Lầm tưởng

Chương 35 : Lầm tưởng

CHƯƠNG 43 Lê Chi vì xúc động nhất thời nên mới lỡ miệng nói vậy, đương nhiên cũng do có vài phần thành thật nữa. Lúc này Mạnh Duy Tất đi ra đứng cách hai người ba mét, trêu chọc: “Được rồi đấy, còn có người sống đứng đây đây này.” Lê Chi đơ mặt rồi theo bản năng đứng sau lưng Tống Ngạn Thành. Tống Ngạn Thành kéo cô ra sau lưng bảo vệ, giọng vẫn khàn đặc: “Được rồi, đi thôi.” Ván mạt chược vẫn còn đang đánh dở, không thể vì t*nh trùng lên não rồi nói bỏ là bỏ được. Hơn nữa Tống Ngạn Thành biết Lê Chi cứng miệng quen rồi nên cũng không tin là thật. Về đến phòng bao, Tề Minh mắng Mạnh Duy Tất: “Cậu làm cái gì thế hả? Ngạn Thành và Lê Tử bị cậu làm cho muốn thổ huyết kia kìa.” Mạnh Duy Tất oan uổng: “Sao hai người cứ phải đâm đao vào ngực tôi thế nhỉ, tôi đã nói gì chứ?” Tống Ngạn Thành mặc kệ mấy lời trêu ghẹo này, anh ngồi lại chỗ cũ, bình thản hỏi: “Đến tôi chưa?” Sau đó phục vụ bưng một đĩa anh đào lên đặt trước mặt Lê Chi: “Sếp Tống dặn ạ.” Lê Chi nói cảm ơn rồi quay sang nhìn Tống Ngạn Thành. Anh vẫn đang ngồi ở chỗ cũ, cổ dài vai rộng, áo vest ngoài vắt lên thành ghế, tay áo không gài cúc, yết hầu vô cùng gợi cảm. Ca khúc trên màn hình không có người khác, nhạc vàng ngày xưa pha với không khí nơi đây đúng là vô cùng hợp lý. Bộ dáng đánh bài của Tống Ngạn Thành rất quyến rũ, chiếc đồng hồ bạch kim ân ẩn phát sáng. Lê Chi ngồi ở sofa của chỗ hát karaoke, thu ánh nhìn trên người Tống Ngạn Thành lại rồi bắt đầu ăn anh đào, cúi đầu mỉm cười. Cả ngày làm việc mệt mỏi nên Lê Chi ngủ quên ngay trên sofa. Tống Ngạn Thanh giơ tay ý bảo tạm dừng, Tề Minh vừa định lên tiếng thì anh đã giơ tay làm động tác suỵt. Tống Ngạn Thành đứng dậy lấy áo khoác vắt trên ghế nhẹ nhàng đắp lên người Lê Chi. Lúc quay lại bàn, anh cũng đưa tay lên xoa xoa mi mắt. Tống Ngạn Thành bất ngờ hỏi luật sư Ngụy: “Một dự án đấu thầu một trăm triệu, nếu có chứng cứ chứng minh bên trong có nội gián thì sẽ phán thế nào.” Luật sư Ngụy nói: “Chia ra hai trường hợp. Nếu là do nhân viên nội bộ của công ty làm thì tức là lợi dụng chức vụ để tiết lộ bí mật buôn bán của công ty. Có tình huống cụ thể thì sẽ phân tích cụ thể hơn, nhưng nếu như kim ngạch lớn thế thì phán nhẹ mấy cũng từ 10 năm.” Nói xong, cả Mạnh Duy Tất và Tề Minh đều im lặng. Cả ba đồng loạt nhìn Tống Ngạn Thành. Ân oán nhiều năm nay giữa anh và gia đình ai cũng biết, anh luôn nhẫn nại để chờ đợi. Mạnh Duy Tất hỏi: “Có vụ gì sao?” Tống Ngạn Thành gõ nhẹ quân cờ, không đáp lại. Luật sư Ngụy thay đổi cách hỏi: “Nếu như Tống Duệ Nghiêu bị bắt, cậu muốn anh bị phán mấy năm?” Tống Ngạn Thành ngẩng đầu, ánh mắt như băng: “Chết luôn trong tù.” Mạnh Duy Tất theo bản năng quay đầu nhìn Lê Chi đang ngủ trên sofa rồi quay đầu lại nhíu mày nói: “Chú ý lời nói.” Tống Ngạn Thành đẩy quân cờ giữa tay mình ra giữa bàn: “Chơi thêm hai ván nữa đi.” Tiếng mạt chương lại vang lên, không khí hồi phục lại như thường. Lê Chi nằm trên sofa không mở mặt nhưng tim đập nhanh như trống chầu, đến giờ vẫn chưa hô hấp được bình thường. Cô tưởng mình đang nghe lầm thôi nhưng từng câu từng chữ của Tống Ngạn Thành như vẫn còn vây lấy bên tai. Suýt nữa thì cô quên, lãnh khốc vô tình cũng là một phần của con người Tống Ngạn Thành. Tàn cuộc, cả đoàn kéo nhau ra bãi đậu xe. Tống Ngạn Thành nắm tay Lê Chi đi sau cùng, Mạnh Duy Tất cười đùa: “Chú ý chút nha Tiểu Lê Tử, ngày mai dẫn Tống Ngạn Thành cùng lên trang nhất luôn.” Lê Chi nhất thời lo lắng, vừa muốn buông tay thì Tống Ngạn Thành đã dùng sức nắm chặt hơn: “Ở đây không có phóng viên.” Lê Chi gật đầu: “Em cũng không nổi tiếng đến thế.” “Người ta thuận vợ thuận chồng chưa kìa, Mạnh Nhi chỉ tổ gây sự lung tung.” Luật sư Ngụy ôm vai Mạnh Duy Tất kéo đi. Tống Ngạn Thành không đáp lời, Lê Chi cũng yên lặng đứng bên cạnh anh. Đợi ba người kia đi rồi, Tống Ngạn Thành mới nói với cô: “Lên xe thôi.” Chiếc Cayenne màu đen như con thú ẩn nấp chờ cô tiến vào miệng. Lê Chi im lặng ngồi ghế phó lái, cửa vẫn chưa đóng chặt nên Tống Ngạn Thành trườn qua đóng rồi kéo dây an toàn khóa lại cho cô. Mùi hương vừa lạnh lẽo lại vừa quyến rũ trên người anh thâm nhập vào mũi cô khiến tóc gáy Lê Chi dựng thẳng. Tống Ngạn Thành bình tĩnh khác thường: “Tối nay còn việc gì không?” “Hết rồi?” “Ngày mai phải dậy sớm?” “Không cần.” Tống Ngạn Thành cũng không nói gì nữa, một tay cầm vô lăng thuần thục lái xe ra khỏi bãi đỗ. Mưa đêm trên thành phố, xe lướt êm giữa đường, từng hạt mưa như những hạt thủy tinh nhỏ rớt xuống cửa kính rồi chảy xuống. Lâu lâu lại có ánh sáng rực rỡ hắt vào bên trong. Về đến Ôn Thần, dừng xe, vào thang máy, Tống Ngạn Thành đều không nói một câu. Vừa mở cửa ra Lê Chi đã đứng ngay trước cửa không nhúc nhích. Cô dường như đã ý thức được điều gì đó, cũng biết tình thế không còn cứu vãn được nữa, người đàn ông phía sau sẽ không buông tha cô. Cô đứng thất thần, lòng bàn tay của anh đặt lên vai cô đẩy cô vào cửa. Cửa vừa đóng, những cái ôm và nụ hôn liên tiếp kéo tới cùng lúc từ phía sau. Người Tống Ngạn Thành rất cao, tay dài chân dài lúc này vô cùng phát huy tác dụng. Hai tay anh đặt lên vách tường, kéo Lê Chi vào trong lòng ngực. Đầu lưỡi ấm áp như cái nóng đêm xuân, trằn trọc triền miên, nóng như lửa đốt. Lê Chi không quá hưởng thụ nụ hôn này, quá xâm chiếm, quá ngang ngược. Cô buộc phải thừa nhận nó mà không cách nào chống cự. “Tống Ngạn Thành, Tống Ngạn Thành!” Lê Chi cố hết sức để đổi lại một hơi thở giữa khoảng không, ngữ khí của cô cũng thay đổi, cổ họng khản đặc gọi tên anh. Tống Ngạn Thành bình tĩnh cực độ, mỗi lần nhìn cô lại như đang nói đây là tình thế bắt buộc. Người đàn ông này muốn đi đến cùng mà cô chắc chắn là chịu không nổi. Lê Chi có hơi sợ rồi, cười cười làm nũng với anh: “Sao anh tự dưng làm như dã nhân thế? Anh là anh đẹp trai mà.” Tống Ngạn Thành ồ một tiếng: “Anh đẹp trai thì cũng muốn làm tình chứ.” “.......” Má Lê Chi đỏ lên: “Anh...anh.....” “Em nói hai chữ đặt phòng còn được, giờ thì không cho anh nói hai chữ làm tình?” Tống Ngạn Thành vừa nói vừa cởi cúc áo, áo sơ mi màu xám trong bóng tối như hợp nhất với màu cơ thể anh. Đến cúc thứ hai mở không ra, Tống Ngạn Thành kéo toạc áo xuống, dựa vào ánh sáng bên ngoài cửa sổ có thể thấy áo sơ mi còn đang treo lơ lửng không chịu rớt xuống. Một Tống Ngạn Thành thế này nhìn vừa nho nhã lại vừa bại hoại. Lê Chi đỡ lấy tường, mồ hôi sau lưng như muốn thấm đẫm cả vách tường. Cô giữ chặt áo quần mình, cúi đầu xuống, không chịu thả lỏng tay. Tống Ngạn Thành mím mím môi như đang dỗ dành cô: “Chi Chi ngoan, anh không có sở thích kỳ lạ nào đâu.” Lê Chi ngước mắt lên, nhìn anh bằng ánh mắt hoài nghi. Tống Ngạn Thành: “Không thích? Hửm?” Cô lắc đầu: “Chỉ là em cảm thấy ngữ khí lúc này của anh cứ như một tên trai đểu á.” Tống Ngạn Thành: “.............” Ok, tức đến xanh mặt rồi. Lê Chi cắn môi, vốn dĩ đã không chống đỡ được sự chủ động của Tống Ngạn Thành, càng không chống đỡ được sự chủ động lúc này của anh. Cô căn răng nhỏ giọng nói: “Em cũng không phải là không muốn, mà là, mà là.......” cô hạ quyết tâm: “Thực ra là ngực của em quá nhỏ!” Không khí ngưng trệ trong gượng gạo. Lê Chi nghĩ lại mới thấy đến bản thân còn muốn bật cười. Cô đang muốn ngẩng đầu lên nhìn biểu cảm của Tống Ngạn Thành nhưng anh đã đưa tay ra, sau đó đặt trước ngực cô, cả người Lê Chi đơ ra. Tay Tống Ngạn Thành rõ ràng cũng đang run lên, ngón tay vô thức cuộn tròn. Kia như thể một thế giới mới mà anh chưa từng tiếp xúc. Anh cật lực để biểu cảm của mình trở nên thản nhiên nhưng mồ hôi giữa trán đã bán đứng anh. Tống Ngạn Thành bình tĩnh nói: “Ừm, em khiêm tốn rồi.” Kế đó, Lê Chi cảm thấy cả người mình nơi đâu cũng đều mềm nhũn. Hô hấp mềm đi, ánh mắt dịu lại, ngay cả xương cốt cũng nhũn ra. Cô nhớ mình bị bắt đi tắm, nhiệt độ lúc hai cơ thể dán vào nhau còn cao hơn cả nước nóng. Cô nhớ giường của Tống Ngạn Thành, chăn màu xanh đậm như thể mưa dầm buông xuống mặt biển. Cô như một con thuyền bị thả ra giữa biển, sóng gió bao vây nhưng đã có người vì nó mà căng buồm lên. Tống Ngạn Thành cởi bỏ y phục, áo quần và cả tất đều vứt ngổn ngang trên mặt đất. Lê Chi lớn gan nhìn xuống, hóa ra lúc đánh bài nhóm Mạnh Duy Tất nói anh cơ bụng sáu múi là thật. Cửa phòng ngủ chưa đóng chặt, bị ngọn gió thích xem trò hay thổi ra một kẽ hở. Trong phòng khách không bật đèn, cậu vàng lại vô cùng “hiểu chuyện”, cứ nhằm vào ngay lúc này tỉnh lại sau giấc ngủ ngon. Ai cũng nói tai của giống Golden rất to nhưng luôn cụp xuống không hay để tâm chuyện xung quanh. Thế nhưng động tĩnh trong phòng ngủ của chủ nhân quá to, cậu vàng ngửi ngửi khay thức ăn rồi đến trước cửa để thăm dò. Cậu vàng vừa đi đến cửa, đầu hơi ghé vào trong, lúc thì nhìn trái lúc lại nhìn sang phải, cuối cùng bị âm thanh bên trong phòng làm kinh động đến nỗi cụp đuôi lại chui tọt về ổ chó. Lê Chi vốn đã tận lực để khiến bản thân thả lỏng. Cô thầm nghĩ dù sau này không có kết quả đi nữa nhưng lúc này có thể cùng hưởng khoái hoạt nhân gian với người này thì cũng không thiệt. Tống Ngạn Thành có kinh nghiệm hay không thì cô không biết, nhưng cô có thể cảm nhận được người đàn ông này đang cật lực nhẫn nại để đổi lấy sự ấm áp dịu dàng cho cô. Lúc vòng tay của anh thả lỏng Lê Chi mới biết chuyện gì đã xảy ra. Cô cố chống cự dục vọng, ngăn cánh tay anh lại, mi mày hơi nhăn, gò má ửng hồng: “......Tống Ngạn Thành.” Tống Ngạn Thành nhìn thấu được tất cả tâm sự và sự lo lắng của cô, ngón tay nhẹ chạm vào môi cô: “Yên tâm, có bao.” Cậu vàng ở phòng khách thức đến 2 giờ sáng vẫn chưa ngủ được. Cậu bị âm thanh kỳ lạ từ phòng ngủ làm thắc mắc không thôi. Cậu bò ra khỏi ổ, nhảy lên sofa tiếp tục ngủ. Cuối cùng cậu bực vì tiếng ồn quá, ồn đến nỗi chó cũng biết nổi nóng, cậu liền cắn rách một lỗ lớn trên áo khoác gió của Tống Ngạn Thành cho đỡ tức. Đêm cuối xuân, ánh trăng treo ngoài cửa sổ. Mặt Lê Chi dán lên ga giường, cả người như sóng trên mặt biển, phập phồng lên xuống, dịu dàng triền miên. Tay cô cố tìm chút sức lực, siết chặt ga giường lại. Cô nhìn trăng bên ngoài cửa sổ, thân thể như bị vứt từ trên cao ngạn dặm xuống rồi bị cuồng phong đánh tới tấp. Cảm giác mất hết sức lực này khiến người ta choáng váng. Lê Chi sắp ngất đi rồi, cả người như thể bị người phía trên làm cho tan thành tro bụi. Tuy không thích hợp lắm nhưng cô bất chợt nhớ đến câu nói an ủi của Tống Ngạn Thành lúc cô bị mất lắc tay: “Đừng sợ, sau cô còn có tôi.” Một lời khắc sâu. Lê Chi nhịn không được quay đầu lại nhìn Tống Ngạn Thành, mặt mày vừa khóc lóc vừa đáng thương: “Đau muốn chết rồi!” Thể lực của cô không chống đỡ nổi, hóa ra một mình Tống Ngạn Thành còn hơn cả một tháng đi quay, mệt chết mất thôi.  Đã rất lâu rồi Lê Chi không có một giấc ngủ ngủ đến tự thức dậy thì thôi như hôm nay. Hơn 10 giờ sáng cô mới mở mắt ra, khắp căn phòng đã tràn ngập ánh nắng. Tống Ngạn Thành tuy chưa rời giường nhưng anh đã thay một bộ đồ ở nhà, dựa vào đầu giường trả lời email. Mái tóc mềm mại rũ xuống trán, sau một đêm mà màu râu nhạt nhàn đã mơ hồ nhô lên. Cảm giác khoan khoái tự nhiên này khiến anh nhìn vô cùng đẹp trai. Anh quay đầu lại, khóe miệng nở nụ cười đầy dịu dàng: “Tỉnh rồi?” Lê Chi xoa xoa bụng rồi chống tay ngồi dậy. Tối qua sau khi cô ngất đi Tống Ngạn Thành đã thay cho cô một chiếc áo phông. Áo là của anh, to như áo kịch, cổ còn bị dài xuống một đường dài, trên xương quai xanh là những dấu hôn rõ ràng. Lê Chi dần dần thanh tỉnh, cô vuốt tóc ra sau tai, yên lặng không nói lời nào. Tống Ngạn Thành tưởng cô ngại ngùng, đang muốn nói vài câu ngọt ngào thì Lê Chi đã quay đầu lại nhìn anh, sắc mặt nghiêm túc: “Sao nhà anh lại có bao cao su?” “.................” “Thời gian này hình như em không có về nhà.” Đầu Lê Chi như nổi gió lốc, cô nhớ rất rõ ràng: “Tối qua chúng ta đi thẳng về nhà, không hề ghé siêu thị hay cửa hàng tiện lợi.” “.................” Lê Chi mấp máy môi, không ngừng chớp chớp mắt: “Cho nên là...đó là của bạn gái trước còn thừa lại?” Tống Ngạn Thành không nhịn được nữa đưa tay ra véo cằm cô, anh dùng sức vừa đủ để nữ minh tinh xinh đẹp kêu đau rồi nhăn thành hình mặt quỷ. Anh nhíu mày: “Làm lần nữa?” Lê Chi lập tức nằm xuống giường giả chết, cô chui vào chăn ngồi bọc mình thật kín, thanh âm buồn bực tố cáo: “Anh là một tên dã nhân.” Tống Ngạn Thành nói: “Cách em khen người khác cũng thật đặc biệt.” Lê Chi nhỏ giọng: “Đồ không biết xấu hổ.” Tống Ngạn Thành chậm rãi đặt máy tính lên tủ sau đó dùng lực lật chăn cô ra: “Nếu em đã không ngừng khen anh như vậy thì thịnh tình này khó mà chối từ rồi.” “Á!” Lê Chi kinh hãi hét lên, thật sự không chịu được....hóa ra không chỉ có thể bên trên mà đằng trước hay đằng sau cũng có thể.  Tống Ngạn Thành cũng rất được, tuy không bằng mấy tổng tài một đêm bảy lần trong tiểu thuyết nhưng cũng đủ khiến Lê Chi chết đi sống lại rồi. Xong chuyện rồi còn có tâm trạng nói ra mấy lời vô liêm sỉ đó. Để Lê Chi tiếp tục ngủ bù, Tống Ngạn Thành tinh thần thoải mái bước ra khỏi phòng ngủ. Cậu vàng ngồi trước cửa vẫy đuôi điên cuồng. Hình như chó biết cười thì phải, nhìn rất giống đang nịnh nọt. Tâm tình Tống Ngạn Thành đang vô cùng tốt nên đi lấy một cục xương trong tủ làm phần thưởng cho nó. Tới trưa, mặt trời lên cao nhất tỏa ánh nắng dạt dào vào phòng khách. Cậu vàng ăn đến mức nước dãi chảy ròng ròng, Tống Ngạn Thành ngồi xổm xuống xoa xoa đầu nó: “Sau này mày có mẹ rồi.” Lê Chi ngủ chưa được bao lâu Mao Phi Du đã gọi điện đến bàn chuyện công việc với cô. 10 phút sau, Lê Chi rời giường. Áo phông cũng bẩn rồi nên cô mặc lại chiếc sơ mi màu xám của Tống Ngạn Thành tối qua. Da cô trắng đến mức có thể phát sáng nên càng làm nên cho màu áo tối, tóc rối môi đỏ. Cô đi qua đi lại trước cửa sổ, cúi đầu gửi tin nhắn. Ánh sáng nhẹ hôn lên mái tóc cô, Tống Ngạn Thành cứ đứng nhìn mãi. Cô như sự kết hợp giữa thiên sứ và yêu tinh vậy, đủ để tranh sắc cùng ánh sáng mùa xuân. Bận việc xong cô mới bước đến, trán đập mạnh vào lồng ngực Tống Ngạn Thành. Cô khóc huhu làm nũng: “Anh đúng là đồ dã nhân.” Tim Tống Ngạn Thành như nhuyễn ra, anh đút một miếng táo vừa gọt vào miệng cô: “Vậy thì em thành dã phụ (vợ dã nhân) à?” Lê Chi ghét bỏ: “Nói khó nghe.” Tống Ngạn Thành quay đầu lại, lúc nói chuyện còn thoang thoảng hương chanh thanh mát: “Thế đổi lại, nhé?” Lê Chi theo bản năng nghĩ đến hai chữ kia, khuôn mặt bất giác thẹn thùng, im lặng lảng tránh đề tài này. Hai người vẫn giữ nguyên tư thế dựa vào nhau hồi lâu. Lê Chi bỗng nhớ ra một chuyện liền thuận miệng hỏi: “Á, hôm qua lúc các anh đánh bài em có thấy trên tay trái sếp Mạnh có một vết sẹo rất rõ.” Sự chú ý của Tống Ngạn Thành có hơi nhạy cảm: “Em quan tâm cậu ta vậy?” Lê Chi gật đầu: “Đó là đương nhiên, trong giới giải trí anh ấy còn được đặt tên gọi riêng. Tên là Thái Tử Gia.” “Ngớ ngẩn quá vậy.” Tống Ngạn Thành thở dài một hơi: “Phù hợp với khí chất của cậu ta đấy.” Lê Chi nhịn không được cười: “Mấy người các anh ấy...y như con nít.” Không đùa nữa, Tống Ngạn Thành để cô dựa vào người mình còn anh thì tiếp tục rửa rau làm salad: “Vết sẹo đó là do anh ta cắt cổ tay.” Lê Chi hoảng hốt: “Cắt, cắt cổ tay?” Tống Ngạn Thành thản nhiên ừ một tiếng: “Hồi cậu ta mới vào làm có quen một cô bạn gái, cũng là tình đầu. Sau này chia tay rồi, cô gái kia cũng nhanh chóng lấy chồng. Mạnh Duy Tất không thoát ra được nên đã tự cắt cổ tay ở Los Angeles.” Lê Chi chấn kinh đến nỗi không biết nói gì. Không muốn kể quá cụ thể nên anh chỉ nói tiếp: “Em nhìn cậu ta thế đấy, ngàn người theo đuổi vạn người tâng bốc, thực ra chỉ vì chuyện ấy thôi mà cũng có lúc đòi sống đòi chết.” “Anh ấy, anh ấy thích người ta như vậy sao lại còn chia tay?” “Làm bộ đấy.” Tống Ngạn Thành nói bâng quơ để tiêu diệt lòng hiếu kỳ của cô: “Hết hy vọng rồi. Mấy năm nay Mạnh Duy Tất sống không khác gì hòa thượng, vô cùng thanh tịnh, không gần nữ sắc.” Lê Chi không muốn thăm dò quá nhiều về đời tư của người khác. Cô im lặng một hồi, bỗng nhỏ giọng nói: “Tình đầu đúng là rất khó đi đến cuối đường, nó giống như một loại ma chú vậy.” Tống Ngạn Thành liếc nhìn cô, ánh mắt vô cùng sắc bén: “Hình như em rất hiểu.” Lê Chi cúi đầu cười nhạt, ngón tay chấm salad vào tương rồi cho vào miệng. Một tay khác chọc vào eo Tống Ngạn Thành: “Ngon lắm.” Sóng mắt Lê Chi chuyển động, bộ dáng nghiêng đầu cười này của cô như ẩn ý đưa tình. Mà Tống Ngạn Thành lại rất dễ dàng lọt lưới này của cô, sao nhìn thế nào cũng thấy quyến rũ bốc lửa thế nhỉ. Mà Lê Chi trêu chọc cũng rất có chừng mực, một giây sau là cô đã trở về vẻ bình thường. Trở mặt siêu nhanh, như một đứa trẻ xấu xa vậy. Ban ngày hai người không ra khỏi nhà, cơm trưa cũng đặt bên ngoài. Sau đó mỗi người tự đi xử lý việc riêng của mình. Tống Ngạn Thành bận công việc, Lê Chi thì ngồi trên thảm đọc kịch bản. Sau khi cô tắm rửa xong, Tống Ngạn Thành cứ bắt cô mặc áo sơ mi của anh. Vừa to vừa rộng, hoàn toàn che đi dáng người thon thả của cô. Ánh mắt người đàn ông này lại vẫn ẩn chứa sắc dục, sự kích động này thực khiến người ta cảm thấy khó lý giải được. Lê Chi rất chuyên tâm với việc diễn xuất, cô đọc kịch bản, đánh giá kịch bản, suy nghĩ về nó, tìm hiểu về nó như thể quên hết mọi thứ xung quanh, đắm chìm trong thế giới của nhân vật. Tống Ngạn Thành bị phân tâm, trong hai tiếng mà nhìn cô không biết bao nhiêu lần nhưng từ đầu đến cuối đều không nhận được hồi đáp. Lê Chi đang chuyên tâm thì trên đầu bị vật gì đó đánh trúng. Không đau không ngứa, vừa đủ để thu hút sự chú ý của cô. Cô quay đầu qua, cạn lời nhìn tên đầu sỏ. Tống Ngạn Thành ngồi sau bàn làm việc, giơ chân lên, ánh mắt như cười như không hất lên ý bảo cô nhìn tờ giấy bên chân. Lê Chi nhặt lên, mở ra. Trên tờ giấy trắng bị gấp nhiều nếp là nét chữ của Tống Ngạn Thành, nội dung đủ kiều diễm đủ đa tình, chỉ có hai chữ: Phu nhân. Hai má Lê Chi đỏ lên, hai chữ này như một vì rượu phong lưu vừa nhấp đã say. Cách nhau một khoảng, ánh mắt Tống Ngạn Thành vừa thâm trầm lại vừa ngả ngớn, cô ném tờ giấy về lại chỗ cũ, mắng: “Phóng túng.” Cứ im lặng bên nhau như vậy, từ lúc mặt trời lên đến lúc mặt trời lặn, nhìn hết ánh sáng mặt trời khuynh thành rồi lại ngắm ánh trăng tĩnh lặng dần lên cao, sao sáng lấp lánh. Tống Ngạn Thành cầm tập văn kiện trên tay che mặt lại, không muốn để cô nhìn thấy vẻ mặt động xúc động và ánh mắt nóng bỏng của anh lúc này. Lê Chi đọc kịch bản xong thì nhìn đồng hồ, đứng dậy nói: “Ngày mai em có một buổi ghi hình sớm. Hay là tối nay em về ký túc xá công ty ngủ lại đây.” Tống Ngạn Thành nói: “Sáng sớm mai anh đưa em đi.” Hàm ý là: em đừng đi. Hai người nhìn nhau hai giây, Lê Chi cúi đầu, bị ánh mắt nóng bỏng của anh thiêu nóng cả mặt. Cô đang định đáp lời thì điện thoại reo lên. Cô nhìn người gọi rồi đi sáng một bên nghe máy. Mao Phi Du vào thẳng vấn đề, giọng nói căng thẳng, ngữ khí lo lắng, gấp gáp tột độ: “Em đang ở đâu? Mau về công ty. Hôm qua em bị chụp hình rồi!”