, khẽ giật mình. Ý thức dần dần quay trở về: “Sao….. Sao…..?”
Lại nhìn nhìn vào khuôn mặt của Lạc Gia đang nằm bên cạnh. Tại sao anh lại ở đây? Đáng lẽ anh phải ở buổi tiệc sinh nhật của mình chứ?
“Tại sao lại trở về?”
Nhìn vầng trăng sáng treo ngoài cửa sổ, bây giờ đã là nửa đêm. Quay đầu lại nhìn sắc mặt không tốt của nam nhân bên cạnh. Nuốt nuốt nước miếng.
“Xảy ra chuyện gì…..?”
Nam nhân bên cạnh đột nhiên cử động, xoay người, đem cơ thể áp lên người Lăng Hề.
Cơ thể Lăng Hề nhỏ hơn rất nhiều so với Lạc Gia, Lạc Gia nằm trên người như vậy gần như là bao bọc toàn bộ cơ thể Lăng Hề lại, không chừa chỗ nào.
Lăng Hề cảm thấy không khí trong phổi mình giống như là chạy hết ra ngoài
Tuy không biết tại sao mình lại ngủ mất, nhưng vẫn có chút áy náy nhìn nhìn Lạc Gia: “Thực xin lỗi, em không biết tại sao lại ngủ quên mất.” Lăng Hề nhớ rõ mình đang chúc mừng sinh nhật Lạc Gia, sao lại ngủ quên mất, thật sự là có lỗi mà.
Tuy Lạc Gia một câu cũng không nói, nhưng nhìn ánh mắt của hắn rừng rực lửa nóng, trong nháy mắt làm cho Lăng Hề có loại ảo giác làn da mình nóng như bị phỏng.
Lăng Hề bỗng nhiên nhớ tới ở tiệc sinh nhật vẫn chưa nói ra đáp án của mình, đồng tử ngưng lại nhìn về phía Lạc Gia.
Đáy mắt Lạc Gia ẩn sâu chờ mong cùng khát vọng làm cho thân thể Lăng Hề cứng lại.
Qua vài giây, như là đã có quyết định, Lăng Hề ra sức cắn cắn môi dưới, tiếp theo ngón tay run rẩy duỗi ra, khoát lên xương quai xanh của Lạc Gia. Có chút chật vật nói quanh co: “Phần quà tặng này có chút muộn…… Anh….. còn muốn không?”
Lạc Gia xác định chính mình không có nghe sai, tiểu tử kia thực sự đồng ý? Đây cũng không phải là ý thức không rõ ràng mà nói bậy. Thật sự cam tâm tình nguyện đồng ý rồi.
Cái này được xem như là một món quà vô cùng kinh ngạc đến muộn a.
“Em nghiêm túc?” Vẫn là nhịn không được ôm lấy mặt tiểu tử kia xác nhận lại.
Lăng Hề gật đầu, con mắt dao động một chút, cũng không dám nhìn thẳng vào mắt của Lạc Gia, rủ lông mi xuống, màu sắc ấm áp nhàn nhạt của ánh đèn nổi bật trong bóng tối.
“Nhưng mà….. Chuyện này…..Em sẽ không…..”
Tuy trước kia cũng có biết qua một chút chuyện nam nữ, nhưng đây là nam nhân cùng nam nhân, trong thực tế, Lăng Hề nhìn cũng chưa từng nhìn qua. Bởi vì trong thế giới bọn họ, loại chuyện này thật sự là rất đáng hổ thẹn.
Lạc Gia ôm chặt lấy eo của Lăng Hề làm cậu gần như hít thở không thông. Giọng nói trầm thấp, ấm áp mang theo một chút cảm giác chưa…tỉnh táo lắm, lười biếng khàn khàn, mập mờ nói nhỏ bên tai Lăng Hề: “Không sao, anh sẽ dạy cho em.”
Lăng Hề nhìn Lạc Gia, mặt dần dần đỏ lên, nhưng vẫn là gật gật đầu. Nam nhân bị nam nhân khác đặt ở dưới thân vốn dĩ phải cảm thấy ghê tởm, khó chịu, nhưng mà không biết tại sao Lăng Hề một chút cũng không bài xích Lạc Gia, nếu như đổi lại là những người khác cậu nhất định sẽ không nguyện ý.
Lạc Gia nhìn bao quát khuôn mặt xinh đẹp của Lăng Hề, đôi mắt đen trong sáng cùng với khuôn mặt đỏ ửng. Mái tóc đen lòa xòa khiến cho làn da của Lăng Hề trở nên trắng nõn hơn.
Động tác Lạc Gia rất ôn nhu, thương tiếc nâng thân thể Lăng Hề lên, hôn hôn môi, dùng hàm răng đẩy môi dưới đang bị Lăng Hề cắn chặt ra. Trong miệng Lăng Hề vẫn còn lưu lại một chút hương vị của rượu trái cây, Lạc Gia vô cùng thuần thục liếm khắp khoang miệng của Lăng Hề.
Quần áo trên người Lăng Hề đã bị Lạc Gia cởi sạch sẽ trước khi ngủ, hiện tại một sợi nhỏ cũng không có, giúp Lạc Gia bớt đi vài việc.
Hai người tách môi ra, Lăng Hề lập tức thở dốc. Một lần nữa Lạc Gia cắn cái cổ trắng nõn non mịn của Lăng Hề, sau đó chậm rãi di chuyển xuống phía dưới, đến vùng ngực mẫn cảm, eo, bụng. Tay cũng không chịu để yên, chuyển động khắp nơi trên người Lăng Hề, da thịt Lăng Hề vô cùng nhẵn nhụi và co dãn, xúc cảm vô cùng tốt, giống như một tấm vải thượng hạng. Lạc Gia yêu thích không buông tay, xoa xoa dọc theo lưng của Lăng Hề, đầu lưỡi mập mờ lè ra trêu đùa cậu.
Lăng Hề gần như không thể nghĩ được gì nữa. Cả đại não ở trạng thái trống rỗng. Thậm chí Lăng Hề còn có thể nghe thấy rõ ràng tiếng tim đập của mình:
Thình thịch…….
Thình thịch…….
Nhưng ánh mắt nhu hòa của nam nhân làm cho tâm tình của Lăng Hề bớt căng thẳng đi một chút. Bàn tay nam nhân thực sự càng lúc càng làm loạn. Xương sống truyền đến một loại cảm giác tê dại, đó là do bàn tay ma lực của Lạc Gia mang lại.
Trái tim dường như không chịu nổi loại nhiệt tình này, không tự chủ đập mạnh hơn.
Hai chân bị tách ra, bàn tay rắn chắc của nam nhân dùng lực kéo hai chân của Lăng Hề vòng qua eo của hắn. Ngón tay Lạc Gia bao phủ chặt chẽ và cố gắng xâm nhập vào vị trí tư mật phía sau của Lăng Hề, cậu nhíu mày, hít sâu một hơi, tận lực thả lỏng thân thể của mình.
Tuy đã có chuẩn bị tâm lý, nhưng thân thể nam nhân không thể so với nữ nhân, lúc đầu Lạc Gia chỉ dùng một ngón tay thon dài thử thăm dò, sau đó tăng thêm từng ngón từng ngón. Vô cùng kiên nhẫn chờ cho Lăng Hề thích ứng.
Trong mắt Lăng Hề lóe lên một loại ánh sáng giống như màu đá đen kì diệu, dùng một loại ánh mắt cổ vũ nhìn Lạc Gia. “Vào đi, em có thể….”
Lạc Gia xác nhận thân thể của Lăng Hề quả thật có thể thừa nhận được hắn, nâng eo lên tiến vào, tận lực không làm cho Lăng Hề thấy khó chịu, khó khăn chậm rãi đẩy dục vọng của mình vào.
Lông mi Lăng Hề run rẩy, bộ dáng có chút bất an khiến Lạc Gia nhịn không được hôn lên một cái lên trán Lăng Hề.
Trong nháy mắt bị dục vọng bao phủ, Lạc Gia chịu không nổi rên rỉ ra tiếng.
Cảm giác thân thể rất không thoải mái, Lăng Hề không nói được, chỉ có thể phát ra tiếng rên rỉ nhẹ nhàng tinh tế. Tay gắt gao nắm lấy chăn phía dưới, xương ngón tay trở nên trắng nhợt.
Lạc Gia phát hiện được động tác của Lăng Hề, cầm lấy tay Lăng Hề, hai người mười ngón tay đan vào nhau.
Thân thể run rẩy, Lăng Hề cảm thấy mỗi một lỗ chân lông trên người cũng không tự giác mà mở ra. Tay nắm lấy bả vai của Lạc Gia, lúng túng: “Chậm….. Chậm một chút…..”
Lăng Hề cảm thấy thẹn thùng, một mực nhắm chặt hai mắt, không dám nhìn vào người nằm trên mình.
Từng tế bào trên cơ thể đều rõ ràng cảm nhận được sự xâm nhập của nam nhân. Đối với những chuyện này, Lăng Hề thật sự không thích ứng được, vặn vẹo cơ thể.
Lăng Hề vừa uốn éo một cái đã khiến dục hỏa của Lạc Gia cháy càng lớn hơn. Tóc đen mềm mại dán trên da thịt của Lạc Gia. Làm tâm trí hắn nhịn không được lay động một chút, hô hấp lập tức trở nên hỗn loạn, cơ thể Lạc Gia gần như mất khống chế mạnh mẽ chuyển động.
Mỗi một dây thần kinh đều khát vọng khuôn mặt của người dưới thân, khát vọng đến phát đau. Lạc Gia cũng không phải là người có khả năng kiềm chế dục vọng tốt. Nhưng mà không ngờ, bởi vì gặp Lăng Hề, những người khác trong mắt Lạc Gia cũng chỉ là vật thay thế, mà hắn cũng không nghĩ là sẽ chạm vào ai khác ngoài Lăng Hề.
Cảm giác chiếm được toàn bộ con người Lăng Hề làm cho tâm tình Lạc Gia sung sướng. Động tác ôn nhu vén lên vài sợi tóc nằm tán loạn trên trán Lăng Hề, nhẹ giọng dụ dỗ: “Thả lỏng, sẽ không đau.”
Con mắt Lăng Hề có chút mở ra, trong tầm mắt xuất hiện khuôn mặt ẩn nhẫn của Lạc Gia, tuy thân thể rất đau, cảm giác cũng càng ngày càng không tốt, nhưng trong lòng lại không có hối hận chút nào.
“Em không sao, anh có thể…..có thể.”
Giống như là một loại đặc xá, trong nháy mắt áp lực dục vọng tích tụ đã lâu giống như đê vỡ, ồ ạt phát tiết ra, Lạc Gia không cho Lăng Hề thời gian để phản ứng nữa, dùng lực ôm mạnh eo cậu, đong đưa thắt lưng, chậm rãi chuyển động, nghiêng người hôn lên cơ thể Lăng Hề.
Trong cơ thể giống như là có bàn ủi nóng rực làm phỏng tâm trí của Lăng Hề. Nhưng Lăng Hề cũng không có lùi bước, ngược lại vươn tay ôm lấy Lạc Gia như cổ vũ. Không thuần thục hôn lên lỗ tai và cổ Lạc Gia.
Lạc Gia khàn khàn muốn ngăn Lăng Hề lại, dục vọng bị trêu chọc lên đến đỉnh điểm, gần như không thể nhịn được nữa, chuyển động trong cơ thể Lăng Hề nhanh chóng hơn, thô bạo hơn.
Hai mắt Lăng Hề ẩm ướt, trán ướt đẫm mồ hôi, tóc lộn xộn xen kẽ giữa các ngón tay của nam nhân, lúc này bộ dáng có vẻ càng thêm mê người.
“Ưm….. A…..” Lạc Gia khống chế lực đạo rất tốt, thuần thục thâm nhập vào nơi tư mật của Lăng Hề. Làm cậu chịu không nổi, rên lên một tiếng vô cùng ngọt ngào.
“A a….. A ưm…… A……Ô đừng…..”
Cặp môi Lăng Hề đỏ mọng không khống chế được hé mở, vô thức cắn chặt bả vai của Lạc Gia, động tác của Lạc Gia không phải là quá kịch liệt, nhưng lại làm cho Lăng Hề có một cảm giác khó chịu không nói nên lời. Tuy Lạc Gia đã hết sức nhẹ nhàng rồi, nhưng vì chưa từng trải qua chuyện này nên thân thể cậu có chút không thoải mái.
Không biết là cố ý hay vô tình, khi Lạc Gia chạm đến một vị trí trong cơ thể Lăng Hề thì……
“A…..”
Khóe môi Lạc Gia câu dẫn ra một nụ cười mị hoặc, biết là đã đụng vào điểm mẫn cảm của tiểu tử kia. Ôm lấy Lăng Hề, không ngừng tác động vào điểm đó, xâm nhập sâu hơn.
“A chậm một chút…..Từ bỏ……Ô…..A…..”
“Ô….. Không…..”
“A…. Lạc a…… Ưm…..”
Lạc Gia xấu xa cố ý đưa tay cầm lấy dục vọng mềm mại phía dưới của Lăng Hề, vô cùng thuần thục khéo léo vỗ về chơi đùa nó.
Môi cũng không nhàn rỗi, khẽ cắn vành tai Lăng Hề: “Thoải mái sao?”
Lăng Hề nói không nên lời, một câu đầy đủ cũng không thể nói được, khó chịu nâng eo lên thừa nhận khoái cảm, chân tay hoàn toàn không còn chút sức lực nào. Trong cổ họng vô thức phát ra một tiếng rên nhẹ.
Nhìn Lăng Hề mê người như vậy, Lạc Gia nhịn không được chuyển động thắt lưng nhanh hơn.
Gần tới cao trào, Lăng Hề không chịu nổi nữa, một luồng sóng mãnh liệt đánh sâu vào, thân thể không ngừng run rẩy co rút, ánh mắt mơ hồ lỏng lẻo. Như một loại khoái cảm mạnh mẽ làm Lăng Hề gần như hít thở không thông. Khi thống khổ cùng khoái hoạt đạt đến cực hạn thì sẽ có cảm giác như thế này.
Tốc độ của Lạc Gia nhanh hơn, gần như là xé rách, đưa Lăng Hề đạt đến cao trào. Lạc Gia ăn sạch sẽ Lăng Hề, không chừa một chỗ nào. Nhưng Lăng Hề không hiểu tại sao mình lại có một loại cảm giác mê muội, rất hạnh phúc.
Lạc Gia ôm chặt lấy Lăng Hề, không ngừng thay đổi góc độ, mạnh mẽ nhưng cũng vô cùng ôn nhu mà xâm nhập. Khi bầu trời bắt đầu xuất hiện một vài tia sáng, Lạc Gia mới lưu luyến buông tha cho Lăng Hề.
Lạc Gia để một tay ở eo Lăng Hề, một tay bao phủ lên vị trí mới vừa bị hắn hung hăn chà đạp qua: “Đau không?” Tuy đã cố gắng làm vô cùng cẩn thận rồi, nhưng vẫn có một chút máu. Nhìn miệng vết thương của Lăng Hề, biểu tình Lạc Gia áy náy: “Chảy máu, thực xin lỗi.”
Đôi mắt Lăng Hề khép hờ, mệt mỏi, đầu cũng không muốn chuyển động.
Tiếng nói của Lạc Gia trầm thấp: “Lăng…..”
Tiếng gọi thân mật làm cho mắt Lăng Hề giật giật một chút, lại phát hiện thân thể đột nhiên bị nâng lên không trung, cậu bị Lạc Gia ôm vào phòng tắm. Chẳng biết lúc nào Lạc Gia đã xả nước đầy vào trong bồn tắm.
Sau đó Lạc Gia cẩn cẩn thận thận thả thân thể của Lăng Hề vào trong nước, trong nháy mắt bị dòng nước ấm áp vây quanh, sự ấm áp nhẹ nhàng len lỏi, tràn ngập khắp cơ thể.
Lúc này Lạc Gia lại đứng thẳng người lên, đôi mắt màu lam trong sạch như nước ôn nhu nhìn Lăng Hề: “Anh đi lấy một thứ.”
Lăng Hề mơ mơ màng màng ừ một tiếng, dần dần, có chút chống đỡ không nổi, tựa vào thành bồn tắm, không có cách nào chống lại cơn buồn ngủ ập tới, đầu nghiêng qua dựa vào cạnh bên của bồn tắm chìm vào giấc ngủ.
Cầm một cái khăn mặt to đi vào, Lạc Gia vừa vặn nhìn thấy cả người Lăng Hề đang trượt vào trong nước chìm xuống đáy của bồn tắm.
Bàn tay to lập tức đưa ra chụp lại, nhìn thấy cậu đã ngủ say nên không có nhẫn tâm đánh thức cậu. Nhanh chóng tắm rửa sạch sẽ cho Lăng Hề, rồi ôm cậu ra ngoài.
Mệt mỏi đến cực điểm, cơ thể Lăng Hề vừa dính vào đệm giường mềm mại, liền mơ mơ hồ hồ kéo chăn đắp lên người, cuộn người lại, nghiêng sang một bên ngủ.
Lạc Gia cúi đầu, đôi mắt hơi nheo lại, tư thế Lăng Hề ngủ giống như trẻ con bất lực, không có nơi nương tựa, ôm chân, cuộn mình lại như quả bóng.
Lạc Gia leo lên giường, đưa tay kéo Lăng Hề vào trong ngực.
Mặt trời mới mọc xua tan đi bóng tối, từng chút từng chút rót ánh mặt trời rực rỡ vào thế giới này.
Trong ánh nắng buổi sớm, thiếu niên như được khoát lên người một lớp ánh sáng mờ nhạt, Lạc Gia giống như là mê muội, duỗi ngón tay tinh tế ra miêu tả khuôn mặt hoàn mỹ không tì vết của Lăng Hề: “Anh yêu em…..”
Truyện khác cùng thể loại
17 chương
79 chương
21 chương
91 chương
93 chương