Lầm tưởng
Chương 34 : Lầm tưởng
CHƯƠNG 41
Lê Chi xoa xoa mặt mình, tâm tình tràn trề hạnh phúc.
Hôn cũng hôn rồi, quan hệ giữa cả hai cũng được xác nhận rồi, không có gì phải làm ra vẻ ngượng nghịu ỡm ờ nữa cả. Lê Chi thậm chí còn ngồi ngẫm nghĩ lại cảnh vừa nãy để rồi mặt đỏ tim đập, thực ra Tống Ngạn Thành hôn cũng được lắm. Hơn nữa nhìn tư thế thong dong của anh là biết kinh nghiệm đầy mình rồi.
Tống Ngạn Thành cũng thấy rất hài lòng, nhìn sóng trong mắt cô xoay chuyển ít nhất cũng phải thốt ra một câu hờn dỗi chứ nhỉ. Nhưng Lê Chi lại hỏi: “Anh đã hôn bao nhiêu cô gái rồi thế? Cảm giác được lắm chứ đùa.”
Tống Ngạn Thành: “????”
Lê Chi mím mím môi, xem ra ý vị vẫn chưa hết.
Tống Ngạn Thành bị chọc tức đến bật cười. Anh kéo tay cô qua véo một cái: “Em là cái đồ không có lương tâm.”
Trên đường về nhà tâm tình của Lê Chi vô cùng tốt, ríu rít trên trời dưới đất với Tống Ngạn Thành.
Tống Ngạn Thành ít nói nhưng nghe thì lại rất nghiêm túc. Lâu lâu anh sẽ mím môi cười cười, lúc dừng đèn đỏ sẽ quay đầu nhìn khuôn mặt tươi cười của cô, rất tự nhiên, rất thoải mái, khiến anh có thể tìm được cảm giác phụ thuộc vào đối phương.
Cô như một mặt trời nhỏ tỏa ánh nắng đầy ắp trên cánh đồng trong tim anh.
“Đúng rồi, mấy ngày nữa chắc em không qua nhà ông nội được. Công ty có sắp xếp cho em một vài hoạt động, tuần sau lại phải đi ghi hình.”
“Lần này ghi hình ở đâu?”
“Tam Á.”
Tống Ngạn Thành nghĩ thầm: nơi đó được, đi thăm cũng thuận tiện.
“Lần này thời gian ghi hình có hơi dài, anh cũng đừng đến thăm nữa.” Lê Chi nói vô cùng tự nhiên.
Tay Tống Ngạn Thành đơ cứng trên vô lăng, cạn lời đến vài giây mới nản lòng nói: “Anh cũng bận.”
“Tin nhắn thì vẫn phải gửi đấy, điện thoại cũng phải gọi tới mỗi ngày, tối em sẽ gọi video với anh. Những chuyện này thì vẫn phải làm đều đặn.” Lê Chi dặn dò rõ ràng.
Cô phải gắt gao nắm lấy quyền bạn gái này mới được.
“Ờ.” Mặt mày Tống Ngạn Thành hơi giật giật, cố giả vờ thản nhiên không để ý. Anh quay đầu ra cửa sổ ngắm cảnh đêm nhưng thực ra trong lòng lại rất thích cảm giác được cô quản thúc thế này.
“Đến nơi xa cùng tôi” đã được định sẵn sẽ ra mắt vào cuối tháng này, nhẩm tính thời gian thì đúng ngay lúc đi Tam Á quay. Mấy ngày nay Mao Phi Du cũng bận liên lạc với tổ chế tác, chủ yếu là để thương lượng về phần hậu kỳ quay cắt thế nào.
Thứ năm, Lê Chi bay đi Tam Á ghi hình cho “Đến nơi xa cùng tôi” và ngủ lại khách sạn ở Tam Á. Hướng Y Trác bay chuyến sáng, lúc gặp Lê Chi anh ta nhiệt tình vẫy tay chào. Mà Lê Chi vừa nhìn thấy bên cạnh anh ta là Thời Chỉ Nhược thì theo bản năng đứng nguyên tại chỗ.
Thời Chỉ Nhược duy trì lịch sự: “Anh Y Trác, em về phòng trước đây.”
Không giữ lại người được, Hướng Y Trác chỉ nhìn bóng lưng Thời Chỉ Nhược rời đi như muốn nói rồi lại thôi. Lúc lướt qua nhau, cô ta và Lê Chi giống như hai người xa lạ.
Tam Á đầu tháng 4 rất nóng, khách sạn sát biển có thể nghe thấy tiếng sóng vỗ.
Ánh mắt Hướng Y Trác lộ vẻ tiếc nuối, cân nhắc rồi nói: “Em và Thời Chỉ Nhược hồi còn đi học cũng thân với nhau lắm mà, sao bây giờ...”
Lê Chi cười cười: “Đàn anh nhớ nhầm rồi.”
“Đây không có người ngoài em gạt không nổi anh đâu.” Hướng Y Trác hơi nhíu mày: “Năm đó hai người còn hợp tác tự biên tự diễn làm một vở kịch nói rồi được giải xuất sắc toàn trường. Đợt trước anh về Thanh Hải thăm hỏi thầy cô, mọi người đều nhớ đến em.”
Nhắc đến chuyện xưa Lê Chi lại thấy lòng quặn đau. Cô cật lực duy trì vẻ thản nhiên như không có gì, cười cười nhưng không đáp.
Hồi đó Hướng Y Trác là trưởng câu lạc bộ kịch nói. Anh ta rất chú ý đến Lê Chi, luôn cảm thấy cô là người có diễn xuất, có suy nghĩ, có tầm nhìn xa trông rộng. Cô đáng lẽ ra phải bước đi được xa hơn, vững chắc hơn.
Bất lực trước cảnh quá khứ không thể vãn hồi, Hướng Y Trác biết những lời của mình đều đã muộn nhưng vẫn cảm thấy tiếc nuối không thôi: “Kịch bản vở kịch nói của Thịnh Tinh xuất sắc đến mức mãi tận bây giờ vẫn được nhà trường lưu giữ trong quyển sổ tuyên truyền tân sinh viên. Chỉ tiếc là, cậu ấy rời đi quá sớm.”
Cái tên Thịnh Tinh được người xưa nhắc tới như một cái búa gõ vào ký ức khiến lòng Lê Chi tan vỡ.
“Năm đó cậu ấy mất vì tai nạn, thầy cô cũng đau lòng rất lâu.” Hướng Y Trác là người đứng giữa, năm đó vì là đàn anh nên anh cũng có giao tình đặc biệt với cả ba người. Anh ta biết Lê Chi và Thịnh Tinh từng yêu nhau nhưng tất cả đã là quá khứ, bao nhiêu năm trôi qua rồi, có lẽ cô đã buông bỏ từ lâu.
Hồi đó ba người họ rất thu hút sự chú ý, đi đến đâu nơi đó liền trở thành phong cảnh. Lê Chi và Thịnh Tinh là một cặp, Thời Chỉ Nhược là bạn thân của cô. Hai cô gái đều được xem là cặp song sinh của khoa biểu diễn, làm gì cũng dính lấy nhau. Hướng Y Trác hồi đó đã có rất nhiều hợp đồng đi diễn nên không thường hay ở trường. Ngẫu nhiên nghe nói sau này Thời Chỉ Nhược và Lê Chi trở mặt với nhau, người ta đồn đãi với nhau rằng Thời Chỉ Nhược thích Thịnh Tinh.
Hướng Y Trác chỉ cảm thấy hoang đường, sao có thể chứ.
Lại sau đó nữa, Thịnh Tinh gặp tai nạn, một vì sao rơi xuống. Rồi tin tức về Lê Chi cũng ít dần đi.
Nhân viên công tác đến truyền đạt công việc, Lê Chi bị gọi đi. Hướng Y Trác nhìn bóng lưng của cô, cảm khái hóa ra thời gian là thứ dễ trôi qua nhất.
Buổi chiều các khách mời đều đã đến đông đủ, Lê Chi lấy quà tặng đã chuẩn bị sẵn ra nói với Mao Phi Du: “Anh đi với em đi, cứ gặp thầy Khương là em lại căng thẳng.”
Mao Phi Du xùy một tiếng: “Hờ hờ.”
Lê Chi nghiêng đầu qua: “Anh là thái giám à? Cứ là lạ thế nào.”
Mao Phi Du bỗng dưng nổi nóng vò đầu: “Em hiểu cái rắm.”
Thời tiết này mà ghi hình ngoài trời thì vô cùng khắc khổ, mặt trời nắng gắt trên đỉnh đầu mang tia cực tím vô cùng mạnh. Lê Chi thoa không biết bao nhiêu là lớp chống nắng, nào là lướt sóng nào là ra biển nào là đào cua trong cát. Cả một ngày hoạt động khiến cô hoa cả mắt, đầu óc choáng váng.
Chương trình làm rất tốt công tác an toàn, luôn tìm cách giảm nhiệt cho khách mời. Đến ngày ghi hình thứ ba, mọi người sẽ đến vườn hái mít. Mục đích chương trình hướng đến là chân thực, mà khán giả cũng thích xem các ngôi sao làm việc.
Hướng Y Trác trải qua hai ngày bị cháy nắng, da đen hẳn xuống.
Khương Kì Khôn càng già càng dẻo dai, tuổi 60 ngoại hình 40 còn thể lực là của tuổi 30. Ông mặc một chiếc áo ba lỗ màu đen và quần sợi đay dài, cánh tay nổi cơ rắn chắc.
Nhưng Lê Chi thì không quan tâm lắm. Lúc rảnh rỗi cô lại liếc nhìn Thời Chỉ Nhược đến mấy lần.
Thời Chỉ Nhược có thể nổi tiếng đến tận bây giờ là đều có nguyên nhân cả. Ngoại trừ kỹ năng diễn xuất ngày một tốt lên thì cô ta còn không cố tạo hình tượng giả tạo khi đối diện với công chúng. Cô ta có thể có được nhiều cơ hội như vậy thì kính nghiệp cũng là một trong những nguyên nhân lớn.
Suốt cả quá trình ghi hình, cô ta luôn duy trì thái độ phối hợp rất tốt.
Một quả mít lớn đến thế sau khi hái xuống còn phải dùng xe ba bánh để di chuyển rồi lại phải đẩy nó ra khỏi khu vườn rộng để chất lên xe chở hàng dưới cái nắng gay gắt. Cả khu vườn đều tràn ngập mùi mít chín, Lê Chi bị gai vỏ mít đâm chảy máu đến mấy lần nhưng đều im lặng chịu đựng.
“Tối nay cho phép em ăn một bữa tôm....chậc, em có nghe anh nói gì không đấy?” Mao Phi Du bất mãn huơ huơ tay.
Lê Chi thu hồi lại ánh nhìn trên người Thời Chỉ Nhược, đứng dậy nói: “Em đi rửa tay.”
Bên kia, trán Thời Chỉ Nhược đổ đầy mồ hôi, làn da cũng phiếm hồng, ngứa đến lạ. Cô ta theo bản năng muốn đỡ lấy một vật gì đó nhưng tay bị mất thế súy chút nữa là ngã. Trợ lý của cô ta vội vàng chạy tới kịp thời đưa tay ra đỡ: “Không sao chứ Chỉ Nhược. Mau về khách sạn nghỉ ngơi thôi, đã kêu người đi mua thuốc rồi.”
Trợ lý cô ta cả kinh: “Sao em không nói trước là mình bị dị ứng thế? Lỡ xảy ra chuyện gì rồi làm sao?”
Thời Chỉ Nhược nhíu mày: “Sao chị biết?”
“May mà vừa nãy Lê Chi nói với chị. Lúc vào phòng vệ sinh có gặp cô ấy.”
Thời Chỉ Nhược ngây ra, theo bản năng nhìn sang bên phải. Bên đó trống không. Chỉ có gió biển thổi nhẹ trên cây.
8 giờ tối thứ bảy, mùa một của “Đến nơi xa cùng tôi” chính thức được phát sóng. Nhìn số lượt xem có thể thấy chương trình đang làm rất tốt. Mao Phi Du lướt mới weibo của Lê Chi liên tục, fan của cô tăng lên trông thấy.
Đặc biệt nhất là lúc cảnh làm sofa của cô được lên sóng, bình luận vô cùng đặc sắc:
[Má? Chấn kinh hoàn toàn luôn. Sao cô ấy có thể khiêng được cái sofa ấy nhỉ?]
[Thủy thủ Popeye chuyển giới?]
[Ha ha ha ha lầu trên làm tôi cười muốn chết..]
[Chị gái vừa xinh đẹp lại vừa khiêm tốt, toàn học hỏi tiền bối. Nhẹ nhàng nhắc một câu “Ánh trăng giữa kẽ tay” có chị ấy đóng đấy, mọi người có thể qua xem.]
[Lầu trên tuyên truyền có hơi tự ti quá ha ha ha.]
Mao Phi Du tự mình xem vui quá liền đưa qua cho Lê Chi: “Xem ra đã tiến được bước đầu tiên rồi.”
Lê Chi cầm lấy rồi đặt xuống, không xem, chỉ cúi đầu cười cười.
“Còn có một chuyện nữa, anh cũng chỉ nghe người ta nói thôi. Lúc làm hậu kỳ vốn dĩ người ta định cắt đoạn em làm sofa đi đấy. Nguyên nhân là gì chắc em tự hiểu rõ.”
Lê Chi bỗng dưng ngẩng đầu lên, ý cười đã dần nhạt đi.
Đương nhiên cô hiểu, đoạn video đó chắc chắn sẽ trở thành một điểm sáng, mà điểm sáng thì sẽ thu hút sự chú ý. Có người không muốn cô giành mất sự chú ý, thậm chí ngay cả ngang sức ngang tài với cô cũng không muốn.
“Nghe nói phía bên tổng sản xuất đích thân lên tiếng giữ lại đoạn video này của em.” Ánh mắt Mao Phi Du ý vị sâu xa: “Chế tác Lâm là người của Trương Nhất Kiệt. Trương Nhất Kiệt lại là thân tín của thiếu gia công ty Phàm Thiên, Mạnh Duy Tất.”
Không cần nói hết câu Lê Chi cũng tự hiểu.
Mạnh Duy Tất và Tống Ngạn Thành là bạn thân, không nhìn mặt sư cũng phải nể mặt Phật nên anh mới ra tay giúp đỡ.
“Còn nữa, anh nhắc em thêm một chuyện.” Ánh mắt Mao Phi Du sắc bén, ngôn ngữ thận trọng: “Hủy hợp đồng với bên A của em đi, đúng, như thế đúng là qua cầu rút ván thật, nhưng lúc đầu anh tìm đến em cũng không phải với ý đồ tốt đẹp gì. Kẻ tám lạng người nửa cân thôi, đều vì miếng ăn cả.”
Chương trình “Đến nơi xa cùng tôi” lên sóng lúc này như một làn gió mát. Khán giả lúc này đã mệt mỏi với những chương trình tìm kiếm tài năng hay thi đấu thể thao, cũng đã chán xem những chương trình cố ý gây sự thu hút bằng cách làm trò nên chương trình thực tế với tiết tấu chậm như thế này thực sự thu hút người xem, có được những lời khen có cánh.
Thầy Khương Kì Khôn vẫn nho nhã như thường, nói năng chí khí. Hoàng Trạch trẻ tuổi năng động, đẹp trai hút mắt, khiêm tốn lễ phép. Thời Chỉ Nhược thì không khác gì tiên nữ giáng trần, cảnh đẹp người đẹp vô cùng bổ mắt. Đoạn làm sofa của Lê Chi càng làm nổi bật mùa một, sau khi phát sóng người ta còn làm cả nhãn dán cho cô. Khán giả cũng chưa quên được lần trước cô lên tiếng chuyện Hứa Niễu Niễu sắc bén thế nào.
Không kiêu ngạo không nịnh hót, không chịu khuất phục.
Hơn nữa sau chuyện kia cô vốn dĩ có thể nhân cơ hội này để tăng thêm tên tuổi như nửa tháng nay cô không hề lên tiếng.
Vừa khiêm tốn lại xinh đẹp, là điểm sáng lớn nhất của chương trình. Trong một tối lượng fan của Lê Chi tăng đến 30 vạn.
Ghi hình ở Tam Á kết thúc, cô lên chuyến bay số 5 bay về nhà.
Trên máy bay Mao Phi Du dặn dò cô về lịch trình những ngày tiếp theo: “Không còn thời gian nghỉ ngơi nữa rồi. Đáng ra tối nay còn phải đi chụp hình tuyên truyền nhưng anh đã giúp em đổi lại thành ngày mai. Tối về nhớ ngủ một giấc ngon là được.”
Lê Chi ừ một tiếng: “Lát nữa anh về xe công ty đi, em không tiện đường, Em muốn về thăm bà nội.”
Mao Phi Du không hề nghi ngờ: “Được, chú ý an toàn.”
Thành phố đêm nay có gió, vừa mới trải qua hai ngày liền oi bức này đã có thêm vài phần khí xuân. Chuyến bay số 5 sắp hạ cánh, chiếc Porsche của Tống Ngạn Thành dừng ở vị trí khó nhìn thấy, xa xa là biển quảng cáo chiếu ra đủ tia ánh sáng nhảy múa trên khuôn mặt anh.
Điện thoại reo lên, Tống Ngạn Thành mở ra đã thấy tin nhắn của Lê Chi: [Cô gái đáng yêu nhất trần đời của anh còn 5 phút nữa sẽ hạ cánh nơi cái ôm của anh, biu~biu~]
Tống Ngạn Thành cầm điện thoại trong tay, xuống xe bước vào sân bay.
Thực ra suốt một tuần Lê Chi đi cả hai rất ít khi gọi điện thoại cho nhau. Sáng thì đều bận việc công như nhau, tối thì có lúc cô phải hình đến tận 2 giờ sáng, lúc về đến khách sạn đã mệt lử chỉ kịp gửi một tin nhắn rồi ngủ gục.
Thậm chí có đôi lúc Tống Ngạn Thanh còn phải lắc lắc điện thoại xem có phải nó bị hỏng hóc ở đâu không.
Ôi, yêu đương với một nữ minh tinh đúng là gian khổ thật.
Ánh sáng ở sân bay chiếu vào anh, bên trong là cảnh người đến người đi, tương phùng biệt ly. Đối với tống Ngạn Thành mà nói là một niềm vui nhỏ sau một quãng thời gian xa cách. Anh đứng ở cửa đón bay, vì là chuyến bay đêm nên người cũng không nhiều. Mà cũng vì người không nhiều nên một nhóm người nào đó bỗng trở nên rất nổi bật.
Có sáu bảy đứa nhóc trẻ tuổi, nữ nhiều nam ít, bọn họ giơ cao bảng hiệu, trên tay là đủ dải lụa màu sặc sỡ. Bọn họ không ngừng nhìn vào cửa ra, ánh mắt chờ đợi: “Chắc là sắp ra rồi nhỉ, từ Tam Á về thì chỉ có duy nhất chuyến này thôi.”
Tống Ngạn Thành nhíu mày, khựng lại nửa giây mới bước đến xác nhận nổi dung trên bảng hiệu: Lê Chi.
“................”
Lúc này anh mới nhận ra, đây là fan đến đón sân bay.
Bên này, Lê Chi đang cười rạng rỡ bước ra, càng gần đến cửa ra càng không khống chế được mà bước nhanh hơn. Điện thoại của Mao Phi Du bất chợt reo lên, Lê Chi đang chạy ra thì có tiếng nhắc nhở: “Có fan! Em chú ý hình tượng một chút, đừng nói gì linh tinh.”
Bước chân của Lê Chi khựng lại không kịp, cô đã nghe thấy: “Đến rồi đến rồi, chào Lê Chi, chào Chi Chi!!”
Cô có hơi ngây người, thấy Tống Ngạn Thành đứng cùng fan thì còn ngây hơn.
Cô giống như một cái máy ghi hình vừa đi vừa quay chậm. Ánh mắt Tống Ngạn Thành dõi theo từng bước cô, dần dần những âm thanh bên cạnh ngày một to lên, sắc mặt Tống Ngạn Thành cũng thoắt xanh thoắt đỏ.
Mấy cô gái nhỏ nhiệt tình vô cùng, nhìn là biết sinh viên. Các cô cũng không làm gì khoa trương lắm, chỉ lộ ra vẻ sung sướng khó che giấu rồi lao về phía Lê Chi chụp ảnh, vẫy tay.
“Chào chị Chi Chi nha.”
“Oa, người thật đẹp quá!”
“Lát nữa có ký tên giúp em được không?”
Lê Chi cười cười, vừa thân thiết lại vừa thiện chí: “Cảm ơn các bạn nhé, các bạn vất vả rồi.”
Tống Ngạn Thành hôm nay cố ý mặc đồ mới, còn tạo hình cho thật đẹp trai mê người rồi đứng hiên ngang ở đó. Một nam sinh đứng cạnh bỗng dưng gọi anh: “Anh trai này, anh cũng là Quả Lê Tranh à?”
“?” Tống Ngạn Thành hồi lâu mới ngộ ra, cho nên là...fan của Lê Chi thì gọi là Quả Lê Tranh....mẹ nó chứ cái tên thật thần kỳ.
“Anh, anh cũng cầm bảng này đi, dáng anh cao chỉ cần giơ cao chút nữa là Chi Chi có thể nhìn thấy rõ hơn rồi.” Nam sinh nhiệt tình nói.
Tống Ngạn Thành bị ép nhận lấy bảng, anh liếc nhìn một cái, bảng làm cũng tinh tế thế. Cứ vậy, Tống Ngạn Thành một tên fan giả đã đứng lẫn với những fan chân chính để cùng ngước mắt nhìn Lê Chi.
Lê Chi là người rất có chừng mực, khí chất và phản ứng không thua bất cứ người nổi tiếng nào. Cô biểu cảm rất tự nhiên, cười rất khéo léo, không gạt bỏ ý tốt của mọi người mà dẫn họ đến nơi vắng hơn để không gây trở ngại cho những hành khách khác.
Lê Chi kiên nhẫn ký tên, mỉm cười nhìn từng người một: “Cảm ơn các bạn nhé. Đã muộn lắm rồi trên đường về nhớ chú ý an toàn đấy. Lần sau không cần lãng phí thời gian đến đón tôi đâu, mọi người cứ bận việc của mình là được rồi.”
Lê Chi nói chuyện rất khéo léo, giọng nói cũng dịu dàng, vì tàu xe mệt nhọc nên giọng có hơi khàn.
Một trong số đó có một tiếng gào khóc khen cô: “Chi Chi chị đẹp quá đi!!”
Lê Chi vừa ký tên vừa cười: “Tôi đã ba ngày nay không gội đầu rồi.”
Xung quanh rộ lên tiếng cười vui vẻ,
Bảy, tám người không quá chói mắt, thậm chí còn không thu hút nổi sự chú ý của người qua đường. Bọn họ vây quanh cô như một đóa hoa trong chậu, dịu dàng tưới nước cho cô, thân thiện vỗ về cô, bọn họ đều đang chờ đợi hạt mầm này sẽ nở ra một bông hoa rực rỡ.
Lần lượt từng người được cô ký tên xong, cô bé dẫn đầu mới hỏi: “Đều được ký hết chưa? Còn ai chưa được ký nữa không?”
Cậu nam sinh vừa nãy đưa bảng cho Tống Ngạn Thành liền đẩy anh lên phía trước: “Anh, sao anh không nhúc nhích gì thế?”
Tống Ngạn Thành: “.........”
Không muốn ký tên, chỉ muốn cho cậu một trận.
Tống Ngạn Thành nhìn Lê Chi, ánh mắt cô không hề gợn sóng, không hề sợ hãi. Khóe môi cô cong lên, khuôn mặt ấm áp, cũng không có ý định thay đổi khoảng cách. Cô ứng xử có chừng mực, tự nhiên. Không quá hưng phấn với tất cả những gì vừa đến nhưng cũng không giả vờ thản nhiên.
Thời khắc này, Tống Ngạn Thành cảm thấy người con gái này đúng là quyến rũ hết sức.
Lê Chi cười rất thoải mái. Cô nhìn ánh mắt sáng như sao của anh, nhẹ giọng hỏi: “Có ký tên không?”
Tống Ngạn Thành đáp: “Không mang giấy theo.” Anh đưa tay ra, thản nhiên nói: “Ký ở đây đi.”
Anh mở lòng bàn tay ra, ngón tay thon dài cân xứng. Lê Chi lơ đễnh bước lên trước hai bước, vừa vặn chắn được tầm mắt phía bên phải. Chiếc bút đầu mèo màu đen nhẹ lướt trên lòng bàn tay anh.
“Được rồi, mọi người về sớm đi. Nhớ chú ý an toàn. Tạm biệt nhé.” Lê Chi đóng nắp bút lại, cầm bằng hai tay lịch sự trả cho fan.
Một trải nghiệm đón bay vui vẻ, mấy cô cậu liền vẫy vẫy tay: “Tạm biệt Chi Chi.”
“Tụi em sẽ tiếp tục ủng hộ chị.”
“Cố lên nhé!”
Mao Du Phi là người tinh anh, lúc nhận được tin báo thì liền cho xe công ty chạy về hướng bên này. Tống Ngạn Thành đứng phía sau nhìn Lê Chi lên xe. Bóng lưng cô thướt tha lướt cùng màn đêm. Cô không quay đầu lại, sau khi xe khởi động kính sau của cửa xe mới kéo xuống.
Tống Ngạn Thành một mình đi đón bay, lại một mình quay về nhà.
Xe chạy theo đường cũ, gió đêm xộc vào xe thổi tóc bay tán loạn, lộ ra vầng trán cao của anh. Tống Ngạn Thành giữ vô lăng bằng một tay, tay trái khoát lên cửa sổ. Chốn phồn hoa đô thị đèn đóm sặc sỡ này khiến gió xuân cũng nóng lên hầm hập.
Đèn đỏ, xe từ từ dừng lại.
Tống Ngạn Thành từ từ mở lòng bàn tay phải ra, nơi đó như thể pháo hoa bị lửa đốt đến cực nóng.
Lê Chi không ký tên cho anh mà viết:
Yêu anh.
Yết hầu Tống Ngạn Thành lăn lăn tạo thành một hình vòm cung, ở chỗ không người, ngay lúc này, anh nhớ đến một câu nói:
Sự hung mãnh thức tỉnh sau cơn ngủ say
Là bởi vì em mới hiện nguyên hình
Tội danh xấu xa nhất thế giới này
Mang tên quá dễ dàng động tình
.....
Nhưng anh thích tội danh ấy.
Truyện khác cùng thể loại
57 chương
10 chương
10 chương
16 chương
24 chương