Lạc Thần Tái Sinh

Chương 62 : Về thăm ông nội!

Nhà lớn của Tạ gia nằm ở khu Tây Giao của thành phố B, khu này cũng không phải nơi tập trung những người giàu có hay quyền quý, hơn nữa vì khu này hơi hẻo lánh nên hiện giờ chỉ có một mình Tạ lão gia ở đây, hơi hiu quạnh, lạnh lùng. Lâm Nhược chạy ô tô dọc theo đường ven núi, ở hai bên đường, cây cối um tùm xanh mát, là nơi thanh tĩnh trong lành hiếm có giữa chốn phồn hoa đô thị như thành phố B. Lâm Nhược đi chậm lại, cô còn nhớ phía sau cánh rừng này có một đập nước không lớn không nhỏ, trong đập nước có nuôi cả, trước kia cô và ông nội rất thích chiều chiều bê ghế gấp rồi cầm lương khô, đồ câu ra đây câu cá. Cô chỉ câu được một lúc là ngủ gật, còn ông nội vẫn ngồi vững vàng như núi Thái Sơn đến tận chiều tà. Hơn nữa, mỗi lần tỉnh dậy, cô lại thấy trong xô nước của mình có thêm hai ba con cá nữa, ông nội nói, đó là vị thần may mắn tặng quà cho cô. Khóe môi Lâm Nhược chậm rãi nhếch lên. Ba mẹ cô qua đời vì tai nạn xe khi cô còn rất nhỏ, một tay ông nội nuôi dạy cô lớn khôn, còn những người khác trong Tạ gia thì cô không thể nào thân mật được. 5 năm trước, cái chết của cô chắc chắn đã khiến ông nội bị shock nặng nề, không biết hiện giờ ông thế nào?! Xe đi thẳng về phía trước, cuối cùng chậm rãi dừng lại bên ngoài một khu biệt thự lớn trang nghiêm được thiết kế theo phong cách thập niên 60. Cánh cửa sắt lớn ở bên ngoài vẫn như 5 năm trước, đen nhánh uy nghi, nhưng vì có một cây dây leo xanh biếc bám lên nên thoáng có vẻ nhu hòa hơn. Lâm Nhược cầm túi quà xuống xe, bấm chuông cửa. Tiếng người giúp việc vang lên qua bộ đàm: “Xin hỏi ngài tìm ai ạ?” “Cháu là Lâm Nhược, cháu đến thăm ông… ông ngoại.” “Lão gia, Lâm Nhược tiểu thư tới thăm ông.” Người giúp việc che ống nghe, quay lại nhìn Tạ lão gia vừa vặn đi từ trên lầu xuống. “Cho con bé vào đi.” Tạ lão gia lãnh đạm gật đầu rồi xuống nhà, đi thẳng ra vườn hoa phía sau biệt thự. “Vâng.” Người giúp việc buông tay ra rồi nói vào điện thoại: “Lâm Nhược tiểu thư, cô chờ một chút, bảo vệ sẽ mở cửa cho cô ngay.” “Vâng, cảm ơn.” Còn chưa dứt lời, hệ thống tự động ở cánh cửa sắt đã khởi động, từ từ mở ra. Lâm Nhược vào nhà, người giúp việc tươi cười ra đón: “Lâm Nhược tiểu thư, chào cô.” “Vú Trương, đã lâu không gặp.” Đây là vú nuôi vẫn luôn chăm sóc ông nội suốt ba mươi mấy năm nay, đương nhiên Lâm Nhược cũng quen bà. Vú Trương hơi sửng sốt, trước kia Lâm Nhược tiểu thư không lễ phép như vậy, mà cũng không cười thân mật đến thế. “Vú Trương, cháu có chút quà cho vú, là bánh hạch đào mà vú thích nhất đấy ạ.” Trước kia vú Trương đối xử với Lâm Nhược rất tốt, nên Lâm Nhược cũng rất thân thiết với bà. Lâm Nhược không chỉ thân thiện lễ phép mà còn biết cả chuyện bà thích ăn bánh hạch đào à? Có điều… sắc mặt vú Trương sa sầm xuống, chuyện bà và Thiến tiểu thư cùng ngồi ăn bánh hạch đào đã là chuyện của 5 năm trước rồi. Từ sau khi Thiến tiểu thư ra đi, bà không còn động tới bánh hạch đào nữa. “Cảm ơn Lâm Nhược tiểu thư.” Vú Trương lặng lẽ lau khóe mắt, lại nở nụ cười nói: “Lão gia ở vườn hoa phía sau nhà, mời Lâm Nhược tiểu thư đi theo tôi.” “Vú Trương, cháu tự đi cũng được ạ.” Lâm Nhược cầm quà trong tay, chỉ lấy ra phần dành tặng ông nội còn đưa hết những thứ khác cho vú Trương, “Đây là quà cháu mua cho mọi người, trên đó đều viết tên rồi. Vú Trương đưa cho mọi người giúp cháu với! Cảm ơn mọi người đã chăm sóc ông… ông ngoại mấy năm nay.” “Ôi, vâng vâng.” Nụ cười trên mặt vú Trương như nở rộ thành một đóa hoa. Không quan trọng là quà đắt hay rẻ, mà ít nhất có thể chứng minh rằng, trong lòng Lâm Nhược tiểu thư cũng nhớ đến lão gia. Đối với vú Trương mà nói, việc này có thể khiến bà thoải mái hơn tặng bà cả trăm nghìn cân bánh hạch đào ấy chứ! Vú Trương đi phát quà cho mọi người, Lâm Nhược cầm chiếc hộp nhỏ còn lại trong tay, do dự một chút rồi quyết định đi ra vườn hoa sau biệt thự. Vườn hoa phía sau biệt thự này do chính tay Lâm Nhược khi còn nhỏ và Tạ lão gia cùng dựng nên, không rộng lắm, chỉ khoảng hơn mười mét vuông, xung quanh trồng hoa, ở giữa thì để một khoảnh trồng chút rau xanh. Lâm Nhược còn nhớ, trước kia cô thích nhất là đi cùng ông nội ra vườn hái rau, sau đó mang vào phòng bếp chờ vú Trương rửa sạch rồi chế biến. Rau tươi không có thuốc trừ sâu, vô cùng ngon lành. Đi qua dãy nhà chính của biệt thự, từ cánh cửa bên cạnh ra chính là vườn hoa nhỏ kia. Lâm Nhược đứng ở cửa bên cạnh, dừng bước. Trong hoa viên nhỏ, một ông cụ đầu bạc trắng ngồi xổm xuống nhổ cỏ dại trong vườn rau ở giữa vườn hoa. Động tác của ông vô cùng thong thả, không còn mạnh mẽ cường tráng như mấy năm trước, cánh tay thậm chí còn hơi run rẩy. Từ góc này, Lâm Nhược chỉ nhìn thấy một góc mặt nghiêng của ông, nếp nhăn chi chít đã giấu đi phong thái của ông năm xưa! Tim Lâm Nhược căng lên, hô hấp cũng chợt trở nên khó khăn hơn. Qua 5 năm, ông nội không thể nào già đi nhiều như vậy được. Chắc chắn là vì chuyện của cô!!! Ông cụ thong thả nhổ cỏ, Lâm Nhược nhẹ chân tới gần mới biết, ông cụ vừa nhổ cỏ, còn vừa nhỏ giọng trò chuyện. “Thiến nhi, vừa rồi ông nội ngủ trưa mơ thấy con đấy.” Ông cụ nói rồi khẽ cười một tiếng, “Vẫn dáng vẻ như lúc trước, vừa lười biếng, vừa xấu xí lại không nghe lời. Ông nội đã dặn con không được đi quá xa, nhưng con không nghe, ngã xuống rồi còn không tự đứng lên, cứ nằm luôn ở đó mà ngủ, mặc kệ ông nội gọi con thế nào con cũng không thèm trả lời ông lấy một tiếng.” “Ông nội biết con nhóc nhà con cực kỳ lười biếng, trước kia còn cứ treo cửa miệng cái câu gì nhỉ. À, đúng rồi, là ngã ở đâu thì cứ nằm luôn ở đó mà ngủ một giấc. Con thử xem xem, làm gì có đứa bé nào xấu tính như con chứ?” “Năm ngoái rau mọc trong vườn nhiều quá, một mình ông nội ăn không hết, hỏng mất bao nhiêu…” Nói tới đây, ông cụ ngừng lại, động tác nhổ cỏ cũng ngừng lại theo. Con nhóc hư hỏng, cứ thế bỏ ông nội lại mà lên thiên đường vui chơi thoải mái. Mũi Lâm Nhược cay xè, cổ họng như có hàng trăm nghìn cây kim cắm vào, vô cùng khó chịu. Đây là lần đầu tiên cô cảm thấy, có phải mình khi xưa quá tùy hứng, tùy tiện hay không, chưa từng nghĩ cho ông nội chút nào. Trải qua một lần người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh đã là sự bi thương khó có thể chấp nhận nổi rồi. Vậy còn hai lần thì sao? Rốt cuộc ông nội làm thế nào để vượt qua được nó? Lâm Nhược từ từ bước tới, mở gói quà trong tay rồi mở nắp hộp sơn đỏ tinh xảo ra. Trong hộp là hai bức tượng hình người. Đây là món quà cô đặt thiết kế riêng để tặng ông nội 5 năm trước. Chẳng qua chưa kịp chờ đến sinh nhật ông nội thì cô đã chết rồi… Chiều nay cô lái xe tới cửa hàng đó, không ngờ cửa hàng vẫn còn, chủ quan cũng vẫn là người phụ nữ hành vi hơi kỳ quái trước kia. Lâm Nhược dùng thân phận em họ của Tạ Thiến, giải thích một hồi mới lấy được hai bức tượng đặt làm 5 năm trước. Hai tượng người nhỏ một già một trẻ kề sát bên nhau, là bộ dạng của Tạ lão gia và Tạ thiến thu nhỏ. Trước vị trí của tượng người nhỏ còn có một tấm biển viết: “Ông nội, sinh nhật vui vẻ!” Lâm Nhược ngồi xổm xuống, đẩy hai tượng người nhỏ sang. Vừa nhìn thấy hai bức tượng này, hốc mắt Tạ lão gia liền đỏ ửng lên. Cánh tay ông hơi run rẩy, chậm rãi vuốt ve hai bức tượng kia, cuối cùng ngón tay dừng lại trên bức tượng Tạ Thiến: “Thiến nhi.” Lâm Nhược hoàn toàn không kiềm chế được nữa! Cô không cần quan tâm ông nội có thể chấp nhận chuyện cô sống lại trong cơ thể người khác hay không, cô chỉ muốn nói cho ông nội biết, cô vẫn còn sống! Cô vẫn sống khỏe mạnh! Lâm Nhược quỳ xuống nhào tới ôm cổ ông cụ, nghẹn ngào nói: “Ông nội, quà sinh nhật muộn mất 5 năm, Thiến nhi mang về cho ông đây.” “Thiến nhi?” Tạ lão gia sửng sốt một lúc lâu mới không dám tin quay đầu lại, sau khi thấy rõ khuôn mặt của Lâm Nhược, ông khẽ nhíu mày, “Lâm Nhược, ai cho cháu giả làm chị họ cháu!!! Hồ đồ!” “Ông nội!” “Im ngay! Gọi ta là ông ngoại!” Tạ lão gia đẩy Lâm Nhược ra, nghiêm mặt đứng dậy. Không phải ông không thích đứa cháu ngoại Lâm Nhược này, mà Tạ Thiên là đứa cháu gái ở với ông từ nhỏ đến lớn, tình cảm thực sự không giống nhau. “Ông nội, chính ông nói với Thiến nhi rằng Thiến nhi được nữ thần may mắn để mắt đến/ quan tâm, chẳng lẽ đó đều là lừa Thiến nhi sao?!” Lâm Nhược gạt nước mắt run giọng hỏi. Lưng Tạ lão gia cứng đờ, hỏi: “Ta và Thiến nhi chôn tiểu Hoa ở đâu?” Tiểu Hoa là một chú chó hoang từng được Lâm Nhược nuôi dưỡng, khi nó chết, cô đã khóc vô cùng thương tâm, cũng từ sau lần đó, cô không bao giờ nuôi thú cưng nữa. Có nhà tâm lý học từng nói, người không nuôi thú cưng không phải vì không thích, mà vì họ rất sợ sự bi thương của sinh ly tử biệt, vì cuộc đời của thú cưng thật sự quá ngắn. “Tiểu Hoa chết vì trúng bả, được chôn ở gốc cây bách thứ mười hai bên cạnh đập nước.” Lâm Nhược nói, “Không chỉ tiểu Hoa, mà còn có cả mèo hoang nhỏ nữa. Còn bức ảnh ba mẹ mà ông nội lén giấu đi được cất trong chiếc hộp thứ hai bên trái ở trên gác xép.” “Tối nào ông nội cũng lên gác xép để trò chuyện với ba mẹ, bây giờ cũng vậy đúng không ông?” Hai mắt của Tạ lão gia trợn trừng lên, hiện giờ không còn có thể dùng từ ‘khó tin’ để miêu tả vẻ kinh ngạc khiếp sợ và vui mừng khôn xiết trong lòng ông lúc này nữa. “Vậy mật mã tài khoản ngân hàng của con là gì?!” Thật ra đến lúc này, Tạ lão đã tin tưởng Lâm Nhược, bất tri bất giác thay đổi cách xưng hô rồi. “Ba số sau trong ngày sinh nhật của ông nội và ba số sau ngày sinh nhật của con.” Đây là số tiền Tạ lão gia lẳng lặng tích cóp cho Tạ Thiến, trừ ông và Tạ Thiến ra, không có người thứ ba biết được. Tạ lão gia run giọng: “Con là Thiến nhi thật sao?” “Ông nội, con là Thiến nhi đây.” Lâm Nhược gật đầu. “Khụ khụ khụ! Khụ khụ khụ!” Tạ lão gia quá kích động, không thở nổi liền thắt ngực, mặt đỏ lên, rồi ngã về phía sau. Lâm Nhược giật mình hoảng hốt: “Ông nội! Vú Trương! Vú Trương! Gọi bác sĩ!!!” Lâm Nhược kêu lên rồi lập tức đặt Tạ lão gia nằm thẳng ra. “Lão gia!” Vú Trương vừa phân phát quà xong nhìn thấy liền hoảng hốt chạy đi gọi bác sĩ gia đình.