Lầm tưởng
Chương 39 : Lầm tưởng
CHƯƠNG 48
Lê Chi bị giữ chân ở khách sạn, sau khi giao lưu với fan xong thì phải nhận điện thoại công việc. Bên kia nói doanh thu phòng vé của “Ánh trăng giữa kẽ tay” rất lý tưởng nên ngày mai hoạt động thêm một ngày ở Thâm Quyến nữa.
Sau một hồi bàn bạc chớp mắt đã 2 tiếng rồi qua. Lê Chi gọi điện thoại cho Tống Ngạn Thành, anh không nghe, nhắn tin cũng không trả lời, chắc là đang nghỉ ngơi rồi.
Cô nắm chặt điện thoại xoay người lại thì bị Mao Phi Du dọa một trận: “Anh biểu cảm kiểu gì vậy?”
Mao Phi Du hừ lạnh: “Em cũng ghê gớm thật.”
Lê Chi cũng không giấu y mà thẳng thắn nói lại: “Anh chưa từng yêu đương chắc? Thế này có gì là ghê gớm?”
Mao Phi Du hận không thể véo chết cô: “Em cũng khí thế hùng hồn thật nhỉ!”
Lê Chi bày ra bộ dáng thẳng thừng vô cùng quyết đoán: “Em không chia tay đâu.”
Mao Phi Du tức giận: “Đồ thần kinh!”
Y quá hiểu nghệ sĩ của mình, bình thường không lên tiếng không nhiều lời nhưng thực ra vô cùng có chủ kiến và kiên định. Y có khuyên cũng vô ích, chỉ nói: “Em tự mình cân nhắc đi, anh không yêu cầu em.”
Lê Chi mím mím môi, im lặng chốc lát mới nói: “Thực ra anh ấy là một người rất tốt.”
“Có tiền có thể không tốt sao?” Mao Phi Du hừ một tiếng.
Lê Chi đập vào gáy y: “Anh suy nghĩ kiểu gì thế hả.”
Mao Phi Du thầm thở dài: “Anh biết, nếu em coi trọng tiền bạc thì đã không phải sống vô danh nhiều năm như vậy. Hồi đó chị Phong âm thầm sắp xếp cho em bao nhiêu là bữa tiệc em đều không đi. Đúng chứ? Hai người ai tỏ tình trước?”
“Đương nhiên là anh ấy.” Lê Chi cười nói. “Anh ấy thẳng thắn lắm, em cũng không phải là người thích ỡm ờ ngượng ngùng, hai chúng em ăn ý với nhau lắm.”
“Uh, đều xấu xa.” Mao Phi Du làm mặt quỷ: “Hai người mà hợp lại với nhau thì chỉ có làm việc xấu.”
“Anh mới là đồ xấu tính.” Lê Chi véo lên vai y: “Anh Tiểu Mao, anh có phải gay không?”
“?”
“Nếu không sao mấy năm nay anh không có bạn gái.”
“Mẹ nó chứ não em úng nước à!” Mao Phi Du phẫn nộ mắng: “Không rảnh chơi ba cái trò đó.”
Lê Chi vui vẻ chạy lại cửa tránh bị y đánh: “Có cơ hội em sẽ kêu Tống Ngạn Thành mời ăn bữa cơm để anh biết thế giới này hóa ra vẫn còn có người đàn ông hoàn mỹ như thế.”
“Đồ con nít thối.” Mao Phi Du bật cười. Y nhìn ra được Lê Chi thật sự rất thích Tống Ngạn Thành, vừa nhắc đến tên người này là mệt mỏi của cô tan biến hết, trong đôi mắt ngập tràn ánh sao.
Hôm sau Tống Ngạn Thành tỉnh dậy thấy mắt cá chân còn sưng lớn hơn. Đau thì đau nhưng vẫn còn nhịn được. Trên điện thoại là 6 cuộc nhỡ từ Lê Chi. Tống Ngạn Thành là người trưởng thành, cũng không phải là người thích gây sự. Tức giận thì tức giận nhưng cũng sẽ không làm chuyện khiến người ta lo lắng.
Anh gọi điện thoại lại cho cô, Lê Chi nghe máy rất nhanh: “Anh dậy rồi à? Tối qua anh ngủ có ngon không?”
“Không ngon.” Nghe giọng cô khiến cảm xúc anh không khỏi bị lay động. Ngữ khí cứng rắn này là vì muốn được cô quan tâm.
Nhưng Lê Chi chỉ ồ một tiếng: ‘Thế hôm nay anh về nhà nhỉ.”
Tống Ngạn Thành bị nghẹn, cảm giác như thể ngực bị đâm một nhát. Thực ra cũng không phải là chuyện gì to tát lắm nhưng thật khiến người ta không thoải mái. Anh nhíu mày, cố nén lại hỏa khí trong lòng: “Em có phải bạn gái anh không đấy? Hửm?”
Lê Chi khó hiểu: “Em không phải sao?”
Tống Ngạn Thành thực sự nội thương rồi: “Em bận, em không có thời gian về nhà. Anh tới Thâm Quyến thăm em em còn không cho anh đến.”
Lê Chi nhỏ giọng: “Nhưng cuối cùng anh vẫn đến đấy thôi?”
“.............Anh mới chỉ gặp em có một lát đã bị fan của em đến cắt ngang. Anh đến đây một chuyến dễ dàng lắm sao? Sao em không có lời gì hay nói với anh hết vậy?”
Lê Chi xoa xoa mũi: “Cho nên em mới kêu anh hôm nay về đi mà. Nếu anh ở bên ngoài đã ăn không ngon ngủ không yên thì mau về nhà đi.”
Tống Ngạn Thành nhắm mắt, ngón tay cầm điện thoại đang phát run. Anh buông thõng vai, cúi đầu tắt cuộc gọi.
Có lẽ Lê Chi cũng nghĩ chưa thông nên rất oan uổng, vẫn chưa nản lòng mà gửi tin nhắn cho anh [Anh Thành, cho nên là...vì sao anh lại không vui vậy? Em cũng phải biết lý do chứ.]
Tống Ngạn Thành vứt điện thoại lên giường, lê đôi chân cà nhắc đi, vô cùng cạn lời.
Lê Chi lúc này không còn thời gian để lý giải tâm tư tổng tài, cô thực sự không hiểu mà thôi. Công việc bận rộn không cho phép cô phân tâm để nghĩ đến những điều này. Trang điểm, tạo hình, phỏng vấn, hoạt động, di chuyển đến hội trường. 12 giờ đêm cuối cùng mọi việc cũng xong, Lê Chi vừa ngả lưng xuống giường đã ngủ.
Kết thúc tuyên truyền ở Thâm Quyến, “Ánh trăng giữa kẽ tay” chỉ còn lại trạm cuối, thành phố của cô.
Mao Phi Du gọi điện trước để cô chuẩn bị vì sau khi về công việc sẽ ập đến ngay, không có thời gian nghỉ ngơi. Lê Chi bị viêm mũi vô cùng khó chịu, ngồi cuộn tròn trong xe.
“Đúng rồi. Cát xê của phim cũng đã đến rồi. Anh đã làm theo yêu cầu của em mua xong xe rồi, em có thời gian thì đến tiệm lấy xe là được.”
Lê Chi cuối cùng cũng có chút tinh thần: “Cảm ơn nha anh Tiểu Mao Ca.”
“Không cần cảm ơn.” Mao Phi Du là thật lòng mong cô được tốt: “Có xe tiện hơn đi bộ mà.”
Lê Chi cười cười, cúi đầu nhìn điện thoại. Cô gọi hai cuộc điện thoại cho Tống Ngạn Thành nhưng đều không gọi được, mình thì còn nhiều việc mà cô cũng ngại gọi cho Quý Tả. Cô cũng gửi wechat cho anh đến 3, 4 tin nhưng không được trả lời.
Nghĩ ngợi một chút Lê Chi mới nói: “Anh liên hệ với tiệm 4s đi, chiều nay em đi lấy xe.”
*
Trên tầng cao nhất của tập đoàn đang mở cuộc họp. Tống Ngạn Thành đã họp cả ngày nay thật sự vô cùng mệt mỏi. Có một vài hạng mục ở quý hai cần phải có quyết định của ban giám đốc, phó giám đốc Trình- người rất có tiếng nói trong tập đoàn đã công khai thể hiện thái độ ủng hộ một hạng mục do Tống Ngạn Thành đề lên khiến người ta không khỏi ngạc nhiên.
Tống Ngạn Thành thản nhiên ngồi ở chỗ cũ, hơi hất cằm nhìn Tống Duệ Nghiêu, nhìn thì lơ đễnh nhưng thực chất là thể hiện sự cứng rắn.
Tối nay có bữa cơm riêng, Tống Ngạn Thành không để Quý Tả gọi lái xe mà tự mình lái đến. Điểm hẹn là một nơi yên tĩnh cách xa trung tâm thành phố, nằm trong một trang viên.
Phó giám đốc Trình đã đến từ trước, thấy Tống Ngạn Thành thì cười híp mắt: “Ngạn Thành đến muộn, phạt một ly.”
Tống Ngạn Thành cởi áo khoác vắt lên tay phải Quý Tả, cười nói: “Một lỵ sao đủ được, xin lỗi chú Trình thì phải ba ly.”
Quan hệ cá nhân giữa anh và phó giám đốc Trình vô cùng thân thiết nên không cần phải uống thật. Trước đây bữa cơm thế này không dám bày ra quá lộ liễu, nhưng bây giờ Tống Ngạn Thành cũng không còn quá cố kỵ nữa. Phó giám đốc Trình đưa cho anh một tập văn kiện: “Đây là tư liệu viết tay về dự án đấu thầu Tống Duệ Nghiêu phụ trách ba năm trước. Bên trúng thầu là Thời Quang Quốc Tế. Có một điểm cháu nhất định không ngờ tới. Tống Duệ Nghiêu và con gái của giám đốc Thời Quang từng yêu nhau một thời gian.”
Tống Ngạn Thành nhìn qua vài tờ giấy, lạnh giọng: “Vì lợi ích thôi, đại ca cháu rất giỏi làm mấy chuyện này.”
“Bên đó chú sẽ giúp cháu lưu ý, cháu cũng không cần lo đâu.”
Tống Ngạn Thành thả lỏng sắc mặt, nâng ly lên kính ông: “Chú Trình, cảm ơn chú.” Sau đó uống cạn một hơi.
Thời gian bữa cơm cũng rất ngắn, phó giám đốc Trình đã rời đi trước để tránh bị nghi ngờ. Tống Ngạn Thành uống rượu nên không lái xe được, Quý Tả làm tài xế, điện thoại vẫn để chế độ yên lặng cho nên không để ý màn hình có tin nhắn hay không.
Đến bãi đỗ xe của Ôn Thần, Tống Ngạn Thành xoa xoa cổ sau. Anh chưa kịp xuống xa đã nhìn thấy ánh sáng từ chiếc Ferrari màu đỏ.
Quý Tả sửng sốt: “Sếp Tống, là Minh Hy.”
Cũng chỉ có cô ta mới cả gan trắng trợn như vậy. Cô ta ngồi trong xe, xem ra vẫn đang đợi anh xuống xe. Giằng co một hồi, Tống Ngạn Thành kêu Quý Tả: “Chạy đi.”
Quý Tả lách sang bên phải, xem ra là muốn lướt qua cô ta.
Minh Hy cũng khởi động xe chặn xe anh lại. Chiếc xe màu đỏ quá chói mắt, nhìn vô cùng vênh váo. Minh Hy đẩy cửa xe xuống, bước đến xe anh thì hung dữ đạp một đạp.
Mặt cô ta đỏ ửng, trạng thái không bình thường cho lắm.
Tống Ngạn Thành xuống xem hai tay bắt ra sau lưng nhíu mày hỏi: “Cô phát điên gì vậy?”
Minh Hy mím mím môi, hai mắt đẫm lệ nhìn vô cùng đáng thương: “Sao anh lại không để ý đến em? Nếu anh có thể tùy tiện tìm đại một phụ nữ lai lịch bất minh làm bạn gái thì sao không thể là em?”
Tống Ngạn Thành hừ mũi, cười lạnh: “Cô nhận sai hơi muộn rồi thì phải.”
“Lúc đó em còn trẻ dại, vốn chỉ định đùa cợt cho vui thôi. Hơn nữa em cũng đã xin lỗi anh rồi. Sao anh vẫn phải đối xử lạnh nhạt với em như vậy?!” Minh Hy rơi nước mắt: “Ngạn Thành, em đã lớn rồi, em hiểu chuyện rồi, anh nhìn em đi có được không?”
“Nhìn cô làm gì?” Tống Ngạn Thành híp mắt lại, ngữ khí ngả ngớn mà lạnh lùng: “Nhìn cô hối hận thế nào, diễn kịch thế nào, làm cách nào để tôi mắc lừa lần nữa?”
Anh phủi cánh tay áo còn dính tàn thuốc, cằm hơi nhếch lên, từ trên nhìn xuống cô ta: “Muốn ở bên tôi? Hay chỉ đơn giản là không cam tâm mà thôi? Được, tôi cho cô một cơ hội.”
Mắt Minh Hy sáng lên thì nghe Tống Ngạn Thành nói: “Cô về nói với dì cô, cũng chính là cái người mẹ yêu thể diện kia của tôi. Nói rằng cô đã yêu anh hai của cô, cô muốn ở bên tôi, không phải tôi thì không lấy ai hết. Cô dám không?”
Mặt Minh Hy ngay lập tức trắng bệch.
Tống Ngạn Thành vẫn không nhúc nhích, chỉ nhìn cô ta chằm chằm rồi nhấn mạnh từng chữ: “Chỉ thế thôi cô còn không dám. Cô không thấy bộ dạng bây giờ của mình rất buồn cười sao?”
Nói xong anh xoay người bước lên xe: “Uống rượu rồi đến đây nói mấy lời say rượu. Nhiều năm vậy không mà cô vẫn không thay đổi gì, tính xấu không đổi.”
Minh Hy lo lắng chạy đến giữ lấy cánh tay anh: “Tống Ngạn Thành!”
Một người bị dồn đến bước đường làm bất cứ mọi giá thì lực cũng lớn vô cùng. Bỗng dưng trong một khoảnh khắc Tống Ngạn Thành cũng đứng không vững, sau lưng cũng bị cô ta ôm chặt. Minh Hy dán người lên lồng ngực anh, hai tay ôm lấy eo anh, mười ngón tay đan chặt vào nhau.
“Em mặc kệ, anh không được đi, em không cho anh đi, anh không được đi!” Minh Hy bắt đầu khóc lóc om sòm, ngửi được hương nước hoa nhàn nhạt trước ngực người đàn ông khiến nước mắt cô ta không kìm được rơi xuống.
“Em hối hận rồi được chưa? Em sai rồi vẫn không được sao? Anh hai, chúng ta đi nước ngoài, chúng ta không về đây nữa.” Minh Hy khóc lóc nỉ non: “Như vậy sẽ không ai quản được chúng ta nữa.”
Vừa dứt lời thì ánh đèn xe từ xa chiếu đến như một tia chớp chiếu thẳng vào mặt hai người.
Ánh sáng chói mắt khiến Tống Ngạn Thành theo bản năng nghiêng đầu tránh đi.
Quý Tả hoang mang ngồi nơi ghế lái, tay cầm điện thoại mà không biết phải làm sao: “Cô Lê gửi tin nhắn cho tôi nói cô ấy về rồi nhưng tôi mải lái xe nên không chú ý.”
Giọng nói của Lê Chi rất trong trẻo rành mạch: “May mà không chú ý, nếu không sao có thể chiêm ngưỡng được cảnh đặc sắc này đây.”
Lê Chi nhai kẹo cao su, bước xuống từ chiếc xe mới tinh. Cô dựa vào cửa xe, vẻ mặt bình thản hất cằm về phía Minh Hy: “Vị tiểu thư này, cô ôm người đàn ông của tôi làm gì? Cô đã được sự đồng ý của tôi chưa?”
Dáng vẻ của cô kiều diễm động lòng người, còn có cả khí thế hùng hồn. Nhưng Tống Ngạn Thành bỗng dưng lại thấy vui sướng, anh được câu “người đàn ông của tôi” đánh tan tâm tình tệ hại mấy ngày nay. Anh nhìn cô, ánh mắt trầm trầm nhưng Lê Chi lại không quá để ý đến anh.
Minh Hy mang tính cách không chịu lùi bước, làm sao có thể dễ dàng bị người ta hất cằm sai khiến vậy được. Sự phẫn nộ lan đỏ cả mắt cô ta, cánh tay ôm chặt Tống Ngạn Thành vẫn không chịu thả lỏng như thể có thêm vài phần khiêu khích.
Bốn mắt giằng co như thể đao rìu đấu nhau.
Lê Chi nhai kẹo cao su, đầu gật gù, cũng không vội vàng đọ mắt với cô ta mà vẫn thản nhiên như cũ, thong thả ngồi vào xe.
Tống Ngạn Thành nhíu mày không biết cô định làm gì
Lê Chi lùi xe về hai mét. Trong bãi đỗ xe im lặng, âm thanh phát ra từ chiếc Polo nhỏ vô cùng rõ ràng. Ngón tay Lê Chi nhẹ gõ trên vô lăng sau đó đẩy cần về phía trước, ánh mắt nhìn Minh Hy trở nên sắc nhọn trong phút chốc.
Cô vừa đạp ga chiếc xe đã lao như tên về phía trước, mục tiêu chính là chiếc Ferrari màu đỏ!
Rầm!!
Âm thanh lớn vang lên, khung xe của Ferrari rất vững chắc không hề có chút sứt mẻ, chỉ là biển số sau xe bị lệch, đèn xe cũng bị vỡ. Tiếng chuông cảnh báo từ xe vang lên bốn phía như làm nền cho cảnh tượng kinh thiên động địa vừa rồi.
Mặt Tống Ngạn Thành lập tức biến sắc: “Lê Chi!”
Anh dùng sức quá lớn khiến Minh Hy bị ngã xuống mặt đất. Tống Ngạn Thành lên xe mình, mặt căng đét, môi mím chặt. Anh siết chặt vô lăng, chiếc Cayenne chạy thẳng về phía trước trực tiếp tông thẳng vào chiếc Ferrari đỏ.
Lê Chi mới chi lao xe đến một nửa, rõ ràng là cô còn muốn tông vào phía trước Ferrari.
Polo nhỏ chắc chắn không cứng bằng Ferrari, Tống Ngạn Thành sợ cô bị thương. Động tác của anh rất dữ dội, không khác nào máy ủi đất, mắt cũng không hề chớp.
Minh Hy sợ ngây người, Lê Chi cũng ngẩn ra.
“Các người bệnh à!!” Minh Hy phẫn uất không thôi, tính tình nóng nảy của cô tiểu thư kiêu căng không còn giấu được nữa. Cô ta chạy đến chỉ tay vào Lê Chi thét lên: “Cô cho rằng mình có người chống lưng cho đúng không? Đồ cái thứ không biết trời cao đất dày!!”
Lê Chi xuống xe, cô không hề sợ cô ta chút nào, ngược lại giọng cô còn to hơn, hung dữ hơn: “Cô có biết liêm sỉ là gì không! Đó là bạn trai của tôi! Cô không có mắt à?!”
Minh Hy tức trắng mặt, uy hiếp cô: “Tôi biết cô quay phim, lên chương trình, bây giờ cũng nổi lắm. Tôi thấy cô cũng phiêu quá nhỉ, nếu đã muốn làm bà hai nhà giàu vậy thì còn cần gì sự nghiệp nữa.”
Lê Chi hừ một tiếng rồi bật cười, cô không hề sợ. Lê Chi chỉ ra phía sau, trên xe cô là chiếc điện thoại đang quay lưng về phía bọn họ.
“Được thôi, tùy cô muốn nói thế nào. Dù sao tôi cũng quay lại hết rồi. Đến lúc đó nếu thật sự có tin tức linh tinh truyền ra thì tôi sẽ kiện cô đầu tiên. Tiện thể công bố luôn cả đoạn video này, để cả thế giới ra đây mà xem cô giành bạn trai nhà người ta thế nào.”
Ánh mắt Lê Chi rất kiên định nhìn thẳng về phía Minh Hy hàm ý cá chết lưới rách, cùng lắm thì cùng nhau đi đến chỗ chết thôi.
Tống Ngạn Thành im lặng bước đến muốn ôm cô, còn chưa kịp chạm vào vai đã bị cô đây ra. Cô thay đổi sắc mặt thành một bà thím chua ngoa đanh đá thực sự, hung dữ nạt anh: “Xe tôi mới mua đấy, anh đền đi! Anh xử lý chuyện này gọn ghẽ cho tôi! Tôi mà bị tin đồn thất thiệt vây lấy, không có phim để quay nữa thì tôi ăn cơm nhà anh cả đời!”
Tránh ra! Tên đàn ông không biết “thủ tiết” kia!!
Truyện khác cùng thể loại
57 chương
10 chương
10 chương
16 chương
24 chương