Lạc trong mơ
Chương 2
Quy tắc của thế giới chính là cá lớn nuốt cá bé, kẻ thẳng làm vua thua làm giặc.
Kẻ thua cuộc là không có quyền được nói hay là đòi hỏi gì cả. Đó là đặc quyền của kẻ thắng, kẻ có được tất cả.
Khúc Thụy Du biết rất rõ điều này nên hiện giờ cô mới có mặt ở nơi đây để... thực hiện bổn phận của một kẻ thua cuộc.
[Phù Thủy Tiểu Thư, cô có muốn cùng ta cược một ván không, và đương nhiên là cô không có quyền từ chối rồi!]
Cho dù bây giờ nhớ lại Khúc Thụy Du vẫn cảm thấy thật buồn cười.
Đơn giản chỉ vì một lời nói bâng quơ lúc nổi hứng của hắn ấy thế mà lại là cánh cổng chỉ lối cho cô thoát khỏi tuyệt cảnh vô vọng này.
Ha... Thật châm chọc làm sao khi kẻ duy nhất vươn tay ra với cô lại chính là kẻ mà cô căm thù nhất.
Với một nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt, kẻ tự xưng là Thần kia không ném cô đến nơi dị giới xa lạ này để làm quân cờ giải trí cho hắn.
[Nào, Phù Thủy Tiểu Thư, cô hãy tô điểm lên cho cả thế giới này bằng những sắc thái của riêng cô đi. Ta thật chờ mong lần sau gặp lại ta có thể chứng kiến khung cảnh xinh đẹp do cô tạo ra.]
Và thế là cô có một cơ hội làm lại từ đầu ở nơi dị giới xa lạ này.
Trải qua luân hồi chuyển thế, đã 12 năm kể từ khi Khúc Thụy Du bị ném tới nơi đây và hiện bây giờ thì cô đang đứng ở đây trong phòng giáo vụ để làm thủ tục nhập học.
"Ngươi là Khúc Thụy Du?" Chu Y là một lão phu nhân đứng tuổi với mái tóc bạc trắng và khuôn mặt đã có vài đốm đồi mồi, dáng người trung bình nhưng kì lạ là bà có một đôi mắt sáng ngời, ẩn chứa uy áp tinh thần rất lớn.
Hiển nhiên là bà ấy đang dùng cặp mắt sát thủ nổi danh của mình để đánh giá người trước mắt.
"Vâng thưa lão sư ta là Khúc Thụy Du."
"Ừ, chắc hẳn ngươi đã rõ nội quy của nhà trường chưa?" Hài lòng với sự lễ phép của cô bé, thái độ của Chu Y cũng dịu đi rất nhiều.
Thông qua bảng đánh giá và thông kê gửi đến bà biết được cô bé trước mắt bà đây là một thiên tài trăm năm chưa chắc đã có nhưng nếu hôm nay con bé dám có thái độ vênh váo với bà thì dù có là Ngôn Viện Trưởng đứng ra đi chăng nữa bà vẫn không ngần ngại kiến con bé khuất xa khỏi tầm mắt bà.
Chung quy nếu có tài mà không có đức thì cũng là kẻ vô dụng. Sử Lai Khắc bọn họ không cần những con sâu mọt đó.
Khúc Thụy Du sẽ chẳng bao giờ ngờ được là bởi cái dáng vẻ của mình mà xém chút nữa cô đã bị vị lão sư tương lai của mình đá thẳng ra khỏi phòng giáo vụ cũng như mất đi cơ hội gặp gỡ những mối duyên nghiệt của mình nhưng bất quá đấy là chuyện của tương lai nên chúng ta hãy tạm thời bỏ qua nó mà chuyển sang vấn đề chính.
"Có nghe qua sơ sơ rồi ạ!"
"Nghĩa là chưa biết rõ đúng không? Vậy để ta nói với ngươi rõ hơn, ngươi là học viên đặc cách của học viện nhập học trễ hơn so với các tân sinh khác nhưng ngươi vẫn phải hoàn thành kỳ thi sát hạch để trở thành đệ tử chính thức của học viện. Ngươi, cùng với hai người khác sẽ lập thành một nhóm chiến đấu với hơn ba trăm nhóm học viên dự thi, nhưng chỉ có một nửa có thể lưu lại. Cách xếp hạng dựa trên thành tích cùng cách thức chiến đấu của các ngươi. Các trận đấu sẽ dùng phương thức rút thăm để quyết định, mỗi nhóm phải đấu mười trận, xếp hạng theo số trận thắng - hòa - thua. Trong đó sáu mươi bốn nhóm đầu tiên sẽ được thưởng, nhóm đứng đầu sẽ được phần thưởng đặc biệt. Thế nào ngươi đã hiểu chưa?" Chu Y nói một tràng dài lằng ngoằng xong liền quay đầu sang hỏi Khúc Thụy Du.
"Dạ hiểu thưa lão sư!" Khúc Thụy Du trả lời xong cô liền nghe thấy có tiếng người gõ cửa.
Cốc... Cốc... Cốc.
"Ai?"
"Chu Lão Sư, là ta Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông đây." Một giọng nam hài từ bên ngoài truyền vào.
"Hai người các ngươi đến đúng lúc lắm vào đây đi." Theo lời của Chu Y cánh cửa được mở ra và hai thiếu niên mặc đồng phục năm nhất của học viện Sử Lai Khắc bước vào.
"Hoắc Vũ Hạo, Vương Đông lại đây để ta giới thiệu với các ngươi, đây là Khúc Thụy Du thành viên còn lại trong nhóm của các ngươi, Khúc Thụy Du đấy là Hoắc Vũ Hạo với Vương Đông hai đứa đó sẽ đồng hành cùng với ngươi trong tương lai các ngươi hãy làm quen với nhau đi." Chu Y phất tay phủ sạch hết mọi trách nhiệm.
Khúc Thụy Du nghiêng đầu đánh giá hai người kia, ai nấy mặt mày cũng đều anh tuấn, sáng sủa, đặc biệt là cái người tóc màu xanh đen kia khí chất trầm ổn khó ai có thể có được.
Người còn lại Khúc Thụy Du chỉ có cảm giác như là đang đối mặt với cái lô chứa đầy những nguyên tố ánh sáng vậy, cả người đều phát ra quang mang lóng lánh chói hết cả mắt. Đó chính là cảm nghĩ duy nhất của Khúc Thụy Du khi lần đầu gặp mặt Vương Đông.
Mà hai người Hoắc Vũ Hạo, Vương Đông ấn tượng lần đầu tiên gặp mặt Khúc Thụy Du ra sao ư? Chỉ có thể gói gọn trong một câu thôi, kì quái sao ta cứ có cảm giác như là đang đối mặt với phiên bản thu nhỏ của Chu Lão Sư vậy?
Hai người Hoắc Vũ Hạo cùng Vương Đông tự hỏi.
Màn chào hỏi của hai người diễn ra rất đơn giản chỉ vài câu qua loa xong cả đám liền bị Chu Y xách đến rừng cây mĩ danh viết là luyện tập thực chiến trước khi thi đấu nhưng cuối cùng thành ra thế nào mà cả ba lại bị ăn hành bởi Chu Y.
Thử hỏi ba cái tân sinh cùng với cường giả cấp Hồn Đế thì người nào sẽ thắng? Khỏi cần hỏi cũng biết ba đứa thảm thế nào rồi nhưng cho dù có ức thì cả đám vẫn phải lết cái thân tàn tạ của mình trở về kí túc xá để trị thương chứ làm được gì ai bảo lão sư của bọn chúng bá đạo quá làm chi.
---0o0---
"Vương Đông, ngươi lên trước tiên phong, ta sẽ hỗ trợ ngươi còn Thụy Du ngươi thì cứ lùi ra phía sau nếu có thể thì đừng phóng thích Võ Hồn của mình." Hoắc Vũ Hạo lên tiếng, tuy không ai nói nhưng hai người kia đã đưa hắn lên làm đội trưởng của đội.
Không phải vì là tu vi, võ hồn hay bất cứ thứ gì khác mà là vì chính con người của hắn, Hoắc Vũ Hạo.
Khúc Thụy Du và Vương Đông gật đầu tỏ vẻ đồng ý rồi ba người chồng tay lên nhau vỗ mạnh một cái.
"Chúng ta sẽ là quán quân!"
Nói rồi cả ba ngoảnh đầu bước về phía sân đấu, nơi những đối thủ đang chờ đợi họ tới để quyết chiến.
Với một ý chí quyết thắng đang sôi sục lên trong người họ, hiển nhiên cả ba người Khúc Thụy Du, Hoắc Vũ Hạo, Vương Đông không chỉ muốn dừng lại ở việc đạt tiêu chuẩn trong kỳ khảo hạch rồi.
Cái mà bọn họ muốn chính là đoạt được giải quán trong kỳ khảo hạch tân sinh này!
Không phải bởi vì nhiệm vụ hay vì phần thưởng gì khác mà bởi vì chính bản thân họ.
Đánh bại hết tất thảy mọi đối thủ từng bước từng bước chạm tới vinh quang, bọn họ sẽ là những người dành được chiến thắng.
Mà cách duy nhất để làm được điều đó chính là CHIẾN!
"Hoắc Vũ Hạo, Khúc Thụy Du hai người hãy cứ chống mắt lên mà xem bổn thiếu gia trổ tài đi." Vương Đông liếc về phía hai người còn lại trong nhóm nói, sự kiêu ngạo, tự tin dường như kiến cậu ta càng thêm tỏa sáng nổi bật hơn.
"Vậy ta đây mỏi mắt mong chờ." Hoắc Vũ Hạo cười nhạo vỗ vai bạn cùng phòng."Đừng kiến ta phải thất vọng là được."
"Đừng lơ là, đối thủ của chúng ta thế nhưng cũng là học viên trong Sử Lai Khắc." Khúc Thụy Du nói trong khi đang quan sát đối thủ nhưng nó sẽ đáng tin cậy hơn nhiều nếu ta bỏ qua cái ánh mắt đó.
Mà ai quan tâm đến điều đó đâu, ánh mắt của mọi người hiện giờ đều đang dõi trên khán đài nơi mà ngàn vạn năm sau vẫn còn lưu truyền mãi về sự tích huy hoàng của Hoàng Kim Thiết Tam Giác - tổ hợp Bất Khả Chiến Bại.
Truyện khác cùng thể loại
42 chương
27 chương
31 chương
10 chương
182 chương