Lầm tưởng
Chương 33 : Lầm tưởng
CHƯƠNG 33
Đúng là một tên quỷ ấu trĩ từ đầu đến chân.
Lê Chi không dám nghĩ theo hướng đen tối, chỉ đành vừa ăn cơm vừa khó chịu không thèm nhìn anh.
Thượng Vi Lam bưng một tô canh từ phòng bếp ra, cười tủm tỉm nói: “Nước trái cây bà tự ngâm đấy, có ngon không?”
Lê Chi lẩm bẩm: “Anh ta bình thường không uống nước trái cây chỉ uống rượu thôi, lần sau mà tụi con có đến bà cứ chuẩn bị một bình rượu ủ 53 năm với một bình rượu pha nước cho anh ta cho anh ta uống say sưa luôn. Có khi còn nhảy một điệu disco xưa cho bà xem ấy chứ.”
“Đứa nhỏ này, cứ nói lung tung gì vậy.” Bà cụ giả bộ huých cô nhưng không nỡ nặng tay.
Tống Ngạn Thành nắm được những từ khóa trong câu nói của cô, cô nói: “lần sau có đến”. Bốn chữ này càng khiến tâm trạng vui vẻ của anh nồng hơn, Tống Ngạn Thành dứt khoát uống một ngụm hết nửa ly nước lê.
Sau bữa trưa hai người ngồi đánh bài cùng Thượng Vi Lam, đây là trò chơi duy nhất mà bà cụ thích. Còn thiếu một người nữa mới đủ một bàn mạt chược nên ba người chỉ đành đấu địa chủ. Thượng Vi Lam có con 3 bích nên nghiễm nhiên trở thành địa chủ đầu tiên. Tiếp đó là sám và đôi, Lê Chi lắc đầu, Tống Ngạn Thành cũng không có. Bà nội lại đánh liên tiếp một sảnh 8 con, trong tay chỉ còn đôi 2.
Một màn mở đầu rất tốt, Thượng địa chủ áp bức đến nỗi hai tiểu nông dân kia còn không hạ nổi một quân bài. Lê Chi biến bài thành quạt che trên mũi giả bộ thút thít: “Địa chủ bóc lột quá, nông dân khốn khổ quá.”
Tống Ngạn Thành thả bài xuống, quay đầu nhìn cô.
Lê Chi vừa sụt sịt vừa chảy nước mắt rồi mở ví tiền ra, bộ dạng rất không nỡ: “Làm việc cực nhọc cả một tháng mà giờ bị đốt hết trong một giây.”
Tống Ngạn Thành đưa tay nhẹ nhàng gõ sau đầu cô, ý cười treo trên môi: “Lố vừa thôi, có 10 tệ.”
Lê Chi nhe răng nói với anh: “10 tệ thì không phải tiền chắc? Đủ để mua 10 Tống Ngạn Thành rồi.”
Tống Ngạn Thành: “...........”
Bà nội cười hà hà: “Không cho chơi bài ranh mãnh nhé.”
Sau một tiếng, Thượng Vi Lam thắng được 340 tệ. Bất luận là địa chủ hay nông dân mà cũng bắt thóp được hai người kia. Lê Chi chau mày thở dài, nằm sấp lên bàn không sao gượng dậy nổi: “Thượng Vi Lam giết con rồi.”
Bà nội cười lộ cả vết chân chim, tinh thần phấn chấn hẳn lên, bà quả thực đang rất vui.
Tống Ngạn Thành không nói gì, chỉ yên lặng nhìn Lê Chi. Lê Chi cảm giác được liền quay đầu qua, bắt gặp ngay ánh mắt của anh. Hai người nhìn nhau, thậm chí có thể nhìn thấy được khuôn mặt nhau một cách rõ ràng, bên trong ánh mắt là sự hiểu ngầm. Lê Chi nở một nụ cười rất nhạt, chỉ trong một khoảnh khắc cô đã vội thu lại ý cười rồi từ từ cúi đầu xuống.
Thực ra bài của bà nội không có gì là quá cao siêu. Tống Ngạn Thành là sinh viên khoa Toán của Thanh Hoa, còn ra nước ngoài học thạc sĩ Quản trị kinh doanh sao có thể thua một bà nội đáng yêu chứ. Chỉ là hai người muốn để bà vui nên mới cố ý tìm cách để bà thắng mà thôi.
2 giờ chiều ngày nào bà nội cũng phải ngủ trưa nên hai người về nhà. Trước khi đi, nhân lúc Lê Chi vào phòng vệ sinh, Thượng Vi Lam kéo Tống Ngạn Thành lại nói: “Thành Thành à, lần này Lê Chi mà đi không biết khi nào mới quay lại đây nữa nhỉ.
Thực ra Tống Ngạn Thành cũng biết sau khi quay xong “Ánh trăng giữa kẽ tay” Lê Chi sẽ bận hơn trước rất nhiều.
Thượng Vi Lam thở dài: “Lê Chi nhà bà ấy mà, vất vả lắm. Bà không giúp gì được cho nó lại còn bệnh tật ốm yếu quanh năm khiến nó thêm gánh nặng.”
“Bà chỉ cần khỏe mạnh là cô ấy yên tâm rồi.”
“Ầy ầy bà sẽ giữ gìn sức khỏe.” Bà nội nói đến đây bất chợt nghẹn ngào: “Chi Chi nhà bà, con bé, con bé.....”
Bà cụ nghẹn ngào đến mức không sao nói tiếp được, Tống Ngạn Thành nhẹ nhàng đỡ lời: “Vâng, cô ấy là một cô gái tốt.”
Mắt Thượng Vi Lam đỏ hoe, nhẹ gật đầu: “Đúng, đúng.”
Tống Ngạn Thành không giỏi thể hiện sự thân thiết. Từ nhỏ anh đã thiếu tình thường, đến tuổi trưởng thành thì bị chèn ép, chưa từng có ai quan tâm hỏi han anh, nếu đổi lại là người khác anh đã mất kiên nhẫn từ lâu rồi. Nhưng đây là Lê Chi, là người sống cùng anh, là người con gái anh quen thuộc, hiểu rõ. Một khi cảm giác ấm áp nổi lên thì bất ngờ nhập tâm trong vô thức. Giống như thể mỗi lời nói, mỗi hành động của cô đều khiến anh cảm động lây.
Có lẽ là không thể nhìn nước mắt người già rơi hoặc là do muốn an ủi nên Tống Ngạn Thành bất ngờ nói: “Nếu cô ấy có chuyện gì thì có cháu ở đây.”
Sắp đến năm mới, thành phố đón đợt lạnh cuối cùng. Lúc ra ngoài trời mưa nhỏ như kim băng chích, Lê Chi nhìn ra ngoài hồi lâu còn tưởng tuyết rơi rồi. Bên trong xe cảm giác ấm áp vây lấy người, cô xoa xoa bàn tay lạnh cóng, bất ngờ nói với Tống Ngạn Thành: “Rốt cuộc là giống đến mức nào?”
Tống Ngạn Thành nhất thời không hiểu: “Hả?”
“Rốt cuộc tôi và tình đầu của ông nội anh giống đến mức nào?” Lê Chi nói chuyện rất thẳng thắn, không có chút gì là dè dặt. Cô quả thực rất tò mò.
Tống Ngạn Thành siết chặt vô lăng, định im lặng cho qua.
Lê Chi không để ý nói tiếp: “Có ảnh không, cho tôi xem đi.”
Tống Ngạn Thành im lặng hồi lâu, bàn tay cũng dần thả lỏng, nói thật với cô: “Thực ra không giống lắm.”
Lê Chi: “?”
Tống Ngạn Thành lấy một lý do qua loa: “Cô không đẹp bằng bà ấy, chỉ tạm được thôi.”
Sắc mặt Tống Ngạn Thành lãnh đạm, anh thực sự không muốn nhắc đến chủ đề này. Lê Chi vẫn chưa quên quan hệ bên A bên B của cả hai, chuyện dây dưa vượt quá giới hạn vừa nãy tạo nên mất mát lớn như thể có một cái hố to xuất hiện trong tim cô. Loại tình cảm từ tận đáy lòng này dù diễn xuất có tốt đến thế nào đi nữa cũng không che giấu nổi. Ở trước mặt Tống Ngạn Thành cô luôn dễ dàng bộc lộ một khía cạnh chân thật của bản thân.
Tống Ngạn Thành nhìn cô qua kính chiếu hậu đến mấy lần, cuối cùng vẫn mở lời dỗ cô như dỗ một đứa trẻ: “Cô là đẹp nhất.”
Lê Chi vốn đang cúi đầu, nghe vậy liền ngoảnh cổ nhìn anh, mím môi cười rộ lên.
Sắc mặt của Tống Ngạn Thành cũng dần thả lỏng nhưng ngữ điệu vẫn như trách mắng: “Cô mấy tuổi rồi? Còn làm như con nít.”
Thực ra cô đâu phiền não về chuyện ai đẹp hơn ai chứ. Lê Chi dường như sắp chạm đến một góc của đáp án trong lòng, nhưng không dám nghĩ sâu hơn. Lê Chi lại cúi đầu xuống, bàn tay vừa thả lỏng lại tiếp tục siết chặt. Cô nhỏ giọng lẩm bẩm: “Anh thì hiểu cái gì chứ, con gái sinh là là để dỗ dành.”
Tống Ngạn Thành gật đầu: “Được, sau này sẽ sửa.”
Được nửa đường, anh nhận một cuộc điện thoại: “Vẫn là thời gian cũ, ừm, đều đến hết. Anh đem ít hoa quả tới đi, nhà tôi không có người giúp việc.”
Đợi anh cúp máy Lê Chi mới hỏi: “Có khách à?”
“Mấy người bạn.”
“Thế đến phía trước anh thả tôi xuống xe đi.” Lê Chi hiểu rõ quan hệ của anh và cô dù gì cũng là giả, phải tự giác tránh đi mới được.
Tống Ngạn Thành dừng đèn đỏ trước mặt, vừa kéo phanh vừa bình tĩnh nói: “Không cần.”
Trưa nay dì giúp việc đã đến cho cậu vàng ăn và đổ thêm nước uống. Tống Ngạn Thành không giữ dì lại cũng không có đồ gì để đãi khách. Lê Chi tưởng anh sẽ đi siêu thị mua ít đồ gì đó ai ngờ người này đi thẳng về nhà, vuốt ve chó xong mới đến mở tủ lạnh tìm ra vài hộp giấy.
Đến mã vận chuyển cũng chưa gỡ, Lê Chi tò mò: “Đây là gì thế?”
Tống Ngạn Thành mở ra, Lê Chi chấn kinh: “Trời! Anh mua nến thơm từ khi nào thế?”
Tống Ngạn Thành mất tự nhiên ho khan hai tiếng: “Kệ tôi.”
Lê Chi thông minh lắm, cô cũng ngồi xổm xuống, mắt đối mắt với anh: “Có phải anh cũng xem livestream của nam streamer kia không? Mê rồi chứ gì!”
Tống Ngạn Thành thầm siết chặt tay: “Ai biết streamer Quý Tả mê là nam hay nữ chứ.”
Lê Chi gật gù: “Ồ, trợ lý Quý đáng yêu phết.”
Quý Tả lại nắm chặt tay hơn, lại bị tên họ Quý chiếm lợi rồi.
Lê Chi mở hộp nến thơm ra. Trong hộp giấy có ba hộp nến, mỗi hợp có sáu ngọn nến. Sản phẩm này thuộc dạng xa hoa phí tiền. Lê Chi hỏi: “Muốn thắp mùi nào đây?”
Tống Ngạn Thành cũng bận rộn mở hộp: “Thắp hết.”
Nến được rải đều khắp phòng khách tạo nên một ánh sáng ấm áp. Không bao lâu sau mùi tinh dầu của nến dần khuếch tán khắp khiến căn nhà của Tống Ngạn Thành giống y hệt nhà hàng xa hoa. Lê Chi hỏi: “Bày biện thế này. Anh mời bạn đến ăn đồ Tây hả?”
Tống Ngạn Thành thắp xong ngọn nến cuối cùng mới tắt diêm, đứng dậy nói: “Đánh mạt chược.”
Lê Chi: “............”
Chưa đầy nửa giờ sau, chuông cửa reo lên.
Luật sự Ngụy xách hai túi hoa quả đứng trước cửa: “Mạnh Duy Tất và Tề Minh đi cùng nhau, người đến muộn là không được ăn anh đào.”
Tống Ngạn Thành chê anh ta lắm miệng nhưng đây là bệnh nghề nghiệp của anh ta mấy rồi. Anh nhận lấy hộp quà màu đỏ: “Không ai được ăn anh đào hết.” Anh quay đầu lại đưa cho Lê Chi, thấp giọng: “Cầm ăn một mình đi.”
Ngụy luật sư không hề ngạc nhiên, anh ta cười chào hỏi: “Lâu ngày không gặp.”
Lê Chi đương nhiên có ấn tượng sâu sắc với người này. Lần trước cô còn đi máy bay riêng của người ta đến Quý Châu cơ mà. Do đó cô vội vàng tiếp lời: “Chào anh luật sư Ngụy.”
Tống Ngạn Thành nhẹ nắm lấy vai kéo cô về cạnh mình: “Gọi anh Ngụy Đại Trạng là được.”
Ba người chưa ngồi được bao lâu thì Mạnh Duy Tất và Tề Minh cũng đã đến.
Lê Chi có hơi mông lung, đưa tay ra đối diện với Mạnh Duy Tất, ngữ khí câu nệ: “Sếp Mạnh, trước đây ở Quý Châu là do tôi tai mắt vụng về không nhận ra anh, thật xin lỗi.”
Mạnh Duy Tất lịch sự bắt tay cô chưa đầy nửa giây đã buông ra, cười nói: “Không dám nắm lâu sợ lát nữa bị Tống Ngạn Thành giết.”
Lê Chi lúng túng, gượng gạo đứng chôn chân tại chỗ.
Tống Ngạn Thành lên tiếng: “Cậu mà còn nói linh tinh nữa thì đừng dừng xe ở chỗ tôi, đi dừng xe ở bãi đỗ phí 50 tệ ấy.”
Mạnh Duy Tất chậc một tiếng, lén nói với Lê Chi: “Nghe thấy chưa, tính tình anh ta thế đấy.”
Sự căng thẳng của Lê Chi dần dần được giải tỏa, bọn họ đều rất tự nhiên, không nhìn cô bằng ánh mắt soi mói cũng không có ác ý thăm dò, không hỏi đến sự xuất hiện của cô, không lấy cô ra làm trò đùa. Tề Minh là người có vẻ phong lưu nhất trong cả bọn, tay còn xách thêm hai hộp anh đào: “Ngụy Tử cũng mua à? Tên Thành này, mượn hoa hiến phật, đồ keo kiệt.”
Tống Ngạn Thành bước đến: “Tôi còn thiếu một cái kim thêu hoa để may miệng cậu lại đây.”
Lê Chi đứng một bên im lặng, cúi gằm mặt, hai má đỏ lên không dám nhìn thẳng.
Có lẽ là trùng hợp thôi. Cô thích ăn anh đào nhất. Những người này đều là bạn thân của Tống Ngạn Thành, Lê Chi không dám hỏi tại sao anh lại không để cô tránh đi. Cô ôm trên tay ba hộp anh đào, cúi đầu từ từ lùi ra phía sau. Tống Ngạn Thành nghiêng đầu qua: “Cô không xem tôi đánh mạt chược à?”
Lê Chi gượng gạo, ánh mắt cũng mơ hồ.
Tống Ngạn Thành đỡ lấy cánh tay cô như thể muốn kéo cô lại: “Xem tôi thắng bọn họ ra sao đi.”
Ba người kia không ra vẻ ngạc nhiên gì, chỉ bình thản đi thẳng vào bàn. Tống Ngạn Thành nhíu mày, thấp giọng hỏi: “Không hiểu ý tôi à?”
Lê Chi gật đầu: “Hiểu.”
Mạnh Duy Tất làm việc trong giới giải trí nên trên người toàn hàng hiệu, đầu tư trong ngành giải trí khiến y trở thành pho tượng sống mà nhiều người với không tới. Ý của Tống Ngạn Thành là: để Lê Chi gặp Mạnh Duy Tất. Rõ ràng là ý tốt thế mà bộ dạng lo lắng của cô ấy kìa, thôi quên đi quên đi.
Tống Ngạn Thành cảm thấy những chuyện này cũng không có gì là to tát nên thả lỏng thái độ: “Thôi được rồi, cô đi ăn anh đào đi.”
Bốn người đánh mạt chược, trình độ của ai nấy đều bày ra rõ ràng, chỉ có một người là tệ hơn hẳn.
Khởi điểm của Tống Ngạn Thành không may mắn cho lắm, anh thua liên tiếp bốn năm ngàn tệ cho nên không khỏi châm chích người đang tăng nhanh – Mạnh Duy Tất: “Dùng bàn mạt chược của tôi, nến của tôi, cậu không phải là đàn ông, sống tinh tế như thế cho ai xem chứ?”
Luật sư Ngụy cũng chêm vào: “Tình đầu của cậu ta về Bắc Kinh rồi, đương nhiên là muốn cho cô ta xem chứ ai.”
Tề Minh thốt lên: “E là không được, chồng trước của Tiểu Tây sẽ giết cậu ta mất.”
Mạnh Duy Tất bị xát muối vào lòng, đau đến nỗi mắng người không nổi: “Các cậu làm người đi.”
Luật sư Ngụy và Tề Minh đồng thời nhìn về phía Tống Ngạn Thành: “Nghe rõ chưa, bảo cậu làm người đi đấy.”
Tống Ngạn Thành lập tức thổi tắt một ngọn nến: “Hôm nay sẽ không nương tay với các cậu nữa.”
Bốn người đàn ông đấu võ mồm lại còn là những người lắm mồm hay đùa cợt nhau. Lê Chi ngồi trên sofa trong phòng khách, xoay lưng về phía mấy người bọn họ như thể vừa nghe chương trình tướng thanh (một loại khúc nghệ của Trung Quốc) hết nửa tiếng đồng hồ. Cô cầm lấy trái anh đào đã rửa cho vào miệng, nhịn không được lén cười.
Trên bàn lúc này có dựng một mặt thủy tinh trang trí, vừa hay có thể phản chiếu gương mặt của Tống Ngạn Thành.
Lê chi nhìn, quan sát, hóa ra người đàn ông này không hề lạnh lùng như vẻ ngoài mà ngược lại còn là một người rất đơn giản, có lúc tính tình còn rất trẻ con.
Đang ngây ngốc thì Tống Ngạn Thành quay đầu lại gọi cô: “Mau mang đĩa anh đào đã rửa lại đây, chưa thấy tôi thua thảm hại à?”
Lê Chi bị chỉ đích danh liền biết mình không trốn nổi. Cô rửa một dĩa anh đào mang đến, Tống Ngạn Thành nói: “Để tôi ăn trước.”
Ba người kia đùa nói: “Cho tôi ăn tôi cũng không dám ăn ấy.”
Mạnh Duy Tất nói: “Các cậu còn không hiểu à, đây không phải là cho các cậu ăn anh đào mà cho các cậu ăn cẩu lương (1).
Tống Ngạn Thành cười lạnh: “Muốn ăn cẩu lương thì nói một tiếng, thức ăn chó nhà tôi 100 tệ một cân, phân cho các cậu để bịt miệng cũng được.”
Lê Chi vô tội đứng yên một chỗ, mặt đỏ hơn cả anh đào.
Tề Minh hỏi: “Cậu đã đặt tên cho chó chưa?”
Không khí bất chợt lắng động.
Tống Ngạn Thành không đáp mà nhìn về phía Lê Chi rất đúng lúc. Chuyện này chỉ có mình cô hiểu. Lê Chi nhịn không được cúi đầu bật cười. Nếu bây giờ gọi “Tống Ngạn Thành” thì đảm bảo cậu vàng sẽ ngoan ngoãn nằm úp sấp ngay,
Kỹ thuật chơi bài của Tống Ngạn Thành rất đỉnh, tốt nghiệp khoa Toán nên tính chuẩn hơn ai hết. Tề Minh ngồi bên cạnh anh là đáng thương nhất vì không hạ nổi bài. Mấy cậu ấm này nói chuyện luyên thuyên mãi không thôi, lâu lâu lại thốt ra một tiếng chửi. Trong đám bọn họ có Mạnh Duy Tất là người Bắc Kinh nên có nói bậy cũng vô cùng êm tai.
Để đỡ nấu cơm tối thêm phiền nên mọi người quyết định đặt đồ ăn ngoài. Sau bữa cơm mọi người không chơi bài nữa. Tề Minh và luật sư Ngụy ngồi xếp bằng trên thảm chơi game. Máy game này là máy lần trước lần trước Lê Chi mua cho Tống Ngạn Thành, trước khi lấy ra anh còn do dự rất lâu, quả thực không muốn giao cho hai tên xấu xa đó chút nào.
Mạnh Duy Tất ngồi ở quầy bar, chân dài duỗi thẳng. Anh ta mở một chai rượu, như cười như không nhìn về phía sau cửa phòng: “Không gọi cô ấy ra uống một ly à?”
Tống Ngạn Thành huơ huơ ly rượu không nói.
“May mà cậu nghĩ ra, đúng là cách gì cũng dám nghĩ nhỉ.” Sau lần giúp Lê Chi ở Quý Châu, Tống Ngạn Thành cũng nói cho anh ta biết lý do Lê Chi ở đây luôn. Mạnh Duy Tất nói: “Giấy không bọc được lửa, lỡ như sau này lật xe.”
“Không sao cả.” Tống Ngạn Thành nói.
“Cậu đương nhiên là không sao, nhưng còn cô ấy? Bộ phim của cô ấy sẽ được đề cử giải thưởng đấy, xuất phát điểm cao như thế không nói đến việc nổi tiếng rầm rộ thì cũng sẽ được biết mặt đặt tên.” Mạnh Duy Tất hỏi: “Tống Duệ Nghiêu bên đó mà muốn làm khó thì cô ấy căn bản không có đường lui.”
Tống Ngạn Thành vuốt ve thành ly, ánh mắt bình tĩnh trầm lắng như thể sớm đã hiểu hết. Anh không vội vàng đáp lời Mạnh Duy Tất ngay mà ngẩng đầu nhấp một ngụm rượu. Mạnh Duy Tất biết anh xưa nay luôn là một người hiểu chuyện.
“Tháng trước tôi đi Paris có gặp Minh Hy. Cô ấy hỏi thăm tôi chuyện của cậu. Sao, hai người vẫn chưa dứt hẳn à?”
Tống Ngạn Thành đặt ly xuống, bất chợt hỏi một câu không liên quan: “Lúc cậu thích Triệu Tây Âm có cảm giác thế nào?”
Mạnh Duy Tất suýt chút nữa cứng đờ: “Cậu tự tính xem tối nay cậu làm tôi đau lòng mấy lần rồi.”
Tống Ngạn Thành vẫn nhìn anh ta đợi câu trả lời.
Mạnh Duy Tất thở dài một hơi, ngữ khí bất giác dịu dàng hẳn đi: “Từ sáng đến tối đều như kẻ điên vậy, muốn gặp cô ấy, muốn ở bên cô ấy. Thấy bộ trang sức nào đẹp thì muốn mua cho cô ấy, có quán hàng nào ngon thì muốn dẫn cô ấy đi, thấy bầu trời đêm đầy sao thì muốn cho cô ấy xem. Lúc lái xe thì muốn giữ ghế phó lái cho một mình cô ấy. Trong CD sẽ có bài hát cô ấy thích, loại nước hoa thường dùng cũng sẽ đổi lại loại mà cô ấy thích.”
Nghe đến đây sắc mặt Tống Ngạn Thành trầm lại, không cười không nói.
“Còn có.” Mạnh Duy Tất cúi đầu cười cười, lúc ngẩng đầu lên còn ghé sát anh, nói một câu.
Tống Ngạn Thành nhíu mày, bất tri bất giác giọt mồ hôi sau lưng rớt xuống.
Chưa đến 10 giờ anh đã tiễn ba tên kia về.
Lúc này Lê Chi mới ghé đầu ra khỏi phòng quan sát động tĩnh.
Tống Ngạn Thành ngồi trên sofa, cũng không quay đầu lại: “Không cần trốn nữa, đi hết rồi.”
Lê Chi thả lỏng một hơi, bước ra rót nước. Lúc vừa định xoay người đã thấy Tống Ngạn Thành lặng lẽ đứng sau lưng mình. Cô hốt hoảng: “Anh làm gì thế?”
Tống Ngạn Thành không nói gì, hai mắt nhìn chằm chằm cô, thật sâu.
Lê Chi có hơi căng thẳng, tên này có gì đó sai sai. Có hơi sâu sắc, còn hơi phiền muộn như thể trong lòng tràn đầy tâm sự nhưng chưa tìm ra đáp án. Sự phỏng đoán này khiến cô cũng bắt đầu mờ mịt.
Lê Chi theo bản năng lùi về phía sau, thấp thỏm nói: “Anh, rốt cuộc anh muốn làm gì?”
Tống Ngạn Thành nâng mắt lên nhìn cô ba giây, hỏi: “Nếu có một nhà hàng ngon, cô sẽ mời tôi đi ăn chứ?”
“Hả?”
“Nếm được một món ngon sẽ mời tôi ăn chứ?”
“Gì?”
“Nếu sau này lái xe cô có để tôi ngồi ở vị trí phó lái không?”
“............”
“Gặp phải chuyện khó khăn như lần ở Quý Châu, cô vẫn sẽ nhớ đến tôi chứ?”
Đầu Lê Chi bất chợt loạt lên đến nỗi hít thở không thông: “Anh, anh, tôi......”
Tống Ngạn Thành như bước ra từ trong mộng, lảo đảo xoay người bước ra khỏi bếp như vừa diễn một vở kịch câm không đầu không đuôi. Tối hôm đó anh không bước ra khỏi phòng ngủ một lần nào nữa, bên ngoài cửa sổ là cảnh sông đêm cùng khói bụi vẫn chưa tan.
1 giờ sáng vẫn chưa ngủ được. Ước chừng là đến lúc mặt trời gần ló dạng, Tống Ngạn Thành mới mơ một giấc mơ.
Trong mơ, cửa sổ thư phòng mở hé, gió rất lớn. Lê Chi kêu lạnh rồi giơ tay đòi anh ôm. Tống Ngạn Thành ôm lấy cô, trên bàn đọc sách lớn, giọng của Lê Chi vẫn êm tai như vậy, còn nhẹ nhàng cắn bên tai anh: “Anh Thành.”
Tống Ngạn Thành bị cắn tỉnh giấc, anh im lặng ngồi dậy, cả trán đầy mồ hôi. Sau một khoảnh khắc thỏa mãn ngắn ngủi là cảm giác trống rỗng tận cùng. Anh hít sâu một hơi, lấy tay day trán. Ngồi trên giường được hai phút anh mới đi thay quần ngủ.
Đó là một đêm đầy giày vò, phía chân trời còn hiện lên vài tia sáng báo hiệu mặt trời sắp lên. Tống Ngạn Thành chống tay lên mép bàn, bất tri bất giác nhìn ánh sáng mặt trời ghé xuống.
Lê Chi có lẽ là vô tâm quá, hỏi đến ba câu không biết câu nào, anh thừa nhận khoảnh khắc đó anh có hơi mất mát.
Mạnh Duy Tất như một vị thần vậy, chỉ nói vài dấu hiệu thôi mà khiến anh nằm mơ tà đạo đến vậy, khiến anh hoàn toàn trúng chiêu.
[Thích một người là muốn dẫn người đó đi xem bầu trời đầu sao. Muốn đưa người đó đi ăn đồ ăn ngon. Muốn đối xử tốt với người đó. Muốn dành ghế phó lái cho người đó.]
[Thích một người là cô ấy sẽ bước vào giấc mơ của bạn, sẽ ngang ngược trở thành nhân vật chính trong giấc mơ ấy. Một cái nhíu mày, một nụ cười của cô ấy cũng sẽ khiến bạn nằm mơ, sự thú tính phát tác trong con người bạn lúc ấy không đơn giản chỉ dừng lại ở giấc mơ nữa.]
(1) Cẩu lương (狗粮 , phiên âm: /gǒu liáng /), nghĩa là “thức ăn chó”. Đây là một từ lóng dùng để trêu đùa có nguồn gốc từ Trung Quốc dùng để chỉ các hành động thân mật, tình cảm ngọt ngào mà các cặp đôi yêu nhau thể hiện trước mặt những người độc thân.(nghialagi.vn)
Truyện khác cùng thể loại
47 chương
4 chương
35 chương
19 chương
10 chương
10 chương