Lầm tưởng

Chương 40 : Lầm tưởng

CHƯƠNG 52 [Anh! Cuộc gặp gỡ giữa tiểu quản trị viên và trưởng fan club, anh có mong đợi không? Em rất mong chờ đó nhé! Chúng ta nhất định phải trở thành cặp hội viên ăn ý nhất thế giới!] [Anh, em thêm wechat anh được không? Ngày nào em sẽ gửi nhãn dãn các kiểu cho anh.] [Anh, anh biết một trong những chuyện vui nhất lúc theo đuổi thần tượng là gì không? Chính là có thể quen được những người bạn cùng chí hướng!] Tống Ngạn Thành thầm nghĩ, cậu còn quen được cả anh rể rồi đấy. Đối phương nhiệt tình quá đỗi khiến anh ngại quá không nỡ offline nên đành tìm chủ đề nói chuyện [Cậu là sinh viên?] [Dạ anh, em là nghiên cứu sinh năm hai chuyên ngành phi hành khí (tên gọi chung của các loại động cơ trên không trung). Trong ký túc xá của tụi em còn có điều hòa, giường hai tầng, ở bốn người.] “............” Hình như tôi đâu hỏi cậu nhiều vậy. Tống Ngạn Thành mở cửa xe, ngồi vào ghế lại rồi nói chuyện tiếp [Cậu đang học đại học nào?] [Anh, em học Thanh Hoa.] “............” Tống Ngạn Thành bỗng phấn chấn hẳn, anh không vội lái xe mà đặt tay lên vô lăng, gõ trả lời cậu ta: [Trùng hợp quá, bạn cùng trường] [Anhh!!!] Trưởng fan club không gửi cả mấy dòng dấu chấm than: [Chúng ta thêm wechat của nhau đi!] [Không cần đâu.] Tống Ngạn Thành ngẫm nghĩ một lát rồi nhắn tiếp [Đến bữa tiệc sinh nhật của thần tượng là được gặp nhau rồi.] Tống Ngạn Thành về đến nhà, tắm xong đi ra vẫn thấy trưởng fan club đang cần cù làm việc trên weibo. Đúng là kính nghiệp thật, đăng hình mới, đăng bài mới, quản lý phần bình luận, bình luận nào khen quá cực đoan thì xóa, cố ý bôi nhọ cũng xóa. Dần dà, fan chân chính của Lê Chi cũng tự giác nắm được phạm vi ngôn từ thậm chí làm gương cho fan mới cho nên việc phát triển weibo rất tốt. Lê Chi là người không thích đăng bài weibo hay tán dóc, kể chuyện riêng tư. Công bằng mà nói, trưởng fan club của cô đúng là một công thần. Tống Ngạn Thành còn không quá nhớ sinh nhật người ta, đến sinh nhật anh anh cũng không nhớ rõ. Bây giờ mới thấy hổ thẹn trong hai giây, lật lịch dương thầm tính xem đến hôm đó nên tặng cô quà gì. Đêm mùa hè chưa bao giờ là yên tĩnh, lâu lâu là tiếng ve kêu, lâu lâu lại là tiếng gió thổi khiến tim người ta tấu lên khúc nhạc an giấc. Tống Ngạn Thành cầm điện thoại chơi, anh không gọi điện vì biết lúc này cô chắc chắn đang bận. Trong lúc tâm trạng ngứa ngáy thì Mạnh Duy Tất nhắn tin vào nhóm: [Biết đang có một hòn vọng phu nào đó nên người anh em tốt này sẽ gửi cho cậu một video nhỏ.] Mạnh Duy Tất gửi đến năm cái video. Anh ta được mời tham gia lễ trao giải nên bây giờ đang ở hiện trường buổi lễ chúc mừng. Lê Chi đi cùng lãnh đạo công ty, đang nâng chén trò chuyện vui vẻ. Lê Chi đã thay một bộ sườn xám, hoa văn không quá chói mắt nhưng lại rất hợp với phong cách trang điểm của cô. Lớp hóa trang đậm kết hợp với chiếc váy nền nã khiến Tống Ngạn Thành nhìn không nỡ rời mắt. Mạnh Duy Tất [Yên tâm, tôi giúp cậu trông chừng. Không xảy ra chuyện gì đâu.] Tống Ngạn Thành cúi đầu cười cười, không khách khí nhắn lại [Đi đến giúp cô ấy thêm nở mày nở mặt đi.] [Thôi được rồi, có phải gà của công ty tôi đâu.] Tống Ngạn Thành biết tính anh ta nên không thèm cầu xin gì nhiều mà im lặng không nhắn lại nửa phút. Mạnh Duy Tất [Lại chơi trò chiến tranh lạnh? Sợ rồi được chưa. Đi chống lưng cho em dâu đây.] Lễ trao giải được tổ chức ở Bắc Kinh nên đã sắp xếp khách sạn ngủ lại. Đêm nay Lê Chi uống nhiều rượu, tuy không đến mức say nhưng lúc về đến khách sạn thì đã mệt mỏi vô cùng, vừa tẩy trang xong đã ngủ thiếp đi. Mao Phi Du lo cho cô xong mới thả lỏng một hơi quay về phòng mình. Sáng sớm mai y còn phải vội quay lại thành phố, công ty đã gọi đến bốn năm cuộc yêu cầu y phải đến dự họp đúng giờ. Sáng mai Lê Chi còn phải nhận phỏng vấn của truyền thông. Tuy đã có nhân viên phía ban tổ chức nhưng Mao Phi Du vẫn thấy không an tâm, suốt dọc đường đều không ngừng chỉnh sửa chi tiết lịch trình sau đó của Lê Chi. Xuống máy bay y liền nhận được điện thoại từ người đồng nghiệp thân thiết ở tổ tạo hình. Đầu dây bên kia đè thấp giọng, hẳn là chuẩn bị báo tin: “Anh Tiểu Mao em nói cho anh biết, lát nữa anh qua họp nhớ để ý một chút, đừng có chống đối đám chị Phong.” Mao Phi Du cũng phục rồi: “Sao vẫn còn chuyện của bà đó thế.” “Chứ còn sao nữa, chị Phong thân với lãnh đạo lắm. Chắc là vì chuyện ký tiếp hợp đồng với Lê Chi đó. Thế nhé, không nói nữa, cúp nhé.” Mao Phi Du nhất thời hiểu ngay, hóa ra muốn tách y và Lê Chi ra để đánh vào tâm lý. Y quay đầu nhìn ngoài cửa sổ, khuôn mặt thoạt đầu là trầm lại, sau đó lại thả lỏng như đã nghĩ thông. Quả là mật báo chính xác, hợp đồng giữa công ty và Lê Chi đã sắp hết hạn. Cô bây giờ phát triển rất tốt, lại còn là một diễn viên có kỹ năng diễn xuất, là nghệ sĩ vô cùng tiềm năng. Cấp cao của công ty đích thân tham gia, đưa ra đủ biện pháp dụ dỗ có ép buộc có, chỉ hy vọng Mao Phi Du có thể đứng về phía công ty, đừng bày mưu tính kế gì cho Lê Chi. Mao Phi Du không hề thấy vui, y là kiểu người không kiêu ngạo cũng không nịnh hót, thần thái trấn tĩnh, không chịu thỏa hiệp. Y nói: “Tôi là quản lý của Lê Chi. Tôi chỉ làm tốt công việc phục vụ cho nghệ sĩ của mình. Cô ấy tốt thì tôi tốt. Ai muốn làm cho cô ấy khó xử thì tôi sẽ không để người đó yên.” Lời nói cứng rắn, thể hiện sức mạnh có chết cũng không hối hận. Mao Phi Du ra khỏi phòng họp đang ngập tràn oán hờn khí, bóng lưng thẳng tắp. Mấy người thân thiết với y trong công ty cũng đuổi theo y, đứng trong thang máy than thở: “Anh sao thế anh Mao? Sao không uyển chuyển một tý? Cứ đồng ý đã rồi sau này tính tiếp.” Mao Phi Du hừ lạnh: “Uyển chuyển? Là có qua mà không có lại thì có.” “Lê Chi đang phát triển tốt vậy, lại có cả giải thưởng rồi, sau này cát xê sẽ tăng cao lên. Mình chịu thiệt chút để đổi lại hòa khí có mất gì đâu.” “Không mất cái rắm.” Mao Phi Du tính tình dữ dằn đáp lại: “Đó là vì cô ấy xứng đáng.” Đồng nghiệp vừa tiếc cho y vừa lo lắng: “Trước đó có tin đồn là giám đốc bài xích anh, giờ anh lại cứng với người ta thế có khi công ty lại, lại....đòi đổi anh.” Mao Phi Du trầm mặc, nhìn chằm chằm vào số lầu trên thang máy. Đinh! Cửa thang máy từ từ mở ra, y đút hai tay vào túi quần, kiên định bước đi. “Mặc kệ. Dù tôi có làm quản lý của cô ấy một ngày thôi cũng phải bảo vệ cô ấy thật tốt. Đừng mơ tưởng lấy được của cô ấy một đồng bạc nào.” Lê Chi nhận ba buổi phỏng vấn ở Bắc Kinh, ngày hôm sau vẫn còn một buổi phỏng vấn nữa. Ngày mốt cô lại vội vàng đáp chuyến bay đi Thẩm Quyến để tham gia buổi chụp ảnh quảng cáo sản phẩm mới của FS. Mao Phi Du đã sắp xếp lịch trình nguyên một tuần cho cô. Lê Chi suýt thì ngất: “Không có ngày nào là được tan ca trước 10 giờ, anh còn là người không?” “Được rồi, anh đã sàng lọc cho em lắm rồi đấy. Bản này là ổn nhất rồi, đổi quản lý khác xem có tận tình bằng anh không? Ngày nào cũng sắp xếp lịch trình đến sau 12 giờ đêm cho em thì có.” Mao Phi Du hừ một tiếng. Lê Chi cầm chai nước quay đầu về phía y làm mặt quỷ: “Em không đổi người quản lý đâu.” Mao Phi Du cười nói thật lòng: “Bây giờ nhiều người quản lý giỏi muốn dẫn dắt em lắm.” “Ổ vàng ổ bạc không bằng ổ chó nhà mình.” Lê Chi dửng dưng nói.  Mao Phi Du thoạt đầu còn thấy ấm áp, một lúc sau mới phát hiện ra: “Con nhỏ chết tiệt nói móc anh à!” Lê Chi vẻ mặt mất mát, u sầu. Cô nhỏ giọng nói: “Em muốn có nửa ngày nghỉ. Lâu lắm rồi em chưa được gặp anh ấy.” Mao Phi Du khựng lại một hồi, không nỡ nói nặng lời nên mới dùng ngữ khí nhẹ nhàng nói: “Hai người phải chuẩn bị tâm lý đi. Sau này em sẽ còn bận hơn. Không có thời gian đâu.” “Anh muốn chết à, còn không biết an ủi người ta?” Lê Chi cạn lời. Mao Phi Du hừ một tiếng: “An ủi có ích gì? Chi bằng đối mặt với hiện thực. Tâm trạng thiếu nữ của em sau này bớt nói với anh đi, có thời gian thì nghĩ về buổi tiệc sinh nhật tuần sau ấy. Có ý kiến gì thì nói với anh.” * Tối thứ sáu, Tống Ngạn Thành tan ca về nhà đã là 7 giờ tối. Máy tính trong nhà quanh năm không tắt, lúc anh ngang qua thư phòng vừa hay nhận được thông báo trên hệ thống. Tống Ngạn Thành mở màn hình ra, toàn là tin nhắn của trưởng fan club Lê Chi: [Anh! Ngày mai là chúng ta được gặp nhau rồi! Em càng nghĩ càng thấy kích động, kích động đến nỗi không muốn học lớp online nữa!] [Anh! Em tên là Châu Quang! Gặp nhau rồi xin anh hãy gọi em là Tiểu Châu kèm một cái ôm!] [Anh! Ngày mai nhớ thời gian tập hợp nhé, cửa số ba quảng trường phía Đông. Lĩnh bảng tên và vòng đeo tay phát sáng nữa!” Đầu Tống Ngạn Thành hơi nhói, lúc này mới nhớ ra ngày mai là ngày hội sinh nhật Lê Chi. Nói thật, anh còn chưa nghĩ đến chuyện này. Tối đó anh chỉ đáp qua loa vậy thôi không ngờ lại bị trưởng fan club tưởng là đồng ý tham dự. Tống Ngạn Thành đang tìm cách từ chối uyển chuyển thì bên đó đã gửi ảnh qua. Tống Ngạn Thành do dự một lúc mới nhắn [Mai tôi bận rồi.] [Không được đâu anh ơi! Anh nhất định phải đến đó.] [Tôi....] [Anh phải đi hẹn hò à?] [Hay là muốn gặp người con gái mình yêu.] Tống Ngạn Thành cạn lời, hình như lời cậu ta không hề sai. Anh bây giờ cứ như thể đang yêu đương với mây trời vậy, mười ngày đến nửa tháng còn không gặp đến một lần, điện thoại cũng không, vì anh đã hứa với cô lúc cô làm việc anh sẽ không làm phiền không đến thăm. Tin nhắn cũng phải qua một đêm mới có trả lời, muốn nhắn tin tán tỉnh cũng không còn độ nóng bỏng nữa. Tống Ngạn Thành khuất phục trước nỗi nhớ nên trả lời [Được, tôi sẽ đúng giờ.] [Anh, em nhất định sẽ nhận ra anh ngay. Anh và Chi Chi chính là lý do em mất ngủ đêm nay.] Đầu óc Tống Ngạn Thành hiện lên một tầng đen tối, trêu cậu ta [Mơ thấy hai chúng tôi làm gì?] [Anh làm chú chó bên cạnh cô ấy.] [........] [Hahahaaa! Cô ấy còn sờ đầu anh, nói ngoan quá đi!] Tống Ngạn Thành cảm thấy có gì đó là lạ nên theo bản năng nhìn xuống cậu vàng đang nằm bên chân mình. Như thế bị trúng tà, anh nhẹ giọng gọi: “Tống Ngạn Thành.” Cậu vàng lập tức ngẩng đầu lên, thè lưỡi nhìn anh, cái đuôi vẫy vẫy không ngừng. Hay lắm, khi không tự rước lấy nhục. Tống Ngạn Thành không nhắn tin lại nữa, tâm trạng phức tạp, anh tắt máy tính. Tắm rửa xong anh  vào phòng thay đồ nghiêm túc chọn áo quần cho ngày mai. Tây trang thì quá cứng nhắc, áo gió quá thành thục, khoác da hơi tùy tiện, áo nỉ thì sợ trẻ con quá. Tống Ngạn Thành đứng trước ba tủ đồ lớn, trầm tư hồi lâu, còn cảm thấy áo quần của mình quá ít. Chọn áo quần đến một tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng chọn được một chiếc áo khoác bình thường, cổ tay còn thêu một đóa hoa mai màu vàng đậm, chỉ khi có ánh sáng mới mơ hồ hiện lên. Tống Ngạn Thành của đêm nay ngủ ngon hơn mọi ngày. Ngày hôm sau anh dậy từ sớm, sửa soạn đâu vào đấy rồi tháo đồng hồ đeo tay thường ngày xuống, đeo một chiếc đồng hồ đang là mốt hiện giờ. Anh cũng không dùng chiếc Porsche mà lái chiếc BMW tới quảng trường phía Đông. Dọc đường tin nhắn của trưởng fan club vang lên không ngừng. [Anh, em đến nơi rồi. Các Quả Lê Tranh đúng hẹn vô cùng, chỉ còn mỗi anh thôi đấy.] [Anh, em mặc áo khoác màu vàng, là quả Lê đẹp trai nhất hội.] [Anh! Anh nhìn ảnh bọn em chụp chung nè!] Trưởng fan club gửi anh một tấm hình, trong hình là những Quả Lê Tranh được mời đến dự tiệc. Fan nữ nhiều hơn nhưng cũng có đến 4,5 fan nam. Bọn họ mặc thống nhất trang phục của nhóm, đeo băng đô thỏ phát sáng, trên mặt còn dán quả lê hoạt hình. Tống Ngạn Thành vốn cảm thấy bình thường nhưng lúc này tim bỗng đập mạnh. Càng đến gần điểm hẹn tim càng đập mạnh hơn. Lúc đợi đèn đỏ, Tống Ngạn Thành cuối cùng cũng thay đổi quyết định. [Trên đường bị tắc xe nên đến không kịp. Cậu để những người khác vào hội trường trước đi, còn cậu đứng ở quảng trường phía Đông đợi tôi.] [Dạ anh, anh mặc đồ thế nào? Có đặc điểm nhận dạng gì không?] Tống Ngạn Thành đáp lại rất khách quan [Tìm người đẹp trai nhất ấy.]