Lầm tưởng

Chương 41 : Lầm tưởng

CHƯƠNG 53 Cảnh sắc đầu hạ vô cùng tươi đẹp, buổi trưa là lúc mặt trời lên cao nhất. Quảng trường phía Đông nằm ở trung tâm, lúc chạy xe qua đường chính đã có thể mơ hồ nhìn thấy poster, bảng đề tên và ảnh Lê Chi. Thực ra không hẳn là nhiều nhưng vẫn có tác dụng thu hút người qua đường. Tống Ngạn Thành hoảng hốt trong chốc lát, không biết có phải do đã lâu không được thấy cô không mà anh còn kích động đến nỗi muốn tiến đến chụp chung với tấm poster. Chỗ này để xe rất dễ nên Tống Ngạn Thành chỉ mất một phút đã đậu được xe. Anh đeo kính râm lên, đẩy cửa xe bước xuống. Vừa đóng cửa xe lại đã nghe giọng nói to rõ bên tai: “Tiểu quản trị viên sao?” Tống Ngạn Thành nhíu mày, nhận ra nhanh vậy sao? Anh quay đầu lại, cũng sửng sốt trong chốc lát. Trưởng fan club mặc áo khoác vàng kia nụ cười tỏa nắng đứng cách anh năm mét. Cậu ta cao hơn 1m8, gương mặt trẻ trung đẹp trai sáng ngời. Tống Ngạn Thành tháo kính râm xuống, vuốt cằm cười cười: “Không ngờ trường cũ có một đàn em đẹp trai thế này.” Trưởng fan club gãi tai, cười xấu hổ: “Đó là vì anh tốt nghiệp nhiều năm rồi thôi.” Tống Ngạn Thành lại đeo kính lên: “Đừng tưởng tôi không biết ý cậu nói tôi già.” “Không đâu không đâu. Em tên là Châu Quang. Anh, anh tên là gì? Áo khoác của anh nhìn phong cách quá, mua ở đâu thế ạ? Lát nữa mình cùng đi shopping đi? À, đúng rồi, anh có muốn cởi ra mang đồng phục với tụi em không? Dán quả lê lên mặt đi, nó phát sáng được đó.” Tống Ngạn Thành bị hàng loạt câu hỏi của cậu ta làm chấn động thần kinh luôn, đây rồi đây rồi, cảm giác quen thuộc này đã quay về rồi. Có thiệp mời mới được vào hội trường, chỗ Mao Phi chọn cũng rất được. Không gian nhỏ, trang trí có phong cách, bố trí rất ấm áp. Trải hoa lưu ly vây quanh làm sân khấu nhỏ, bên dưới đặt 30 cái ghế lộn xộn, không có quy tắc gì. Nhìn giống như thể một buổi tiệc sinh nhật giữa các cô bạn thân mật.  Ánh sáng đủ màu sắc phủ xuống mặt, tiếng dương cầm nhẹ nhàng ngâm nga, trưởng fan club đứng bên đó hướng dẫn các Quả Lê Tranh đi vào chỗ ngồi. Tống Ngạn Thành cảm thấy cậu bạn trẻ này đúng là quá năng nổ. Chờ làm xong xuôi mọi chuyện Châu Quang mới đến ngồi bên cạnh anh. Cậu vừa mở chai nước đã tu ừng ực hết nửa bình, nhìn lên sân khấu không người mà mắt lấp lánh ánh sao. Tống Ngạn Thành ngồi vắt chân, tư thái hoàn toàn thản nhiên. Tiểu Châu cảm thấy tiểu quản trị viên này vô cùng xuất chúng, không giống đến vì thần tượng mà giống sếp của thần tượng hơn. Tiểu Châu hỏi: “Anh, tại sao anh lại thích Lê Chi?” “Thích thì thích thôi.” Tống Ngạn Thành nói theo bản năng: “Cậu có bạn gái chưa?” Tiểu Châu gật đầu thật mạnh: “Có ạ.” “Thế tại sao cậu lại thích bạn gái mình? Cứ phải có một hai ba nguyên nhân sao. Có lẽ là nhất kiến chung tình (yêu từ cái nhìn đầu tiên), có lẽ vì một câu nói bất chợt nào đó của cô ấy đánh thẳng vào tâm hồn cậu. Tình cảm kiểu này cần duyên số, cần trái tim tự do chứng minh, tự mình biết mình đang làm gì là đủ rồi.” Tống Ngạn Thành cong môi, ngữ khí chắc nịch. Châu Quang lập tức sùng bái anh ngay, vui vẻ lắc lư theo tiếng nhạc, còn giơ tay lên theo tiết tấu. Cậu lấy trang bị ra, đắc ý nói với anh: “Em đã đặc biệt mua thiết bị để chụp ảnh, em phải chụp được những tấm hình xinh đẹp rõ nét của chị Chi.” Tống Ngạn Thành liếc mắt nhìn kiểu dáng, cái này cũng đến hơn 3 vạn, đúng là một tiểu tổ tông thích tiêu tiền. Tiểu Châu đứng dậy, cậu không yên tâm nên nhắc nhở lại các Quả Lê Chi một lần nữa: “Lát nữa lúc Chi Chi lên sân khấu mong mọi người hãy giữ yên lặng, không được lớn tiếng hô hoán, chụp ảnh một các văn minh, không được mở đèn flash. Đến phần ký tên mong mọi người xếp hàng theo thứ tự.” Quả Lê Tranh: “Đã rõ!” Đúng 2 giờ, buổi tiệc bắt đầu. Tiết tấu của ánh đèn cũng nhanh hơn, âm nhạc cũng nhẹ nhàng theo nhịp trống. Tống Ngạn Thành ngồi ở dãy sau cùng, cách cả ánh sáng lẫn dòng người, ánh mắt anh cứ vậy nhìn về phía cô. Là 10 ngày hay nửa tháng rồi? Anh cũng không còn nhớ nữa. Bạn gái anh có giải thưởng lớn, được ngàn vạn người yêu quý, cuối cùng cũng từ một cô gái vô danh bước lên đỉnh vinh quang. Cuối cùng cũng có tiếng hò hét, có người hâm mộ vì cô mà vung tiền như nước chỉ vì muốn được chụp hình cô thật rõ nét.  Đúng ngay lúc này, Tống Ngạn Thành bỗng nhiên quên hết những đêm cô đơn không thể ngủ ngon, quên hết những nhớ nhung và oán trách. Người con gái trong lòng anh giờ đã tiền đồ như gấm, đã đi từ bóng đêm đến ánh sáng hào quang, tất thảy đều xứng đáng. Lê Chi đứng trên sân khấu, mỉm cười thân thiết, lịch sự đưa ánh nhìn bao quát cả hội trường. Đầu tiên là khu phóng viên, phía bên phải là mấy biên kịch có quan hệ tốt với cô, rồi đến nhà chế tác, cuối cùng, ánh mắt đầy ấm áp cùng sự cảm ơn của cô hướng về phía Quả Lê Tranh. Lê Chi vừa muốn mở lời chào thì ánh mắt rơi trên người Tống Ngạn Thành. Cô mở to mắt, biểu cảm đơ cứng, mic cầm trong tay cũng suýt chút nữa là rơi xuống đất. Tống Ngạn Thành vẫn ung dung thưởng thức phản ứng kinh ngạc của cô. Thế ngồi của anh như một đại gia, hai chân bắt chéo, ánh mắt ấm áp như muốn nóng lên. Lê Chi lập tức trấn định lại, không để người ngoài nhìn ra sơ hở. Chỉ có điều lúc này giọng điệu của MC cũng trở nên loạn xạ như thể nửa phút trước cô vừa mới bay trên mây về vậy. Một tiếng đồng hồ trôi qua như một buổi tâm sự nhỏ. MC là bạn của Mao Phi Du, là một người làm việc chuyên nghiệp, EQ cũng rất cao, khiến không khí của buổi tiệc nóng lên. Lê Chi trả lời một vài câu hỏi, chủ yếu là về vấn đề phát triển sự nghiệp, tiếp đó là kế hoạch công việc tương lai. Lê Chi là người hiểu rõ bản thân, cô nói: ‘Tôi yêu nghiệp diễn, hơn nữa cũng rất nỗ lực, sẽ theo nghề này đến cuối.” MC: “Cô có nghĩ đến chuyện sẽ thử mình ở một vị trí khác không? Ví dụ như hát hò, thử nhiều việc để không khỏi tiếc nuối.” Lê Chi mang vẻ mặt xin hãy buông tha cho tôi: “Không không không, tôi hát dở lắm, xin mạn phép không làm hư lỗ tai các vị.” Tiếng cười thiện chí vang lên, các Quả Lê Tranh vỗ tay: “Chi Chi cố lên.” MC: “Thay mặt đại bộ phận các fan hỏi bạn một câu mang tính hóng hớt nhé. Chi Chi thích mẫu đàn ông thế nào?” Lê Chi cũng không lảng tránh, cô vẫn cười như cũ, thoải mái nói: “Không diễn đạt cụ thể, thích là một chuyện liên quan đến duyên phận. Có thể là nhất kiến chung tình, có thể là lâu ngày sinh tình, cũng có thể là do một câu nói, một hành động nào đó của anh ấy bất chợt khiến bạn động lòng. Thích là chuyện trong một cái nháy mắt, nhưng chỉ cần tôi thích anh ấy, nhất định tôi sẽ vượt qua biển người để ôm lấy anh ấy.” Nửa câu sau cùng, khóe mắt Lê Chi cong lên, nhìn về phía Tống Ngạn Thành. Bàn tay đặt trên đùi của Tống Ngạn Thành bất giác siết chặt như muốn nhận lấy ánh mắt đưa tình này của cô. Tiểu Châu ngồi bên ôm lấy lòng ngực: “Ngưng thở mất thôi, Chi Chi đang đưa mắt với em.” Tống Ngạn Thành: “........” “Có điều....” Tiểu Châu kéo dài giọng, quay đầu lại nhìn anh: “Lời Chi Chi nói giống hệt lời vừa nãy anh nói luôn!” Tống Ngàn Thành rất đắc ý. Tiểu Châu cảm khái: “Chả trách em lại mơ thấy ánh là con chó đầu đàn của Lê Chi.” “?” Cuộc nói chuyện này không còn cách nào tiếp tục được nữa rồi. Phần trò chuyện kết thúc, xen kẽ ở giữa là 10 phút cho hoạt động trò chơi qua lại. Phần này sẽ mời các Quả Lê Tranh lên sân khấu nên ban tổ chức đã chuẩn bị rất nhiều quà. Lê Chi nhân lúc này nghỉ ngơi một chút. Lúc cô xoay người bước xuống sân khấu, Tống Ngạn Thành cũng đứng dậy. Tiểu Châu: “Anh, anh đi đâu?” “Phòng vệ sinh.” Bên này, Lê Chi vừa bước xuống sân khấu đã thấy Mao Phi Du kinh ngạc muốn rớt cả tròng mắt: “Mẹ nó! Sao anh ta cũng đến đây?” Mặt Lê Chi nóng lên, trừng mắt nhìn y: “Anh nói bằng giọng gì đấy? Bạn trai em đến thăm em thì đã sao? Danh chính ngôn thuận đấy. Hơn nữa anh ấy là người rất có quy tắc, ngoan khỏi nói lun.” Mao Phi Du cũng phục rồi, y mất kiên nhẫn phất tay: “Rồi rồi rồi, anh mặc kệ, nhưng em chú ý một chút. Dù có muốn công khai cũng phải do chính em nói ra. Đừng để bị chụp lại rồi bị báo viết linh tinh. Em mau đi thay đồ đi, 10 phút thôi đó.” Lê Chi tự hiểu rõ, cô cũng không muốn giấu diếm quan hệ giữa mình và Tống Ngạn Thành. Hợp đồng giữa cô và công ty còn 5 tháng nữa là hết hạn, trong hợp đồng có ghi rõ không được phép yêu đương. Cô nghĩ, cứ đợi thêm, đợi sau khi chấm dứt hợp đồng thì sẽ không sao nữa. Lê Chi bước vào phòng trang điểm, bên trong không có ai. Cô cũng không nghĩ nhiều mà đóng cửa lại. Đúng ngay lúc này, một cánh tay kéo chặt cô lại. Mùi nước hoa “Minh Phủ Chi Lộ” quen thuộc xộc vào mũi. Lê Chi thôi không giãy dụa nữa, cô căng thẳng quay đầu lại: “Sao anh lại đến đây?” Tống Ngạn Thành ôm chặt cô, dán mặt lên má cô, hít thở thật sâu: “Còn không đến nữa thì điên thật mất.” Hơi thở rất nóng, vẫn là điềm báo quen thuộc trước khi xâm nhập của anh. Lê Chi hoảng hốt: “Anh đừng động linh tinh!” Tống Ngạn Thành thân mật hôn lên vành tai cô, thấp giọng hỏi: “Anh đã động vào đâu của em, hửm?” Hơi thở của Lê Chi cũng rối loạn theo nhưng không đến mức mất đi lý trí: “Em còn phải lên sân khấu, đừng quậy.” “Cho em đủ thời gian thay đồ.” “Không phải.” Lê Chi bị những cái hôn dần mất khống chế của anh dọa mất hồn, dưới tình thế cấp bách đành cao giọng nói: “Chỉ có 10 phút thôi! Tống Ngạn Thành, 10 phút không đủ với anh đâu!” Anh trầm giọng nói: “10 phút, anh không đủ, nhưng em đủ rồi.” ............ Như đột nhiên rơi vào mộng cảnh vậy, là đạp gió lướt sóng, là có chết cũng không hối hận. Lê Chi siết chặt lấy bả vai anh, mồ hôi của bất an và lo sợ chảy xuống ròng ròng. Đây là trải nghiệm cô chưa từng có trong đời, cả người như rơi vào một đầm lầy, cả người cô cũng từ từ biến thành bùn đất. ..... 15 phút sau, không khí hội trường như sôi sùng sục. Lê Chi ngồi yên lặng trên ghế cao, cô đã thay một bộ váy xòe ôm eo, chân váy dài đến mắt cá chân phối với giày cao gót màu hồng nhạt nhìn rất hợp. Màn hình đang phát những đoạn cắt trong phim cô đóng, cả hội trường đều im lặng. Video phát đến cuối Tống Ngạn Thành mới về chỗ ngồi. Tiểu Châu tò mò: “Anh, sao anh đi vệ sinh lâu quá vậy? Anh bị thận à.” Cậu vừa nói vừa quay đầu lại, vừa nhìn thấy anh đã sửng sốt: “Trời ơi anh, môi anh sao mà sưng quá vậy?! Anh mới đi thẩm mỹ viện về sao?” Tống Ngạn Thành không hề để tâm, anh vui vẻ vỗ sau gáy cậu: “Chuyên tâm chút đi, chụp ảnh thần tượng cho đẹp vào.” Anh lại vắt chân, dương cằm lên, ánh nhìn đặt lên người Lê Chi. Cô vẫn thản nhiên như cũ, bộ váy khiến cô trở nên xinh đẹp kiều diễm vô cùng. Như có tâm linh tương thông, ánh mắt cô cũng tìm về phía anh. Hai mắt từ từ giao nhau, nhìn nhau nửa giây rồi di chuyển ánh nhìn nhẹ như mây gió. Giữa ánh mắt chăm chú của những người xung quanh bỗng nở ra một đóa hồng nồng đậm mà chỉ có hai người mới có thể nhìn thấy. Tối về đến nhà Tống Ngạn Thành bận bịu công việc một hồi sau một hồi mới có thời gian nghỉ ngơi. Anh tắm rửa xong bước ra, tiện tay mở “Nhóm fan club”, bình thường nhóm này cũng không có gì náo nhiệt. Những fan này của Lê Chi có khi cũng là giả, hệt như cán bộ về hưu, không lên tiếng cũng không có lấy một câu tâng bốc thần tượng. Nhưng hôm nay nhóm có đến 500+ tin nhắn, Tống Ngạn Thành thử lướt qua, ngón tay bất chợt đơ cứng. Fan 1 [Tôi có một cảm giác hình như là Chi Chi có người yêu rồi?] Fan 2 [????] Fan 3 [Không phải chứ!! Chi Chi chắc không có bạn trai đâu nhỉ?!] Fan 1 [Mọi người xem tôi phân tích nhé, cái bức ảnh Lê Chi chụp với đống đồ dưỡng da hồi tháng 3, trên sàn nhà, ở phía trái sofa hình như có một chiếc cà vạt. Hình tự chụp hồi tháng 5, nhìn khung cảnh phía sau nhìn như là phòng thay đồ, phong cách mang tính lạnh như kiểu phong cách mà đàn ông thích.] Fan 4 [Tôi cũng phát hiện ra rồi!!!] Fan 5 [Trời ạ! Ý các vị là thần tượng của tôi có người yêu rồi?! Thật tốt quá!] Fan 3 [Bổ sung thêm một chi tiết, hôm nay ở bữa tiệc Lê Chi đã biến mất trong 10 phút. Lúc lên lại sân khấu, máy ảnh rõ nét của tôi cho thấy son môi của cô ấy có mờ đi.] Một dòng tin nhắn này như châm ngòi nổ cho vô số fan khác nhắn một loạt dấu chấm than. Lúc này Tiểu Châu lên mạng muộn mới nhắn một loạt icon:  [nước mắt][tim tan nát][sấm chớp][đổ máu] [Các bạn nói có lý quá đi! Có điều người đàn ông đó chỉ có 10 phút?? Bất lực quá vậy!!] Fan 1 [Chi Chi thảm thật] Fan 2 [Anh ta không xứng.] Fan 3 [Huhuhu, bảo bối của tôi đáng ra phải đi càng xa, bước càng vững hơn. Hôn sự này mẹ đây không đồng ý.] Tống Ngạn Thành ngồi trước máy tính, hai mắt đen lại, suýt chút nữa là gỡ cả góc bàn xuống.