Lạc Thần Tái Sinh
Chương 63 : Điểm đáng ngờ sau 5 năm
Mấy năm qua, cơ thể Tạ lão gia vẫn không tốt lắm, hầu như bác sĩ gia đình đều phải canh chừng cả ngày lẫn đêm không cách ông xa quá 50m, vú Trương vừa gọi, ông ta lập tức chạy tới.
Bác sĩ cấp cứu rồi kiếm tra một hồi mới để người ta đỡ Tạ lão gia về phòng.
“Bác sĩ, ông… ông ngoại cháu thế nào ạ?”
“Cảm xúc của lão gia quá kích động, bị nghẹn hơi ở cổ, giờ đã thông rồi, sẽ không sao cả.”
Lâm Nhược khẽ thở phào: “Cảm ơn bác sĩ.”
“Lâm Nhược tiểu thư không cần khách sáo với tôi.” Bác sĩ cười, “Lão gia không còn gì đáng ngại nữa, sẽ tỉnh ngay thôi. Nếu Lâm Nhược tiểu thư lo lắng có thể chờ bên giường lão gia cũng được.”
“Vâng.” Lâm Nhược cười, cảm ơn lần nữa rồi mới lên lầu đi tới phòng Tạ lão gia.
Trước khi đến đây, Lâm Nhược đã cân nhắc rất nhiều, có nên nói cho Tạ lão gia biết cô còn sống hay không, đến sau khi nghe An Tiệp nói về tình trạng hiện tại của Tạ lão gia, cô mới quyết định được.
Tuy vừa rồi ông nội quá kích động ngất xỉu cũng khiến cô hết hồn, nhưng Lâm Nhược không hối hận vì đã nói chân tướng cho ông nội biết.
Khi Tạ lão gia tỉnh lại, mặt trời đã xuống núi, ánh chiều tà nhuộm đẫm cả căn phòng.
“Thiến nhi?”
“Ông nội, ông tỉnh rồi!” Lâm Nhược nghe tiếng liền đặt quyển sách trong tay xuống, đến gần đưa tay đỡ Tạ lão gia ngồi dựa vào đầu giường.
Tạ lão gia cười: “Già rồi, người cũng rệu rã cả.”
“Đó là vì ông nội quá buông thả chính mình. Vừa rồi con đi dạo một vòng quanh nhà, máy tập thể dục trong phòng gym sắp gỉ hết cả rồi. Vú Trương cũng nói ông không còn dậy sớm chạy bộ buổi sáng nữa, buổi tối cũng không chịu ra ngoài đi bộ.” Lâm Nhược bĩu môi, tay chọc chọc vào cái bụng bèo nhèo của Tạ lão gia, nói: “Sau này sáng nào ông cũng phải chạy bộ tập một bài Thái Cực quyền, buổi tối phải đi bộ tiêu cơm, thư giãn tinh thần, cuối tuần phải lên kế hoạch tập luyện cố định 3 lần, không được uống rượu nữa!”
“Con nhóc thối, vừa đến đã muốn thao túng ông già này!” Tuy Tạ lão gia dằn dỗi vậy nhưng mặt lại tươi cười, ánh mắt nhìn Lâm Nhược tràn ngập tình yêu thương.
“Hừ hừ, không cho ông thương lượng đâu.” Lâm Nhược rót cốc nước cho Tạ lão gia, “Với tình trạng cơ thể ông hiện giờ, nếu không rèn luyện chăm chỉ sẽ không thể sống đến một trăm tuổi được! Con sẽ liên tục gọi điện thoại nhắc vú Trương giám sát ông chặt chẽ, ông đừng hòng lười biếng.”
Năm nay Tạ lão gia đã hơn 60, gần 70 tuổi, so với những người già khác thì cũng gọi là tráng kiện, nhưng vì ông quá đau lòng, tâm bệnh khó chữa, tâm trạng không vui vẻ lên được nên cơ thể mới luôn có bệnh.
“Thiến nhi.” Tạ lão gia kéo tay Lâm Nhược, bảo cô ngồi xuống giường, “Mau nói cho ông nội nghe, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra với con?”
“Lúc đó con vừa nghỉ ngơi quay về nhà xem Tivi, đột nhiên có bốn tên cướp xông vào.” Nói rồi Lâm Nhược hơi nhíu mày, “Bọn họ to giọng nói muốn cướp này nọ, nhưng lại không thấy họ thật sự lấy đi cái gì đáng giá, chỉ khống chế con và một người đồng nghiệp của con. Sau đó lại giằng co một hồi, tên đồng nghiệp kia của con chạy thoát được, con bị đâm nên ngát xỉu. Đến khi tỉnh lại… linh hồn đã ở trong cơ thể của tiểu Nhược rồi, hơn nữa, thời gian cũng là bây giờ, cách lúc đó năm năm trời.”
Càng nói Lâm Nhược càng thấy nghi hoặc, lúc ấy bốn tên cướp kia không tìm đồ đắt tiền, hơn nữa, khi Đổng Luân chạy trốn hình như cũng không đuổi theo, mà chỉ chú tâm đối phó với cô. Hình như… hình như cố tình đến là vì cô.
Tạ lão gia chinh chiến trên thương trường mấy chục năm, là một thế hệ truyền kỳ trên thương trường, đương nhiên trí tuệ và suy nghĩ không thể tầm thường được. Vừa nghe Lâm Nhược kể lại, ông liền phát hiện ra điểm khả nghi: “Bây giờ còn tìm được người đồng nghiệp kia của con không?”
Hiển nhiên hai ông cháu cùng nghĩ tới một điểm.
Vụ đột nhập vào nhà để cướp 5 năm trước, e rằng sự thật không phải chỉ đơn giản là vào để cướp, mà có người cố tình muốn nhằm vào Tạ Thiến, muốn bắt cóc cô, thậm chí còn ra lệnh, nếu cô phản kháng thì không ngại giết chết!
“Con gọi điện thoại!” Sau khi sống lại, Lâm Nhược cũng không nghĩ gì nhiều, nhưng hôm nay kể lại với ông nội mới phát hiện có rất nhiều điểm đáng ngờ trong vụ việc năm đó, cái chết của cô có lẽ không đơn giản như vậy!
Lâm Nhược bấm gọi An Tiệp.
An Tiệp đang ăn tối, vừa thấy chữ ‘bà xã’ hiển thị trên màn hình, anh lập tức tao nhã đặt đũa xuống, lau miệng rồi nhấn nút nghe: “Alo.”
“An Tiệp, em đây.” Lâm Nhược nói, “Anh cho người xử lý Đổng Luân rồi phải không?”
“Ừm. Em cần tìm hắn à?”
“Vâng.” Lâm Nhược cũng không muốn giấu An Tiệp, “Hiện giờ em đang ở Tạ gia.”
Giọng An Tiệp hơi ngừng lại chút: “Nói với ông nội chưa?”
“Rồi.” Giọng Lâm Nhược mang theo nụ cười khẽ, nhưng lập tức lại lạnh như băng, “Vừa rồi em kể lại cho ông nội nghe chuyện năm đó, phát hiện không ít điểm đáng ngờ. Lúc ấy Đổng Luân có ở hiện trường, có lẽ hắn biết một số chuyện đã bị thời gian vùi lấp đi.”
“Em nghi ngờ Đổng Luân có tham dự vào vụ án năm đó?” Ánh mắt An Tiệp lạnh đi.
“HIện giờ em cũng chỉ phán đoán vậy thôi, có điều, khi đó hắn chạy trốn thoải mái như vậy, sau khi trốn cũng không báo án, chuyện này quả thật không phù hợp với logic thông thường.”
“Anh hiểu rồi.” An Tiệp vừa nói điện thoại, vừa ngoắc tay gọi Tiểu Ất, viết xuống mặt bàn hai chữ Đổng Luân, “Hôm nay em ở lại nhà lớn của Tạ gia sao?”
“Ừm, mấy ngày này em sẽ nghỉ ngơi ở đây, chờ đến khi “Tận Thế” bấm máy thì mới tới đoàn phim.”
“Được, vậy tối nay anh sẽ cho người đưa Đổng Luân tới.” An Tiệp nói, “Tiểu
Nhược, hiện giờ ông nội có tiện nghe máy không? Anh muốn chào ông.”
“Anh chờ chút.” Lâm Nhược đưa điện thoại cho Tạ lão gia, “Ông nội, An Tiệp muốn nói chuyện với ông.”
“Tên nhóc An gia à.” Tạ lão gia cũng rất thích An Tiệp, tươi cười đón lấy điện thoại.
“Ông nội, dạo này ông có khỏe không ạ?”
“Ha ha, rất khỏe. Nghe nói cậu tới thành phố S rồi à, cục diện bên đó khá rối rắm, xử lý cũng không dễ dàng gì.”
“Chỉ là việc nhỏ thôi ạ.” An Tiệp cười cho qua chuyện, “Ông nội, cháu muốn xin ông một chuyện ạ.”
“Tên nhóc nhà cậu, còn khách khí với lão già này nữa à, nói đi, chuyện gì?”
“Gả tiểu Nhược cho cháu ạ.”
“Phụt!” Ngụm nước vừa vào tới miệng lão gia đã lập tức phun ra ngoài, “thằng nhóc thối, cậu nói cái gì đấy?”
“Tiểu Nhược là bà xã của cháu, lúc cháu không ở bên cạnh, ông phải giám sát giúp cháu, đừng để mấy tay đàn ông khác xum xoe tiếp cận cô ấy.”
Nếu muốn tuyển cháu rể, thì Tạ lão gia hoàn toàn hài lòng với An Tiệp này.
Có điều bây giờ cháu gái vừa mới quay về đã bị tên đàn ông khác bắt cóc mất, làm người ông nội như Tạ lão gia đây vẫn cảm thấy hơi khó chịu.
“Thằng nhóc thối, đừng có mơ. Bây giờ nhiều người đàn ông xuất sắc như thế, vì sao lão già này phải ngăn cản Thiến nhi đi lựa chọn người tốt nhất chứ. Có bản lĩnh thì tự mà giành lấy ði, còn lâu lão già này mới giúp cậu.
Hừ hừ.” Nói xong, Tạ lão gia còn hừ hừ hai tiếng biểu lộ sự bất mãn của mình.
“Ha ha, vậy cũng được ạ. Thật ra, chủ yếu là cháu chỉ lo ông cứ giữ rịt lấy tiểu Nhược không chịu gả đi thôi, giờ ông đồng ý rồi thì đối với cháu mà nói, những gã đàn ông khác cũng chẳng phải là chướng ngại vật gì.”
“Giỏi cho thằng nhóc thối nhà cậu, còn dám gài bẫy lão già này.” Tạ lão gia cười mắng.
“Cháu muốn cưới bà xã về thôi mà, không có cách nào khác ạ.” An Tiệp cười.
“Không thèm nói xàm với cậu nữa, nước xa không cứu được lửa gần, nếu bên thành phố S có chuyện gì, cứ tới khách sạn Tinh Luân. Cậu nói chuyện với
Thiến nhi đi.”
Nói xong, Tạ lão gia liền trả điện thoại lại cho Lâm Nhược.
“Alo.” Lâm Nhược nhận điện thoại, nói, “Em ở bên này cũng không có vấn đề gì, anh bận thì cứ lo việc đi.”
“Ừm, vậy em nhớ cẩn thận một chút. Nếu thật sự hỏi được chuyện gì thì gọi ngay cho anh, không được tự động thủ, nhớ chưa?”
Bà quản gia! Rõ ràng chuyện của mình đã bận bù đầu lên rồi mà còn muốn lo lắng chuyện của cô.
Lâm Nhược bĩu môi: “Nếu là người khác hãm hại em thật, chắc chắn em sẽ không tha cho kẻ đó. Nhưng anh yên tâm, em sẽ không làm việc liều lĩnh.”
“Nhất định phải bàn bạc với anh.” An Tiệp thỏa hiệp, anh cũng biết Lâm Nhược không phải dạng người bị hãm hại mà vẫn nuốt giận cho qua, huống chi cô còn mất cả tính mạng nữa, đừng nói là Lâm Nhược, ngay cả anh cũng sẽ không bỏ qua cho kẻ giở trò đằng sau.
“Em biết rồi, anh làm việc đi.”
“Ừm.” An Tiệp dừng một chút, lại nói: “Nhớ em.”
“Ừm.” Nụ cười đong đầy trong mắt Lâm Nhược, nhẹ gật đầu, “Em cũng thế.”
Hai người dẹo qua dẹo lại một lúc nữa mới cúp điện thoại.
Tạ lão gia nhìn Lâm Nhược mỉm cười đầy hứng thú: “Tên nhóc An gia không tồi, Thiến nhi nhìn trúng cậu ta cũng là chuyện bình thường.”
“Ông nội, ông đừng có không nghiêm túc như thế được không?” Lâm Nhược cười cất điện thoại đi, chuyển chủ đề, “Tối nay ông muốn ăn gì ạ?”
“Cứ để tùy vú Trương làm món gì đó là được.” Tạ lão gia nói, “Thiến nhi, chuyện của con không thể để người khác biết được, tránh để những kẻ có ý đồ xấu lợi dụng làm ầm lên. Sau này con cũng sửa đi, gọi ông là ông ngoại, ông cũng gọi con là Nhược nhi.”
Chỉ là một cách xưng hô thôi, cũng không cần quá câu nệ, Lâm Nhược gật đầu: “Vâng ạ.”
Hai ông cháu đang nói chuyện thì điện thoại trong phòng vang lên: “Lão gia, nghe nói ông ngất xỉu, cả nhị thiếu gia và tam thiếu gia đều rất lo lắng, vội chạy đến thăm ông.”
“Cho bọn nó lên đây đi.” Tạ lão gia cúp máy, sắc mặt hơi khó coi, “Lo lắng cái gì, có mà đến để xem lão già này còn sống được bao nhiêu ngày, khi nào bọn nó mới nắm được tài sản mới là thật.”
“Ông… ông ngoại.”
Tạ gia là thế gia thương nhân, từ triều Minh đã là phú hào một phương. Sau đó, trải qua chiến tranh xâm lược, tới giờ Tạ gia vẫn sừng sững không đổ, gần như là một thế hệ truyền kỳ điển hình của giới kinh doanh.
Có điều, trong mỗi một gia đình giàu có, đều khó tránh khỏi sự tồn tại của những lục đục, tranh quyền đoạt lợi, Tạ gia cũng không ngoại lệ.
Tiếng gõ cửa vang lên, mặt Tạ lão gia rất lãnh đạm, Lâm Nhược bước ra mở cửa: “Bác Hai, bác Ba.”
Khi Tạ Thành Hoa và Tạ Vĩ Thiên đến cũng nghe vú Trương nói Lâm Nhược đã ở đây, nên lúc này nhìn thấy cô, họ cũng không ngạc nhiên gì.
“Tiểu Nhược đến chơi à.” Tạ Thành Hoa mặc bộ âu phục màu đen, tươi cười hiền hòa nói.
“Hôm nay cháu được nghỉ nên tới thăm ông ngoại. Hai bác vào phòng đi ạ, ông ngoại đã tỉnh rồi.”
Tạ Thành Hoa và Tạ Vĩ Thiên đều hơi sửng sốt, từ khi em gái Tạ Văn Văn bỏ nhà gả đến Lâm gia thì rất ít khi qua lại với người nhà. Cô cháu gái này hầu như không xuất hiện được mấy lần, hơn nữa, những lần trước dù có gặp nhau, thái độ cũng cực kỳ xa lạ, sao đột nhiên lần này lại thân thiện với họ như vậy?
Hai người mang tâm trạng nghi hoặc, âm thầm quan sát Lâm Nhược một chút rồi mới vào nhà.
“Ba, ba thấy sao rồi? Có khá hơn chút nào không?” Tạ Thành Hoa bước tới ân cần hỏi thăm.
“Tạm thời chưa chết được.” Thái độ của Tạ lão gia không hòa nhã gì khiến Tạ Thành Hoa hơi lúng túng.
“Ba, chúng con đều vì lo lắng cho ba nên mới vội vàng quay về.” Tạ Vĩ Thiên hơi bực bội nói, “Vì sao lần nào chúng con về, ba cũng đối xử với chúng con như kẻ thù thế? Chúng con là con trai của ba cơ mà?!”
“Nếu chúng mày không phải là con tao thì có thể bước qua được cửa lớn Tạ gia hay sao?” Lão gia hừ lạnh một tiếng, vén chăn ra, “Xuống ăn cơm đi.”
Tạ Thành Hoa đưa tay định đỡ Tạ lão gia, cuối cùng lại bị ông tránh ra.
Lâm Nhược vội bước tới đỡ cánh tay Tạ lão gia, khẽ gật đầu với hai anh em Tạ gia rồi đỡ ông xuống nhà ăn.
Tạ Thành Hoa và Tạ Vĩ Thiên đều không vui vẻ gì, nhất là Tạ Vĩ Thiên, mặt cũng dần hiện lên vẻ giận dữ.
“Lần nào chúng ta về cũng trưng ra cái bộ mặt đó, cứ làm như chúng ta là kẻ thù của ông già không bằng.” Tạ Vĩ Thiên khó chịu kéo lỏng cà vạt.
“Ba lớn tuổi rồi, khó tránh khỏi nghĩ nhiều, chú so đo với ba làm gì, xuống nhà ăn cơm đi.” Tạ Thành Hoa vỗ nhẹ vào vai Tạ Vĩ Thiên, lắc đầu rồi đi xuống.
“Hừ! Nói cứ như là anh không hề mơ tưởng gì tới tài sản của ông già vậy. Giả dối!” Tính khí Tạ Vĩ Thiên nóng nảy, trong lòng không vui thì mọi cảm xúc đều thể hiện ra mặt.
Hắn ta vùng vằng đi xuống lầu, chưa tới nhà ăn đã nói oang oang trong phòng khách: “Nếu ba không sao thì con đi trước, tối còn có tiệc xã giao.”
Dứt lời, không chờ Tạ lão gia đáp, hắn ta đã bước nhanh ra khỏi phòng khách, bỏ đi.
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
40 chương
606 chương
13 chương
27 chương
157 chương