Một đêm không ngủ, Lạc Thiệu Dã toàn bộ buổi tối vô luận sinh lý hay là tâm lý đều chìm trong trạng thái áp lực đầy phấn khích, thế nhưng đối mặt với nhóc con nằm trong lòng mình ngủ say sưa kia thì ngay cả thở mạnh một chút cũng không dám, ngay cả cánh tay tê dại cũng chỉ dám động động đầu ngón tay. Cho nên mới muốn Lộ Lộ quay về chỗ mình ngủ…Không phải không muốn ôm, mà là biết bản thân không có cách nào để cho cậu ta cùng mình chen chúc trên chung một cái giường mà còn có thể ngồi trong lòng vẫn không loạn, hoàn toàn là dựa vào hiện thực mà suy tính. Thế nhưng cậu ta cư nhiên chủ động ôm cậu… Bởi vì rất cao hứng, cho nên không có cách nào cự tuyệt, hạ tràng chính là một đêm không ngủ, toàn thân cứng ngắc muốn tìm bất mãn, lại còn miễn phí dâng tặng hai con mắt gấu trúc. Mặc dù như vậy, nhìn bộ dạng nỉ non mơ hồ đáng yêu lúc say ngủ của Chúc Tử Lộ, vẫn nhịn không được nâng lên khóe môi, lộ ra mỉm cười thỏa mãn cưng chiều. Thực sự là nhóc con đáng yêu…dáng tươi cười trên mặt Lạc Thiệu Dã ngang ngửa với mức độ ngọt ngấy của chén chè bát bảo thả mười lần đường, ghê tởm không ở mức bình thường. Cái tên được gọi là nhóc con đáng yêu hoàn toàn không ý thức được hành vi vô thức sau khi say ngủ của mình đã bị bại lộ dưới ánh nhìn háo sắc của một nhân vật nguy hiểm. Nhìn xem ~ đôi môi đang ngủ còn có thể chu chu lên, thật giống như đang chờ đợi hoàng tử hôn xuống; dưới hàng lông mi thật dài có cái bóng nhàn nhạt, làm cho hai mắt khẽ nhắm có vẻ vừa quyến rũ lại hồn nhiên; cái áo bởi vì tư thế ngủ thiên biến vạn hóa mà xộc xệch, lộ ra cánh tay mảnh khảnh của chủ nhân; xương quai xanh khêu gợi, cái bụng bằng phẳng…Quần đùi cũng bị cuộn lên phía trên một chút, gì đó giấu ở bên trong cơ hồ sắp che đậy không được; hai chân thon dài so với bất luận nữ sinh nào cậu từng nhìn qua cũng đều đẹp hơn… Phần trên đây chính là thông tin mà đại não của người nào đó có ánh nhìn háo sắc tiếp thu được. Thảo nào mà sinh lý cũng như tâm lý của Lạc Thiệu Dã có thể phấn khích toàn bộ buổi tối, quả nhiên không phải không có nguyên nhân…orz Thế nhưng Chúc Tử Lộ hoàn toàn không biết gì cả, vẫn như cũ ngủ đến trầm ổn lại ngọt ngào, trong miệng phát ra âm thanh gần như là rên rỉ, vô ý thức nỉ non, nghiêng người một cái chân liền khóa lên trên lưng Lạc Thiệu Dã. Giống như một khúc nhảy Jive nhiệt tình, chân nâng lên duy trì không được bao lâu liền chậm rãi trượt xuống, trượt xong lại không cam lòng vắt trở lại, bên trong sườn đùi trơn nhẵn mịn màng không ngừng lặp đi lặp lại dây dưa với người Lạc Thiệu Dã. Đầu não sung huyết theo cấp luỹ thừa không ngừng tăng cao rồi lại tăng cao, Lạc Thiệu Dã hít sâu xong lại há miệng thở dốc, đột nhiên nghĩ loại dằn vặt ngọt ngào ngang cấp với cực hình tàn khốc này rất – đòi – mạng! Đại não sung huyết đến lóe ra đèn đỏ,trong cơ thểkích thích tốphân bố cả đống, trình độ tương đương với ảnh hưởng của trăng tròn đối với người sói, giản đơn mà nói chính là có năng lượng làm cho phái nam hóa thân thành dã thú. Móng vuốt sói vẫn muốn duỗi vào trong quần con mồi nhỏ khám phá đại lục, thế nhưng một tia lý trí của nhân loại còn sót lại thỉnh thoảng cảnh tỉnhcậu: Lạc Thiệu Dã, thừa dịp Lộ Lộ ngủ không phòng bị mà hạ thủ tính cái gì là anh hùng hảo hán? Căn bản là cầm thú a! Trải qua giãy dụa, lăn lộn giữa đạo đức và trầm luân, Lạc Thiệu Dã cuối cùng vẫn quyết định quân pháp bất vị thân, bất đắc dĩ nuốt anh hùng lệ: người anh em, là tôi có lỗi với cậu. Mặc dù người tỉnh rất có lương tâm, thế nhưng cái tên đang ngủ lại lộ vẻ gây sự, không riêng gì dùng cặp đùi trơn mịn dây dưa, lại còn cực kỳ tự nhiên mà biến một sinh vật địa cầu khác trên giường thành gối ôm, hai tay quấn lên, đầu tựa lên ‘gối ôm’ làm từ cơ thể kia, cọ rồi lại xát. Không thể nhịn được nữa, Lạc Thiệu Dã tim đập loạn một cái, xoay người đè lên người Chúc Tử Lộ tìm về quyền chủ đạo, một chiêu ‘nghìn cân áp đính’ liền đơn giản chế trụ được nhóc con ngủ còn không an phận kia. Dã thú không ăn người, cậu cho tôi là tính dục vô năng? Lạc Thiệu Dã nghĩ trong lòng, nhìn trong mắt, thật muốn hạ thủ nhưng lại sợ làm hỏng chuyện. Nếu thực sự làm, Lộ Lộ nhất định sẽ hận chết cậu. Ngày hôm qua ở trong trạng thái ‘tự nhiên mà vậy’ đến cỡ đó Chúc Tử Lộ còn có thể khẩn cấp tỉnh táo, ngoan cường chống lại, từ đó Lạc Thiệu Dã có thể nhìn ra Chúc Tử Lộ đối với quan hệ của hai người dù tính toán không bài xích, thì vẫn chưa đến trình độ có thể nhẹ nhàng tiếp nhận. Nếu như bản thân ngay cả một chút tín dụng này cũng không có, thừa dịp Chúc Tử Lộ còn đang ngủ liền hạ thủ, nhóc con cậy mạnh này xác định chắc chắn sẽ không tha thứ cho cậu. Cũng biết mình hành vi do dự không quyết là lo lắng quá nhiều, thế nhưng đối mặt với người mà mình rất quan tâm, không nghĩ nhiều căn bản là không có khả năng. Tôi thích cậu đến như thế, vậy còn cậu? Đến lúc nào mới có thể cho tôi một cậu trả lời? Phảng phất là đáp lại câu hỏi đầy bi thương của Lạc Thiệu Dã, Chúc Tử Lộ chớp chớp mắt, chậm rãi mở ra đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ, ánh mắt một mảnh mù sương, thủy quang thấp thoáng dày đặc. Nhãi con này căn bản một chút cũng chưa thanh tỉnh… Sau khi có được nhận thức dã man này, Lạc Thiệu Dã chỉ có thể thở dài thật sâu một hơi, thích người này, mặc kệ kết cục tốtxấu thế nào cũng đều là vận khí của bản thân. “Lộ Lộ, chào buổi sáng.” Lạc Thiệu Dã lộ ra một nụ cười có thể nói là hoàn mỹ, hôn lên cái tên mặc kệ là thoạt nhìn hay là trên thực tế cũng đều chưa hề thanh tỉnh dưới thân. Cậu thực sự cực kỳ thích hôn cậu ta, lúc bốn mảnh môi va chạm quấn quýt, trong đầu Lạc Thiệu Dã hiện lên ý niệm như vậy. Cậu thích dùng đầu lưỡi tách mở hàm răng cậu ta, dùng phương thức mang một chút bá đạo, một chút nghịch ngợm mút lấy đầu lưỡi kia, dùng hàm răng nhẹ nhàng mà cắn, liếm, chẳng qua cậu thích không chỉ có những điều này… Ở một số tình huống cực ít ỏi, thiếu dưỡng khí có thể làm cho người ta thanh tỉnh. “Sau này không chỉ hôn buổi sáng, còn thêm cả hôn buổi trưa với hôn ngủ ngon nữa đi.” Người này mỉm cười vừa nói, lại liếm liếm môi mình, sau rồi thân ảnh đi vào phòng tắm biến mất. Trọng lượng trên người thoáng cái giảm bớt, đại não thiếu dưỡng khí gấp gáp vận chuyển, đôi môi bị hôn đến sưng đỏ vẫn còn hơi giật mình khẽ nhếch, hai mắt nghi hoặc chớp chớp, sau khi máu thẳng đường vận hành, da mặt còn mỏng mảnh hơn vỏ bọc hồn đồn liền cấp tốc đỏ bừng. Đại háo sắc Lạc Thiệu Dã! Túm chăn bông mỏng lên xoay người bao trùm bản thân, Chúc Tử Lộ đột nhiên rất muốn cứ như vậy nấp ở trong chăn, vĩnh viễn cũng không đi ra nữa. Đáng ghét! Mặt thật là nóng… ……… Hi vọng vĩnh viễn nấp ở trong chăn chỉ là một hi vọng không tưởng, cho dù là rùa cũng không thể vĩnh viễn trốn trong mai không ra ngoài. Cho nên sáng sớm Chúc Tử Lộ vẫn theo Lạc Thiệu Dã ngoan ngoãn đi học, lên xong lớp buổi sáng cho đến mười giờ được nghỉ, lại tiếp tục ngoan ngoãn theo cậu ta cùng đến sân bóng luyện bóng rổ. Đương nhiên, công tác của Chúc Tử Lộ vẫn như trước là trốn ở dưới bóng cây bên rào lưới, đọc sách của mình nghe nhạc của mình, chờ giúp Lạc Thiệu Dã chuyển khăn mặt tặng nước khoáng. Khí trời cực kỳ nóng, mặc dù bản thân chỉ phủ hai lớp T-shirt rất mỏng rộng thùng thình thì vẫn nóng đến mức chịu không nổi. Lạc Thiệu Dã người này sao còn có thể dưới loại trời nóng như điên này luyện bóng rổ a? Lúc trong đầu toát ra nghi vấn này, mắt sẽ không tự giác rời sách vở, chăm chú nhìn thân ảnh Lạc Thiệu Dã đang cướp bóng đập rổ trên sân. Nói thật, tên này thực sự cực kỳ biết chơi bóng, hơn nữa đánh rất ngầu, rất đẹp trai! Chúc Tử Lộ chết cũng sẽ không nghĩ biểu tình hiện tại của cậu cư nhiên mang theo nét mỉm cười của tiểu thiếu nữ lúc hoài xuân. “Anh Lạc lúc đập rổ thực sự quá oai, đúng không?” Một giọng nói đột ngột như động đất cắt ngang suy nghĩ của Chúc Tử Lộ. “Đại Hùng học trưởng?” Vừa quay đầu lại, Chúc Tử Lộ liền thấy gấu xuất hiện, bĩu môi không để vào mắt, ngữ khí không quá quan tâm: “Cũng tàm tạm.” Trước mặt người khác cậu liền theo phản xạ làm ra loại phản ứng này. “Thôi đi, cậu vừa rồi nhìn anh Lạc chơi bóng mắt cũng lóe ra cả trái tim. Còn muốn lừa gạt học trưởng sao?” Đại Hùng học trưởng trêu tức cười cười, thừa lúc bản thân nghỉ ngơi bắt đầu trêu chọc ‘cặp tình nhân bảo bối của toàn trường’ lừng danh này. Tựa như rõ ràng là học trưởng vẫn còn thích gọi học đệ là ‘anh’, Đại Hùng học trưởng cùng với những người khác trong đội bóng rổ đều có loại hứng thú nói giỡn ‘không câu nệ tiểu tiết’. “Em mới không có! Anh còn như vậy em sẽ giả chết, không nói chuyện với anh.” Đại Hùng học trưởng bởi vì quá mức yêu nói giỡn mà không chiếm được sự ‘tôn trọng’ của học đệ đương nhiên bị phản lại một quân. “Được rồi được rồi ~ không nháo cậu, nói chính sự, chủ nhật này cậu sẽ đến cổ vũ anh Lạc đi?” “Chủ nhật này? Chủ nhật này có chuyện gì sao?” “Giả vờ (trang tiếu vi) nữa hả? Chủ nhật này là các anh đây cùng với đội bóng rổ trường khác đấu nha! Bọn này năm nay là đội quán quân đại diện cho trường mình, lại nói ba năm trước đều là đám điện cơ đi, năm nay thật vất vả đến lượt ngành quảng cáo, nói sao cũng không thể làm xấu mặt! Này! Cậu sẽ đến đi?” Chuyện quan trọng như thế Lạc Thiệu Dã vì sao chưa nói với tôi? “Mấy giờ bắt đầu?” Theo phản xạ hỏi ra miệng, trong lòng lại có một chút không quá vui vẻ, cậu lại không có nghĩa vụ nhất định phải tham dự, Lạc Thiệu Dã đi đấu liên quan gì đến cậu? Cậu cũng đã cùng Lý Thiện Tường hẹn đi xem phim không phải sao? “Trận đầu tiên của trường mình là ba giờ chiều, đấu bán kết là năm giờ, quán quân là bảy giờ, bọn này năm nay đội hình uy mãnh như vậy, không cần phải nói nhất định có thể đánh đến quán quân!” Đại Hùng học trưởng nói xong tay gấu liền vỗ bộp bộp trên vai Chúc Tử Lộ hai cái, hoàn toàn không nhìn bộ dạng lung lay sắp đổ của cậu: “Phải đến đó! Anh Lạc phải có cậu mới có thể được hạng nhất nha.” “Thế nhưng tôi phải đi xem phim…” Chúc Tử Lộ nhỏ giọng nói, nhưng Đại Hùng học trưởng đã đạp từng bước chân gấu chạy về sân. Một lát sau, Lạc Thiệu Dã rời sân nghỉ ngơi. Chúc Tử Lộ trừng mắt nhìn cậu ta, sau khi không tình nguyện mà đưa khăn mặt và nước khoáng cho Lạc Thiệu Dã, cuối cùng nhịn không được hỏi: “Lạc Thiệu Dã, cậu không phải quên chuyện gì đó chứ?” “A? A ~” Lạc Thiệu Dã ngây ra một lúc, lập tức lộ một nụ cười hiểu rõ, một tay đè rào lưới, ôm Chúc Tử Lộ vào trong ngực, cúi đầu mổ một cái trên môi nai con Bambi đang chấn kinh. “Hôn buổi trưa chứ gì ~ tôi nhớ mà. Tôi quay lại đây!” Nói giỡn cười cười, tiêu sái chạy chậm về sân, đến đi như gió. Đại não của Chúc Tử Lộ hoàn toàn đang trong trạng thái máy móc, rất nhanh bịt miệng mình, rồi lại nhịn không được buông ra, hai tay siết lại, nổi giận rống to: “Lạc Thiệu Dã cậu ngu ngốc a! Buổi trưa còn chưa tới, cậu hôn tôi làm cái gì?” Sau khi hét xong, ngoại trừ tiếng bản thân còn đang thở dốc, trên sân bóng lặng im đến nỗi tiếng lá cây sàn sạt cũng ngại ồn. Xong. Tôi rõ ràng mới là đồ ngu ngốc a…Tôi sao lại làm ra loại chuyện ngu xuẩn này? Sau khi lý trí khôi phục, Chúc Tử Lộ lập tức liền ý thức được bản thân phạm chuyện ngu xuẩn gì…orz Nhìn nhìn lại khăn mặt cùng với nước vừa đưa cho Lạc Thiệu Dã, cậu lại có xung động muốn chết ngay tại chỗ! A a a! Nước khoáng có ga của tôi, khăn mặt nhập khẩu từ Pháp của tôi, đây là lần thứ mấy rồi? Tôi sao lại ngu xuẩn đến nông nỗi lần nữa phạm loại sai lầm không thể tha thứ này? Tôi thật là ngu ngốc ~ ~ ~ Bạn nhỏ Chúc Tử Lộ trong một đời đầy sóng to gió lớn của mình lần thứ n chịu đựng đả kích đồng thời lại đang có áp lực gấp bội, ‘biến chứng tâm thần la la la…’ lần thứ hai tái phát. “Anh Lạc! Anh Lạc, Bambi lại nữa rồi!” Nghe mọi người hét lên, Lạc Thiệu Dã vì tiếng gào vừa rồi của Chúc Tử Lộ mà rơi vào trạng thái hóa đá lúc này mới phục hồi tinh thần lại, lập tức xông trở về từ đằng sau ôm lấy giật Chúc Tử Lộ đang dùng trán đè rào lưới ra. “Ô…Tôi không muốn sống, tôi muốn về nhà!” Chúc Tử Lộ khóc không ra nước mắt gào thét giãy dụa, a a ~ thực sự muốn chết quá đi! Thật là ngu! Ngu ngốc ngu ngốc cực ngu ngốc! “Không có việc gì, không có việc gì, cậu ôm tôi là tốt rồi, không ai nhìn thấy cậu.” Sau khi Lạc Thiệu Dã giật Chúc Tử Lộ lại, kiên quyết xoay người cậu ta đè vào trong lòng ôm. “Thật mất mặt…Tôi thật ngu ngốc…” Không tự giác mà vùi mặt vào trong ngực Lạc Thiệu Dã, ở đây hình như cực kỳ an toàn? “Cậu là cực kỳ ngu ngốc, sau này đừng như vậy nữa.” Lời nói không lường trước, vừa là trách cứ vừa là đau lòng, Lạc Thiệu Dã lấy tay đẩy tóc mái Chúc Tử Lộ ra, trên cái trán no đủ quả nhiên lại xuất hiện lưới hình chữ 井, nói nhỏ một câu “Ngu ngốc.”, Lạc Thiệu Dã hôn lên trán bánh lưới của Chúc Tử Lộ. “!” Đả kích ba lần một lúc! Lạc Thiệu Dã cậu lại hôn tôi! (⊙o///⊙… ! ) “Có cái gì phải sợ? Lúc chúng ta chưa có gì bọn họ đã cho rằng chúng ta cái gì cũng đã làm, dù sao thì chúng ta thực sự cũng đã làm, như vậy mới không ăn mệt.” Người nói chuyện thực sự rất can đảm, bởi vì sau khi cậu ta nói xong, cư nhiên ngay trước mặt mọi người, một đường từ cái trán của nai con Bambi đang còn hoảng sợ chấn kinh, thuận theo sống mũi, hôn lên môi… . . . — oOo —