Lầm tưởng

Chương 42 : Lầm tưởng

CHƯƠNG 54 Nói chuyện trong nhóm xong Tiểu Châu lại sang nhắn tin riêng cho Tống Ngạn Thành. [Anh, em tức quá!] Tống Ngạn Thành vẫn đang trong trạng thái cố ổn định tâm trí [Tức vì hình như cô ấy có bạn trai?] [Em thực sự hy vọng cô ấy có bạn trai nhưng em không hy vọng bạn trai cô ấy là rác. Quá rác!] “.......” Sắc mặt Tống Ngạn Thành từ từ đen lại [Biết đâu sự tình không phải như thế. Có lẽ 10 phút đó chỉ là bề nổi, còn nội tình bên trong thì người ta không biết.] [Có cái rắm. Màn dạo đầu của em và bạn gái em cũng đến hơn 10 phút.] Tiểu Châu vô cùng căm phẫn [Người đàn ông như thế không xứng có được giai nhân sắc nước hương thành như chị Chi Chi của em!] Tống Ngạn Thành cố khắc chế cảm xúc. Anh muốn từ từ dẫn dắt cậu nên kiên nhẫn giải thích [Có lẽ hai người họ là trời sinh một cặp. Cậu đừng có dùng mấy cái từ đầy bài xích như thế, cậu phải hiểu được trước sau của sự việc rồi mới đưa ra kết luận được.] [Chân tướng chính là chỉ có 10 phút đó!] Tiểu Vũ phản ứng rất nhanh [Ý anh là, anh ta không được 10 phút mà chỉ có 5 phút thôi? Hay là ngắn hơn nữa!] Tống Ngạn Thành cạn lời, phẫn nộ gõ phím [Đồ trẻ con chết tiệt! Hiểu cái gì!] [Anh, anh nói thay anh ta như vậy có phải là vì anh cũng có....nỗi niềm khó nói?] Tống Ngạn Thành: “...........” Tiểu Châu bất ngờ ngộ ra: [Em hiểu rồi. Xin lỗi anh nhé. Anh là bạn em, em sẽ không xem thường anh đâu. Bây giờ y học phát triển rồi, anh nhất định sẽ bình phục lại thôi.] Tống Ngạn Thành thực sự nội thương. Anh im lặng tắt máy tính, dựa ra sau ghế, hai tay xoa mạnh mi mắt. 10 giờ tối, Lê Chi về đến nhà cùng một vali. Cậu vàng chạy ào đến vẫy đuôi chào cô. Chú chó lớn rất nhanh, bây giờ đã nặng hơn 40 cân rồi, móng vuốt cũng giống như móng hổ khiến Lê Chi suýt chút nữa bị nó đẩy ngã. Tống Ngạn Thành trầm mặc bước ra, ho khụ khụ thật mạnh. Cậu vàng còn không dám quay đầu lại đã cụp đuôi chạy về ổ. Lê Chi cười, nghiêng đầu nhìn anh: “Thường ngày anh đã làm gì để nó sợ anh thế?” Tống Ngạn Thành lơ đãng: “Đây gọi là củng cố địa vị. Để nó tự biết trong nhà này ai là chủ.” Lê Chi chau mày khiêu khích: “Giống như kiểu em đối xử với anh?” Tống Ngạn Thành cúi đầu cười, ánh mắt không giấu nổi vẻ dịu dàng: “Đúng vậy, nữ vương bệ hạ.” Lê Chi chạy qua, hai tay ôm lên cổ anh, cả người đều bổ nhào lên người anh, làm nũng: “Mệt muốn chết, không muốn đi làm nữa, không muốn trang điểm không muốn chụp hình không muốn phỏng vấn.” “Không muốn quay phim luôn?” “Cái đó thì vẫn muốn.” Lê Chi cọ lên vai anh, cọ hết vai trái lại cọ vai phải: “Ngày mai Mao Phi Du cho em nghỉ ngơi một ngày, em có thể ở bên anh được rồi.” Tống Ngạn Thành ôm chặt cô, hừ một tiếng: “Quản lý của em thú vị thật, sinh nhật cũng không cho em nghỉ ngơi.” “Anh Mao nói sinh nhật của nữ minh tinh xưa nay chưa từng thuộc về cô ấy.” Lê Chi thấp giọng, bất lực: “Xin lỗi anh, thời gian này em lại bỏ rơi anh rồi.” Tống Ngạn Thành không thấy ấm ức, chỉ thấy thương cô. Ngón tay anh vuốt lên eo cô phát hiện cô lại gầy hơn rồi. “Ngày mai nghỉ?”  “Ừm. Nghỉ một ngày. Sáng sớm ngày mốt sẽ bay đi Bắc Kinh để họp mặt với tổ chế tác “Tuổi 20”. Nếu mọi chuyện thuận lợi thì tuần sau chính thức ghi hình.” Nói đến đây ngữ khí cô lại rời rạc, lời nói cũng chậm đi vì trong lòng áy náy. Tống Ngạn Thành nghe ra được nên xoa xoa vai cô, thấp giọng nói: “Không sao, anh ngoan lắm. Chi Chi yên tâm làm tốt việc của mình, không cần lo lắng cho hậu phương. Anh đã có thể chống eo cho em thì đương nhiên có thể tự chống tốt bản thân.” Lê Chi nhắm mắt lại nép mình trong lòng ngược anh. Ngón tay đang siết chặt của cô cũng từ từ thả lỏng. Cô biết, đây là hậu phương mà cô an lòng nhất. Im lặng dựa vào nhau một hồi Tống Ngạn Thành mới bình thản nói: “Chi Chi, ngày mai đến nơi này với anh đi.” Ngày hôm sau Lê Chi tự mình tỉnh giấc, bên cạnh không có người. Cô giật mình, đến thư phòng mới thấy anh: “Sao anh không gọi em dậy? Không phải mình sẽ ra ngoài sao?” Tống Ngạn Thành đã ăn mặc chỉnh tề, thần sắc thản nhiên: “Không cần vội, em cứ ngủ thêm một lát đi.” Lê Chi nhìn ra ngay sơ hở, nghi ngờ hỏi: “Anh thức dậy sớm hay cả đêm không ngủ vậy?” Tống Ngạn Thành bước đến đặt tay lên bả vai cô, kéo cô về phía trước: “Ngủ đủ rồi. Mau đi rửa mặt thôi.” Lê Chi bây giờ đã là ngôi sao được người ta biết đến rồi nên có khiêm tốn thế nào cũng bị người ta nhận ra ngay. Lúc ra khỏi nhà Tống Ngạn Thành đeo khẩu trang rồi kéo thấp vành nón xuống cho cô: “Sao vẫn đẹp quá vậy?” Lê Chi mắng: “Mắt anh là camera chỉnh ảnh đấy à.” Chiếc Cayenne phóng nhanh như bay, qua đến mấy đường vành đai vẫn chưa thấy dừng lại. Lê Chi nhìn biển báo trên đường mới nhận ra xe đã ra khỏi thành phố rồi. Hai tiếng đồng hồ lái xe mới đến một thị trấn gần thành phố. Sau khi Lê Chi xuống xe mới nhìn thấy cánh cổng lớn phía xa xa kia là nghĩa trang. Cô nhất thời hiểu ra, đây có lẽ là nơi an nghỉ của mẹ ruột Tống Ngạn Thành. Hôm nay trời âm u nhưng Tống Ngạn Thành vẫn đeo kính râm. Anh nói: “Lúc mẹ anh và người đàn ông đó quen nhau, ông ta lừa bà rằng mình độc thân. Mẹ mang thai anh, ông ta hứa nhất định sẽ cưới bà ấy. Sau này khi biết ông ta đã có gia đình thì mẹ anh đã sinh anh rồi. Ông ta mãi vẫn không xuất hiện, chỉ giả mù sa mưa cuối tháng gửi sinh hoạt phí. Mẹ anh cũng không thèm lấy một đồng, trả lại hết toàn bộ cho ông ta. Sau đó ông ta bị ung thư giai đoạn cuối mới nói với cả nhà vẫn còn có một đứa con là anh. Lão gia đòi đón anh về, mẹ anh không đồng ý. Sau đó nữa, vào ngày sinh nhật anh mẹ anh trên đường đón anh tan học thì bị một chiếc xe chạy ngược chiều tông chết. Anh thậm chí còn chưa được nhìn mặt bà lần cuối.” Tống Ngạn Thành nói về chuyện cũ bằng ngữ khí bình thản, ánh mắt trầm tĩnh mà xa xăm trống rỗng. Lê Chi đau lòng đến mức không nói nên lời, chỉ siết chặt cánh tay anh. Tống Ngạn Thành nắm tay cô, cười nhẹ: “Đi thôi, hôm nay dẫn em đến gặp bà ấy.” Nghĩa trang nhỏ được sắp xếp thẳng hàng, hai bên lối đi là tùng bách xanh tươi. Tuy nghĩa trang không lớn nhưng vẫn có người đến dọn dẹp hàng năm nên cây cối cũng được tỉa tót tốt tươi. Tống Ngạn Thành nắm lấy tay cô, bước từng bước một lên bậc cầu thang. Lê Chi từ từ nhận ra anh đưa phần mộ của mẹ ruột ra ngoại thành đa phần là vì ngày đó chỉ mới là thiếu niên non nớt không thể chống lại nhà họ Tống nên đành lặng lẽ dời mộ mẹ ra khỏi vòng tranh chấp thế lực. Lê Chi nhìn bóng lưng anh, áo khoác jacket kéo màu xám kéo cao tận cổ, mái tóc ngắn được cắt gọn gàng. Bóng lưng thẳng tắp này không biết đã trải qua bao nhiêu đau khổ. Trái tim cô bỗng thấy nhói đau. Mộ đặt ở vị trí phong thủy tốt nhất trong khu nghĩa trang. Tấm ảnh của Hứa Nguyên Thấm đã phai màu nhưng vẻ mặt cười trong hình vẫn không thay đổi. Dù là ảnh tĩnh nhưng vẫn có thể cảm nhận được sự dịu dàng từ ánh mắt người phụ nữ này. Tống Ngạn Thành cúi người nhẹ nhặt đi lá cây và cỏ dại bên mộ: “Mẹ, con đến thăm mẹ đây.” Lê Chi cũng làm theo anh, im lặng không nói. “Để con giới thiệu một chút, đây là Lê Chi. Mẹ có thể gọi cô ấy là Chi Chi.” Tống Ngạn Thành nắm lấy tay cô kéo về trước mộ, bình tĩnh nói: “Cô ấy là bạn gái của con.” Nụ cười của Hứa Nguyên Thấm trong tấm hình vẫn vậy, ánh mắt trầm tĩnh. Lê Chi mím mím môi, mỉm cười: “Chào bác gái.” Tống Ngạn Thành nói: “Con dẫn cô ấy đến đây để gặp mẹ. Hy vọng mẹ phù hộ cho cô ấy bình an thuận lợi làm những việc cô ấy muốn làm.” Mắt Lê Chi nóng lên. Cô quay đầu lại nhìn anh. Tống Ngạn Thành cũng quay sang: “Mẹ anh rất tốt, mấy năm nay bà đều phù hộ anh bình an. Chỉ là, bà rất ít khi báo mộng cho anh.” Lê Chi dịu dàng nói: “Đó là bởi vì mẹ anh cũng đang sống rất tốt trên thiên đường. Có chuyện gì mới phải báo mộng chứ. Mỗi người đều bình yên là tốt rồi. Yên tâm.” Tống Ngạn Thành cười cười, nói với cô: “Đây là lần đầu tiên anh dẫn người đến gặp bà ấy.” Lê Chi nghiêng đầu dựa vào vai anh: “Lần đâu tiên đã dẫn đến ngay một báu vật giữa nhân gian.” Tống Ngạn Thành véo má cô: “Ai lại tự khen mình như thế.” Lê Chi quỳ xuống quét mộ tiếp, còn lẩm bẩm cáo trạng với Hứa Nguyên Thấm: “Bác gái, Tống Ngạn Thành toàn bắt nạt con thôi. Không véo má con thì kéo tay con, lát nữa bác nhất định phải báo mộng mắng anh ấy.” Khựng lại một hồi, cô che tay lên miệng, nói thầm: “Thực ra anh ấy nhớ bác rồi. Bác hãy báo mộng để anh ấy được gặp bác nhé.” “Còn nữa, con là diễn viên nên sẽ còn có thêm nhiều vai diễn nữa. Từ nhỏ con đã không có bố mẹ cho nên con rất ngưỡng mộ những đứa trẻ từng được bố mẹ yêu thương. Sau này con sẽ thường cùng Ngạn Thành đến đây thăm bác.” Lê Chi mỉm cười chân thành với tấm ảnh: “Con thích con trai bác, con sẽ cố gắng hết mình để cho anh ấy sự ấm áp, để anh ấy được sống tốt.” Tống Ngạn Thành cúi đầu, nhắm mắt để nhịn không khóc. Cả sáng nay hai người đã ở bên cạnh trò chuyện hết buổi với Hứa Nguyên Thấm. Tống Ngạn Thành cởi áo khoác ra trải lên ghế cho Lê Chi ngồi. Anh nói với cô về chuyện quá khứ, nói về thời ấu thơ khổ cực nhưng vui vẻ, nói về người mẹ thời trẻ vô cùng xinh đẹp của anh, còn nói đến 10 năm cô độc trong nhà họ Tống của anh. Tống Ngạn Thành như một người kể chuyện bụng đầy kinh thư, anh cũng không phủ nhận chuyện trong một khoảnh khắc nào đó thời ấy mình từng động lòng vì người con gái đó. Anh tưởng đó là sự thiện lương, ai ngờ chỉ là trò đùa ác ý. Trái tim thiếu niên của anh đã quỳ trước một lời nói dối không hề xứng đáng. Lê Chi im lặng nghe, lúc anh nói xong câu cuối cùng mới im lặng ôm lấy anh. Cô nói: “Đều đã là quá khứ rồi, sau này có em thương anh.” Hết sáng cả hai mới xuống núi, mặt trời đã lên cao nhưng nơi này như vùng đất quý nên vẫn mát mẻ như thường. Tống Ngạn Thành đi trước, sợ cô ngã nên nắm chặt lấy tay cô. Tống Ngạn Thành bất chợt dừng bước, nghiêng mặt hỏi: “Chi Chi, em có từng nghĩ đến chuyện tìm bố mẹ không?” Lê Chi lắc đầu: “Không, không cưỡng cầu nữa. Nếu tìm được rồi thì sẽ nhịn không được mà hỏi nguyên nhân. Hỏi ra rồi thì lại đau lòng, hỏi không ra cũng sẽ đau lòng. Nếu đều là đau lòng vậy không cần phải tìm nữa. Nếu đã không nghĩ sau này sẽ gặp lại vậy bây giờ cũng không cần phải chúc phúc cho bọn họ nữa.” Tống Ngạn Thành nhất thời im lặng. “Có điều em vẫn muốn tìm ân nhân đã từng giúp đỡ em.” Lê Chi thật lòng muốn cảm ơn người đó: “Nếu không có người đó thì em không có ngày hôm nay.” Tống Ngạn Thành cười cười: “Người tốt sẽ có kết quả tốt. Bây giờ chắc người đó đang sống rất tốt.” Lê Chi gật đầu: “Nhất định là vậy.” Lúc sắp ra đến nghĩa trang Tống Ngạn Thành kéo tay cô lại: “Đợi đã.” Lê Chi quay lại nhìn anh: “Sao thế?” Ánh mắt Tống Ngạn Thành đầy ấm áp: “Anh quên nói với mẹ một câu.” Lê Chi còn chưa kịp hỏi là câu gì đã bị anh hôn một cái lên má. “Anh yêu em.”