Sau khi được thông báo về điểm yếu của đám cự long, những thú nhân bắt đầu thay đổi mục tiêu. " Tách riêng từng con ra, những con đơn độc luôn dễ tấn công hơn." Khải Minh nói. Đồng thời, Edgard cũng chỉ huy đám thú nhân tách ra. Dần dần, một nhóm cự long 3 con đã hoàn toàn tách biệt. Lúc đó, Lạp Á từ xa chạy lại, trên tay mang theo một thứ giống như dây thừng và vài cây giáo làm từ đá. " Đây là vật để giống cái trong bộ lạc dùng để tự vệ, có tác dụng không?" " Như vậy là được." Cự long tuy to xác nhưng khi không có con đầu đàn trực tiếp chỉ huy thì chúng chỉ đơn thuần là bọn to xác thích ăn thị sống, căn bản không hề khó để dụ chúng mắc bẫy. " Lạp Á, cậu giúp tôi buộc dây thừng vào hai gốc cây lớn đằng kia, buộc chặt một chút, tốt nhất là quấn hai lần dây...Lạp Á?" Lạp Á đang run rẩy, nỗi sợ hãi trong mắt cậu bắt đầu lan tràn. " Lần trước khi chiến đấu với chúng, rất nhiều thú nhân bị bắt đi, họ không trở về nữa. Ta lo Nhĩ Tư cũng giống như họ...." " Lạp Á, yên tâm. Họ sẽ ổn thôi." Lạp Á gật đầu, có gì đó thôi thúc Lạp Á rằng Khải Minh sẽ giúp họ vượt qua. Đúng như dự đoán, các thú nhân đã bắt đầu mệt dần, bộ lông của họ cũng nhuốm màu đỏ tươi của máu. Cùng lúc đó. Lạp Á cũng đã buộc xong dây. Khài Minh hít sâu, kỹ thuật bắn tiễn của cậu đã lâu không luyện lại, trước kia cậu thường không mạo hiểm như thế này. Nếu bắn trượt sẽ thu hút sự chú ý của chúng, cả cậu và Lạp Á dều gặp nguy hiểm. " Lạp Á, đứng xa chút, ta cần không gian." Khải Minh kéo căng dây, may mắn là dây có độ dãn khá tốt, cho nên cũng không ảnh hưởng nhiều. Cậu tập trung vào đám thú nhân đã dần mấy đi thế chủ động ở cánh phải, tập trung nhắm. Phạch! Trúng mục tiêu. Một con cự long đã ngã xuống với một mũi giáo bằng đá ngay sau cổ. Cứ như vậy, lần lượt hai con còn lại đều ngã xuống. Một số thú nhân kinh ngạc quay sang hướng Khải Minh và Lạp Á, giống cái lạ mắt kia cư nhiên có thể nhanh chóng hạ gục ba con cự long mà họ đã vật vã suốt như vậy? Ngay sau đó, là tiếng hò reo của họ. Thú nhân giống đực đa phần biến thành hình dáng con người, chạy về hang động ôm lấy bạn đời của họ, số còn lại vẫn ở hình thú, phát ra vô số tiếng gầm khiến cho mặt đất cũng rung chuyển. Đó là tiếng gầm đe doạ những thứ muốn xâm phạm lãnh thổ của họ, còn là tiếng gầm tự hào của sự chiến thắng. " Khải Minh!" Edgard từ xa hô to tên cậu. Dưới ánh nắng, mái tóc vàng đồng của hắn càng trở nên rực rỡ. Giống như hình ảnh của năm 3100, Khải Minh cùng Réne đứng trên chiến trường, hô to khẩu hiệu chiến thắng, Réne cũng trông giống như vậy, rực rỡ và sống động. Buổi tối, cả bộ lạc tổ chức ăn mừng bằng thịt của của cự long. Họ ngồi quanh đống lửa, kể về những sự tích chiến đấu. " Như vậy là bọn chúng mới xuất hiện gần đây?" " Đúng vậy" Một thú nhân vừa trưởng thành nói " Chúng chỉ vừa xuất hiện vài tháng nay. Trong một lần đi săn, cả đoàn đã cận chiến, lần đó thương vong vô số, có nhiều giống đực bị chúng mang đi, sau đó không quay về nữa." " Không chỉ chúng ta, nhiều bộ lạc khác cũng bị tấn công như vậy, tần suất càng lúc càng cao. Rất nhiều thú nhân đề nghị di chuyển bộ lạc sang địa phương khác." Nói đến đây thì những người khác đều im lặng. Không dễ gì rời xa nhà để đi đến nơi khác, hơn nữa nơi đây điều kiện sống rất tốt, trừ việc thường xuyên bị tấn công thì chẳng có ngày nào bộ lạc bị thiếu thức ăn hay nước uống, cũng vô cùng có lợi cho bọn thú non yếu ớt. " Chống đỡ được một lần, không chắc chúng sẽ không kéo đến lần nữa." Set lên tiếng đánh vỡ sự im lặng của bộ lạc. Sau đó, ông hướng về phía Khải Minh. Giống cái này biết cách đánh gục cưj long, chắc chắn cậu ấy không phải một lần đánh bại chúng. " Khải Minh, ngươi có thể dạy thú nhân ở đây cách ngươi đánh bại chúng không?" " Đương nhiên tộc trưởng. Điều đó không khó." Đột nhiên, tiếng nói máy móc của T vang lên." Chỉ huy, tôi vùa quét lại bộ nhớ, vừa phát hiện một dữ liệu lạ, được nhập vào lúc cả tôi và chỏ huy đều đang ngủ. Ngài có muốn tôi phát chúng ra không?" Khải Minh nhìn xung quanh, mọi người đã bắt đầu vui vẻ quanh đốm lửa và ca hát, cậu từ từ đi ra khỏi nơi ồn ào náo nhiệt kia. " Phát đi." Dữ liệu nhập vào là những đoạn clip ngắn được lưu vào khoảng gần một năm sau cuộc chiến ở Địa cầu. Khải Minh sửng sốt, căn cứ vào thời gian ở đây, cậu và T đã bất tỉnh suốt 4 năm rồi mới xuyên đến không gian này? " Phát clip đầu tiên." " Khải Minh" Người này là Jay, trợ lý kiêm người cộng sự tốt của Khải Minh " Réne đã đưa cậu về được một thời gian rồi. May mắn anh ta đã thuyết phục được các nhà khoa học để làm người đầu tiên..." Kèm theo đó là tiếng thở dài. " Những ngày cậu hôn mê, Réne gần như phát điên rồi, anh ta khiến chúng ta cũng điên theo anh ta. Ha hả." Tiếp đó máy quay hướng rõ hơn khung cảnh phía sau Jay. Là một phòng thí nghiệm với nhiều loại máy móc, Khải Minh nhận ra đây là căn cư sthis nghiệm duy nhất còn giữ lại được ở dưới lòng đất. Camera tiếp tục chuyển đến một bóng lưng cao lớn vô cùng quen thuộc, nhưng so với trí nhớ của Khải Minh về người đó trước kia thì trong clip lúc này, Réne trở nên tiều tuỵ hơn hẳn. Mắt anh sâu hoắm và thâm đen, hai bên gò má không còn nhiều thịt, hõm xuống. Anh đang ngủ, nhưng hàng lông mày lại chưa hề dãn ra. " Sau khi cậu rời đi, Réne cũng đang chết dần, anh ta rời bỏ chức vụ, cả ngày chỉ cắm đầu vão những nghiêm cứu...." Giọng của Jay đột ngột dừng lại khi nghe tiếng mở cửa, và video cũng dừng ở ngay đó, ngay hình ảnh Réne của cậu đang ngủ, gần và chân thực đến nỗi Khải Minh tưởng rằng cậu đã có thể chạm tới anh, ôm lấy anh. " T , phát video tiếp theo." Video tiếp theo được mở ra, thời gian là 1 năm sau video đầu. Người nói chuyện vẫn là Jay, hiện tại cậu ấy đã cao hơn, mái tíc đen nhánh cũng nhuộm thành màu nâu đỏ. " Trước kia kỷ luật khắt khe, tôi không thể nhuộm, nhưng bây giờ không có ai quản lý, tôi thay đổi một chút." " Khải Minh, gia đình cậu rất tốt. Em gái cậu cũng sắp đính hôn, cậu đoán xem. Được rồi, tôi quên mất cậu không đoán được." Jay lại nhe răng cười " Là Gin, cậu ta không trở về tinh cầu của mình nữa, quyết định ở lại." Jay kể về tình hình người dân. Chính quyền, hay nói chính xác hơn là những chính trị gia còn sống sót một lần nữa đặt ra hiệp ước giữa Địa cầu cùng các tinh cầu khác, người dân cuối cùng cũng được sống tự do, bắt đầu xây dựng lại gia đình. Nhưng Khải Minh không hề thấy Réne, anh ở đâu, một lần cũng không hề xuất hiện. " Chuyển đi, đến cái cuối cùng." Khải Minh lần đầu có cảm giác sợ hãi muốn lùi bước, cậu sợ đến cuối cùng, cũng không gặp được Réne, không nghe được anh nói chuyện. Lần này, video có vẻ bị ngắt nhiều lần, rời rạc và không rõ ràng. Toàn bộ đều là những hình ảnh trong phòng thí nghiệm và một cỗ máy, cậu đoán những nhà khoa học đang cố khôi phục ý thức cho T, đây là những hình ảnh T nhìn thấy lúc đó, đều là từ một hướng khác hoàn toàn so với hướng quay của Jay. Đột nhiên, Khải Minh nhìn thấy hình dáng quen thuộc mà cậu vẫn chờ kia xuất hiện, lần này Réne đã khá hơn. " Jame, cậu chắn chắn về không gian này chứ?" " Không hoàn toàn. Chúng tôi không có cơ hội để xem qua chúng, tất cả mọi thiết bị định vị và giám sát khi đi qua cổng đều bị mất tín hiệu." " Không được, tôi không muốn gây thêm nguy hiểm cho cậu ấy, cậu ấy đang khá dần." Giọng điệu kia bắt đầu trầm lại. " Réne, cậu thừa biết Chỉ huy sẽ không thể tỉnh lại, vết thương lúc đó đã suýt chút nữa giết chết cậu ta, hiện tại Khải Minh chẳng khác gì người chết, cũng không thể nghe hiểu chúng ta nói, tình trạng này còn tệ hơn cả trở thành người thực vật!" Người tên Jame kia gầm như hét lên, gân xanh trên trán anh ta hiện rõ. " Chính cậu đã nói mang Khải Minh đến thế giới kia sẽ có hy vọng cho cậu ấy, cho dù hy vọng chỉ không nhiều tôi cũng sẽ thử." Video bị cắt ở đây, tiếp theo, vẫn là cảnh ở phòng thí nghiệm, nhưng lần này, hình như không có ai. " Khải Minh!" Là giọng của Réne, anh đang ở cạnh cậu. " Chương trình tái tạo đã hoàn tất, tôi sẽ phải sống theo một cách khác ở không gian đó." Réne thở dài, giọng hạ thấp dần." Cậu sẽ được vận chuyển trực tiếp qua cánh cổng, cậu đang chết dần, tế bảo của cậu không có khả năng để hồi phục một lần nữa." " Tuy hai quy trình thực hiện liên tiếp nhau, nhưng họ không có bấy cứ thông tin gì về không gian kia, việc vận chuyển cậu an toàn đã là khó khăn, cậu có đến đúng lúc không, lại là một chuyện khác." " Nhưng tôi cảnh cáo cậu, Khải Minh, nếu như đến nơi mà chưa gặp được tôi, cậu phải chờ tôi tìm ra cậu, không cho phép cậu cùng người khác phát sinh mối quan hệ."