Gillian vô thức chạm vào mái tóc và ước sao mình đã không ngu ngốc cắt cụt tám năm trước để chọc tức cha mình. Cô đã trả giá không chỉ một trận đòn, mà còn là sự bất tuân của mái tóc. Nhiều khi cô phải vật lộn vất vả mà nó vẫn không chịu ở yên trong tấm mạng. Chẳng may, chiếc mũ nỉ tồi tàn bao bọc mớ tóc ngỗ ngược vô tình khiến cô toát lên dáng vẻ tội nghiệp hiển hiện thường nhật nơi mấy ả hầu gái. Không cần thêm chuyện này vào mớ phiền muộn sẵn có cũng đủ làm cô chật vật để thuyết phục bọn họ vâng lời lắm rồi. Hiện tại cô không phải đối mặt với đám gia nhân, nhưng vừa nãy Christopher đã yêu cầu cô rời khỏi phòng và xuất hiện trước mọi người. Thông báo được Jason đưa tới, cậu ta truyền đạt khá tử tế. Tuy nhiên, Gillian đã nghe Christopher hét ầm lên và biết rõ lời lẽ ban đầu ra sao. Nhưng điều đó không làm cô thấy khó chịu. Tất cả những gì cô muốn là không đụng chạm đến tính khí của chồng mình. Suốt tuần qua cô đã chứng kiến quá đủ tình tình hắn để biết lúc nào nên tránh. Sau đêm đầu tiên khi hắn phá tan cửa phòng, cô từng lên ý định bỏ trốn vào buổi tối kế tiếp, nhưng khi tia nắng cuối cùng tắt lịm, trốn chạy dường như không phải cách hay ho. Trời thì lạnh và đen kịt. Nào ai rõ có thứ gì lẩn quất trong bóng tối bên ngoài tường thành Blackmour? Ít nhất ở nơi này, cô biết mình phải đối mặt với điều gì. Thế là Gillian quyết định lên giường cùng nỗi lo lắng bất cứ lúc nào Christopher cũng có thể bước qua cánh cửa kia, đổi ý và quyết định rằng hành hạ cô mới là lựa chọn khôn ngoan. Tuy nhiên, hắn không ghé đến lần nào nữa. Bấy nhiêu thôi cũng đủ để cô không bỏ chạy. Hằng đêm, cô mang nỗi sợ hãi vào giấc ngủ, và mỗi sáng thức dậy chưa thấy ai chạm đến mình. Đó là sự bình yên mong manh, nhưng dường như nó hấp dẫn hơn việc liều lĩnh vật lộn trong những vùng hoang dã của nước Anh. Và dù Christopher không ghé thăm cô, Jason vẫn tới. Cậu ta đến thường xuyên, xem cô có yêu cầu gì không, mang bữa ăn đặt lên bàn và đem đi những món cô không đụng đến. Sau lần nghe được chuyện Christopher không hài lòng khi mình bỏ bữa, cô tự nhủ ăn uống mặc nhiên sẽ dễ chịu hơn nhiều so với việc chịu đựng một trận đòn roi, thế là cô ăn hết tất cả những gì được mang tới. Christopher không đến để biểu lộ ý kiến của hắn về điều đó. Cuối tuần Gillian thực sự trở nên bồn chồn. Quang cảnh biển cả nhìn từ cửa sổ phòng cô khá dễ chịu, nhưng mong mỏi được ngắm nhìn nó từ trên đầu tường thành và khám phá nhiều thứ hơn nữa xung quanh bốn bức tường đang dần khiến cô nhàm chán. Đó cũng là lúc Christopher yêu cầu cô thực hiện nghĩa vụ Nữ chủ nhân của mình. Lấy tay vuốt phẳng váy áo và bước khỏi phòng, Gillian đi xuống cầu thang tiến vào đại sảnh. Những chiếc bàn được kê sẵn và đám người hầu ngồi uể oải như thể chẳng còn gì cho họ quan tâm trong thế giới này. Cô hiểu mình nên làm gì đó, nhưng làm gì? Một ả hầu gái ngước lên nhìn cô chằm chằm với vẻ xấc xược. Gillian nhanh chóng quay đi và quyết định sẽ gây ấn tượng vào một ngày khác. Còn hôm nay, cô cần thoát khỏi sự dòm ngó của họ. Cô mau chân rời đại sảnh, nhẹ nhõm đóng cánh cửa nặng nề lại sau lưng. Bên ngoài lạnh, nhưng chưa đến mức chịu không nổi. Trong sân, đông đúc cư dân đang làm việc và trẻ con thì chơi đùa. Tuy nhiên, nhộn nhịp hơn hẳn là một nhóm đàn ông đang quây quần chung quanh hò reo và vỗ tay cổ vũ rôm rả. Gillian mon men đến gần, tự hỏi họ đang xem gì. Xuyên qua đám đông, cô trông thấy hai thanh niên đang đấu vật trong một vòng tròn. Thường thì cô chẳng mấy chú ý đến những trò này, nhưng hôm nay cô thề một trong hai đấu sĩ chính là Jason. Christopher sẽ không hài lòng nếu biết viên cận vệ của mình bị lăng mạ. Cô hiển nhiên không đủ can đảm đương đầu với tên nào ngược đãi cậu ta nhưng có thể ghi nhớ và chuyển tên tuổi kẻ đó tới chỗ Colin, người có khả năng thuật lại với Christopher. Gillian thận trọng tiếp cận và đứng sau gã đàn ông to lớn, cố nhìn trộm qua vai. Vô tình đó là bờ vai rộng của Colin mà cô đang tìm. Gã chau mày. Cô ngước lên cô mỉm cười với gã. Cô biết nụ cười trông giống vẻ nhăn nhó hơn, nhưng Colin không để ý. Gã xoay người lại, tiếp tục xem đấu vật, gác khuỷu tay lên vai một trong mấy tên bằng hữu theo thói quen. Cử chỉ đó tạo thuận lợi cho Gillian vì cô có thể nhìn toàn cảnh trận đấu. Và bằng cách này, chẳng khác chi ngầm cổ vũ cô. Cảm thấy can đảm hơn, cô hơi chúi người về trước, nhìn vào vòng tròn. Và rồi cô ước mình đã không trông thấy gì. Đó là Christopher, đang vật lộn với tên cận vệ của hắn, cởi trần và ướt đẫm mồ hôi. Jason có lẽ cũng đang ở trần giao đấu, tuy nhiên Gillian không chú ý. Cô chỉ để mắt đến chồng mình. Trước đây cô cũng từng thấy William cởi trần, nhưng không giống với Christopher. Thánh thần ơi, chồng cô trông như tượng tạc! Hoàn toàn không có chút mỡ thừa nào trên người. Các múi cơ được đẽo gọt hoàn chỉnh, cuồn cuộn dưới lớp da khi hắn di chuyển, khi tránh cú vồ của Jason lúc cậu tiến đến quá gần. Qua phút giây chớp nhoáng đó, Gillian nhận ra Christopher thực sự đang làm chủ trận đấu mà chẳng cần nhìn thấy bất cứ gì. Cô theo dõi kỹ càng hơn và phát hiện rằng, tuy tỏ vẻ như quan sát đối thủ, nhưng kỳ thực hắn chỉ tập trung lắng nghe. Và cố tiếp cận. Dù trông hắn như đang đùa bỡn với Jason, nhưng rõ ràng hắn chỉ tìm cách chạm vào đối phương để biết cậu ta ở đâu. “Đừng như đàn bà thế, Artane”, Colin oang oang. “Hạ chủ nhân ngươi xem!” Jason cố gắng lao tới. Tuy cậu nhóc khá cao so với lứa tuổi, nhưng chẳng thể nào áp đảo được Christopher. Mọi người cười rộ lên còn mặt Jason thì phừng phừng. Đến Christopher cũng cười giễu pha trò. Hắn kẹp cứng viên hầu cận của mình cho đến khi cậu ta kêu lên xin hàng. Christopher buông chàng trai tội nghiệp ra và đi vòng quanh. Lúc Jason đột ngột phản đòn, Gillian suýt thét lên cảnh báo. Thật không cần thiết. Trong khoảnh khắc Jason nhảy bổ vào lưng Christopher, tức thì cậu nhóc đã nằm đo đất với thân hình cao lớn của Christopher ghìm chặt bên trên. Gillian đứng đó, ngạc nhiên và im lìm, khi đám đông tản ra. Colin không quên cằn nhằn cô trước lúc bỏ đi, có lẽ đó là cách gã chúc cô một ngày tốt lành. Gillian thừa nhận, bọn đàn ông đã đặt lòng tin hoàn toàn vào bản lĩnh nơi chồng cô. Hắn lật ngửa Jason và giúp cậu ta đứng dậy. Jason đứng đấu lưng với cô và chỉnh lại mái tóc rối. “Màn trình diễn khá tốt”, Christopher nói, “dù đòn đánh khá hèn”. Christopher mỉm cười với anh chàng. Gillian ngạc nhiên đến độ nín thở. Vẻ bảnh trai ma quỷ của hắn hiện lên sau mỗi cái chau mày, nhưng tuyệt vời hơn cả là khi hắn cười. Lần đầu tiên cô phát hiện trên gương mặt hắn toát ra nét gì đó dịu dàng và ấn tượng ban đầu lưu lại trong cô về người đàn ông này hoàn toàn sụp đổ. “Yếu tố bất ngờ là đồng minh duy nhất của tôi, thưa ngài”, Jason đáp, cúi người tránh né bàn tay của Christopher. “Ngươi làm ta đẫm mồ hôi. Điều đó cũng đã khá hơn xưa rất nhiều, không phải sao? Cha ngươi sẽ hài lòng, ta nghĩ thế.” Jason hẩy bùn đất trên chân mình. “Thưa ngài, nếu cha tôi không đến đây, tôi sẽ rời đi trong tháng này.” Cậu đột ngột ngước lên nhìn Christopher. “Đến Artane đi, tôi van ngài. Mẹ tôi luôn than phiền rằng ngài chẳng bao giờ đi với tôi.” Sự hài hước của Christopher bốc hơi ngay. “Ta không rỗi.” “Thưa ngài, chuyến đi rất dễ...” “Chết tiệt, Jason, ta bảo là không!” “Nhưng ngài biết Artane cũng đẹp như Black...” Christopher đặt tay lên vai Jason. “Jason”, hắn ngắt lời, “Có cần thiết phải thừa nhận rằng ta mong gặp gia đình ngươi đến chừng nào chứ? Ngươi nghĩ ta không muốn quay lại nơi mình đã sống cả quãng đời niên thiếu à? Nhưng cuối cùng liệu có ích gì? Được dắt tay đi loanh quanh, cho mọi người thấy bản thân ta yếu đuối và tàn tật sao?”. “Nhưng, thưa ngài, sẽ không như thế”, cậu nhóc phản đối. “Tôi thề...” Christopher trìu mến vò tóc Jason. “Thôi đủ rồi. Nào, hãy cùng tìm coi có gì ăn được xem như phần thưởng cho ta và ngươi sau cuộc vận động vất vả này không, rồi ngươi có thể tự do sử dụng hết ngày hôm nay theo cách ngươi muốn.” Jason thở dài nặng nề, nhưng cậu ta sẵn lòng theo hắn vào nhà Gillian đứng lặng giữa sân nhìn họ đi khỏi. Cha cô chẳng bao giờ dành những lời tử tế cho những người hầu cận của ông. Bét nhất, gò má Jason sẽ hứng chịu vài cú nện. Vậy mà lời quở trách của Christopher chỉ vẻn vẹn vài từ cùng thái độ hết sức nhẹ nhàng. Bản chất thật sự của người đàn ông mang danh Christopher Blackmour này là gì? Bước tới chỗ băng ghế đặt bên cạnh lâu đài và ngồi xuống, Gillian cảm thấy hoang mang. Kỳ thực, cuộc sống của cô đã trở thành một mớ lộn xộn. Bị giam cầm trong hang ổ của một con rồng, kẻ mang tiếng tàn bạo và gian ác, vậy mà đó lại là một nơi cô có thể yên giấc và chưa bao giờ bị đánh đập. Chồng cô tuy rất giận dữ phá cửa phòng, nhưng sau đó hắn lại kiên nhẫn dỗ dành cô vào giấc ngủ bằng cách vuốt ve bàn tay cô như William vẫn làm mỗi khi em gái mình sợ hãi. Christopher là một lãnh chúa hà khắc, rõ ràng không chấp nhận bất cứ thái độ thiếu tôn kính nào, nhưng hắn lại ôn hòa với một tên cận vệ đáng ra nên biết khôn ngoan kiềm chế chiếc lưỡi thôi tự do trước mặt lãnh chúa của mình. Tuy nhiên, khám phá đáng ngạc nhiên nhất chính là nụ cười của Christopher. Nhân danh chư thần, làm cách nào hắn biến đổi gương mặt của mình như vậy được? Nụ cười bao hàm sự ân cần và trìu mến. Đó là một nụ cười sẽ khiến kẻ khác đặt cả nước Anh dưới chân hắn, nếu hắn biết sử dụng nó như lợi thế riêng. Cô tựa lưng vào bức tường lạnh lẽo, giấu hai bàn tay dưới cánh tay để làm ấm chúng. Chẳng hiểu sao sau khi nhìn thấy nụ cười ấy, chạy trốn khỏi con người sở hữu nó, dường như còn ít thuyết phục hơn trước. Chắc hẳn đâu đó trong con người hắn vẫn còn tồn tại bản chất dịu dàng. Nếu hắn có thể biểu hiện với Jason, có lẽ, theo thời gian hắn cũng sẽ đối đãi với cô như vậy. Và thậm chí nếu không được thế, tệ nhất cô cũng còn một chỗ ngủ an toàn. Cửa phòng không khóa được, nhưng Christopher chẳng màng bước vào và dường như tương lai sẽ không có gì thay đổi. Thiên đường an toàn, thức ăn nóng hổi, trang phục ấm áp: Cô còn muốn gì hơn nữa chứ? Đột nhiên, một bóng đen che phủ và dừng lại trước mặt cô. Gillian sững người. Đó là con Chó săn Địa ngục. Gillian ép sát mình vào bức tường khi con sói khổng lồ tiến lại gần, đánh hơi hết đôi giày đến gấu váy cô. Nó chuyển hướng chú ý sang bàn tay, chiếc mũi lạnh ngắt khiến Gillian rùng mình. Cô gần như tưởng tượng được hàm răng của nó phút chốc đây sẽ cắm phập vào da thịt mình. Nhưng thay vào đó, chiếc lưỡi hồng hồng đang liếm láp ngón tay cô và cái đầu nặng trịch dựa lên chân cô. Cô ngập ngừng đưa tay vỗ nhẹ vào con quái vật. Lúc cô dừng lại, nó dụi mũi vào tay cô như muốn nói này cô gái, vui lòng tiếp tục cử chỉ đó nhiều hơn. Gillian do dự chìa tay rẽ bộ lông con vật rồi gãi gãi sau đôi tai. Con chó thực sự đang hưởng thụ, nó ép mình vào chân cô chặt hơn, như muốn cô dễ dàng quan sát nó. Lấy hết can đảm, cô vỗ nhẹ lên người con sói bằng cả hai tay. Và cô kêu thét lên khi nó nhảy dựng hai chân trước lên băng ghế. Tim cô đập dữ dội trong lồng ngực khi nó đưa mặt đến gần. Cái lưỡi hồng thè ra tự do quét khắp mặt cô. Gillian không biết nên bật cười hay khóc thét vì sợ hãi. Cô chọn cách cười khúc khích và nhẹ nhàng đẩy con chó sang bên, nhưng nó chỉ gừ gừ trong cổ họng và tiếp tục chọc ghẹo cô. “Thôi”, cô thở hắt, cuối cùng túm một nắm lông trên mình nó và đẩy ra. “Để ta yên nào, anh bạn hung hăng.” Kẻ bị gọi là chú chó săn hung hăng chỉ ngoan ngoãn ngồi xuống, vẫy đuôi vài cái và gắng cười đẹp nhất với chiếc lưỡi thè ra ngoài miệng. Gillian trìu mến vỗ nhẹ lên đầu nó. “Có phải chủ nhân mày dễ thuần hóa không?” “Không hề”, một giọng trầm cất lên, “Wolf, lại đây”. Gillian ngước nhìn Christopher đã mặc đầy đủ quần áo và đang đứng ngay cửa lớn. Hai má cô đỏ bừng vì biết chắc hắn đã nghe hết mấy lời ngốc nghếch của mình. “Vào nhà đi, cô gái”, Christopher cộc cằn. “Ở ngoài mãi cô sẽ lạnh cóng đấy.” Gillian bật dậy khi hắn xoay người bỏ đi. “Thưa ngài”, cô nói nhanh, “Tôi... tôi...” Christopher quay lại nhìn cô. Hay đúng hơn, đôi mắt khiếm thị của hắn như nhìn thẳng vào cô. “Sao?”, hắn hỏi. “Tôi... tôi nghĩ mình cần làm gì đó có ích”, cô thốt lên bằng tất cả can đảm. “Nếu ngài đồng ý, đó là...” “Thế thì làm đi. Lau dọn lâu đài. Giáo huấn người hầu. Chỉ cần đừng ra ngoài và để ta được yên.” “Nhưng.” Hắn đã bước xuống bậc thềm trước khi cô kịp nói hết câu mà không hề dừng bước. Gillian ngẩn ngơ nhìn theo hắn, tự hỏi đến bao giờ những cuộc chạm trán của hai người sẽ trở nên dễ chịu hơn. Christopher không có vẻ quá quan tâm đến vấn đề này, có chăng sự vội vàng của hắn không phải một dấu hiệu chứng tỏ điều đó. Hắn sải bước mau lẹ, với một vẻ tự tin cứ như có thể trông thấy từng cành cây, hòn đá trên đường. Wolf bám theo bên cạnh hắn, cái bóng đen dữ tợn đó chỉ có kẻ ngu mới dám dây vào. Gillian xoay mặt nhìn về phía cửa sảnh rộng mở. Vậy là cô phải rời khỏi chỗ này và biến bản thân trở nên hữu dụng. Cô lau tay vào váy, ước mình biết ngậm miệng. Với ai đó, có vẻ rồng vừa mới rời tổ. Song đối với cô, những con rồng khác lại đang chờ bên trong, sẵn sàng buông sự khinh miệt và nhạo báng lên cô bởi dám cả gan ra lệnh cho họ làm việc. Cô bước tới một bước và suýt nữa bị xô ngã bởi một tấm thân chạy như bay qua cửa. Jason vươn tay đón lấy cô, vừa thở hổn hển vừa xin lỗi. “Tôi không nhìn thấy cô, thưa phu nhân”, cậu ta thốt lên rồi cười. “Hôm nay trông cô khá ổn. Tôi rất vui khi gặp cô ở ngoài này.” “Cảm ơn”, cô đáp. “Buổi sáng tốt lành.” Và khi dứt lời, Jason đã phóng thẳng xuống những bậc thềm rồi chạy vội về phía cổng thành, theo hướng lãnh chúa của cậu ta đang đi tới. Đó chẳng phải một tên thiếu niên bị ngược đãi. Kỳ thực, cậu ta dường như rất yêu quý Christopher. Gillian nhận thấy lòng hiếu kỳ đang gặm nhấm trong dạ mình, một cảm giác chưa từng trải qua trước đây; cô hầu như không biết làm cách nào định nghĩa nó. Cô nhìn Jason bắt kịp Christopher và thấy chồng mình choàng vòng tay quanh viên phụ tá, trao cho cậu nhóc cái ôm thô lỗ chớp nhoáng. Cơn khó chịu càng tăng lên khi chứng kiến cảnh ấy. Cô quay đi khi nhận ra mình đang chịu đựng cảm xúc gì. Ghen tị. Một khao khát bất ngờ về lời bạn của William dâng trào trong cô. Cô nhớ lúc trêu chọc anh trai, nhớ những cái ôm mạnh mẽ, sự quan tâm xuyên suốt mỗi khi anh về nhà. Ý nghĩ không bao giờ còn được tận hưởng những niềm vui đó thực quá nghiệt ngã. Trừ khi Christopher có thể thay đổi và nghĩ về cô như một đứa em gái. Sẽ tốt hơn nhiều so với việc hắn xem cô như một mối phiền toái, đó chính xác là cách mà hiện tại hắn đang nhìn nhận. Bước đầu tiên là phải làm gì đó khiến hắn hài lòng. Ít nhất cô khá giỏi trong việc ấy. William luôn đánh giá cao thiện ý của cô. Nếu đủ cố gắng, Christopher có thể cũng sẽ như thế. Hắn muốn cô trở nên hữu dụng, vậy thì cô sẽ hữu dụng. Gillian sốc lại can đảm trong nắm tay và sải bước vào đại sảnh, tiến thẳng đến nhà bếp. Một nhóm nhỏ hầu gái đang túm tụm gần đống lửa mải miết buôn chuyện. Không khó để nghe thấy lời lẽ của họ bởi đám người tỏ ra khá thoải mái. Nó nhắc Gillian nhớ tới cuộc trao đổi mà cô vô tình nghe lỏm được vào chính ngày biết mình sẽ trở thành cô dâu của Christopher. Tức thì, cảm giác không hay chợt khuấy động sự bình yên trong tâm trí cô. Cô do dự, bị giằng xé giữa tò mò và phẩm hạnh. “Tôi đã bảo ngài ấy sẽ xa lánh cô ta mà.” “Ồ vâng, và cô biết thêm gì nữa chứ?”, giọng nói thứ hai chế giễu. Gillian nhíu mày, vẫn đứng yên chỗ cũ. Tự hỏi họ đang nói về ai? “Ngài ấy vẫn chưa ngủ với cô ta, không như những gì được chứng tỏ qua tấm ga giường. Và nếu đúng vậy, có nghĩa là ngài ấy chẳng hề muốn điều đó.” “Còn tôi thì nghĩ thật may mắn khi bị bỏ quên”, người thứ ba thêm vào bằng một giọng nho nhỏ. “Nếu không, có thể cô ấy đã bị giết.” “Tôi lại tin ngài ấy sẽ gửi trả cô ta về với ông bố. Lý do gì khiến ngài giữ cô ta ở đây chứ? Cô ta thật vô dụng.” Gillian cảm thấy sàn nhà trở nên chông chênh. Cô quờ quạng tìm kiếm khung cửa để giúp mình đứng vững. Họ bàn tán về cô! Và những lời này, Thánh nhân từ ơi, có thể đó là sự thật? “Ừ, thậm chí còn không phải để làm mẹ các con ngài”, giọng nói đầu tiên tán thành. “Nếu có thai, ngài ấy sẽ giữ cô ta lại.” “Có lẽ sở thích của ngài đã thay đổi”, giọng nói thứ hai cười khúc khích. “Ngài chẳng còn muốn ngủ với bất kỳ ai, trừ tên hộ vệ...” Hai ả khác bật cười, đưa ra những ý kiến của mình cứ như những điều ấy là sự thật. Gillian kinh hoàng bịt đôi tai lại, xoay người bỏ chạy. Cô chạy qua các ngả hành lang về đến phòng ngủ, tự nhốt mình trong đó. Cô tựa người vào cánh cửa và mặc bản thân run rẩy. Vậy là hắn dự định gửi trả cô về. Không thể phủ nhận sự thật trong lời nói của mấy ả hầu gái. Christopher không ngủ với cô. Bọn họ đã bảo vậy. Cô biết thậm chí hắn còn không đến gần giường cô, vậy, chẳng sớm thì muộn cô cũng sẽ bị tống khứ khỏi nơi này. Theo như những gì đang diễn ra, hắn không lên giường với cô vì hắn không muốn cô. Chẳng phải hắn đã bảo cô tránh ra xa và để hắn được yên sao? Phải, hắn không muốn thấy cô hiện diện trong nhà hắn, trong phòng ngủ của hắn. Nếu cô tỏ ra là mối phiền hà quá lớn, rất có thể hắn sẽ thẳng tay gói ghém đồ đạc và ném cô trở lại Warewick. Quả thực, điều gì ngăn hắn làm vậy ngay bây giờ chứ? Với những lời vừa nghe được, hắn có thể đang lên kế hoạch cho chuyến đi của cô cũng nên. Gillian sải bước quanh phòng rồi buông mình trên băng ghế dài kê ở hốc tường. “Lên giường” chính là chìa khóa giải quyết mọi vấn đề, quá hiển nhiên. Christopher hẳn không nhìn thấy để thực hiện bổn phận đó, dù hắn đã cắt tay mình. Tuy vậy cô cũng không chắc mình muốn hắn làm gì. Cô từng nhìn thấy các nàng hầu và những hiệp sĩ môi khóa môi, cô đã nhíu mày phát ngượng bởi những tiếng rên rỉ mấy ả hầu gái thốt lên. Đó là kiến thức sơ sài mà Gillian có được, và chưa từng muốn mở mang thêm. Nhưng để có một người thừa kế thì phải nghĩ tới nó. Không lý nào hắn từ chối một đứa con trai. Phải, đó là điều duy nhất cô có thể mang lại cho hắn, ngoài ra chẳng còn gì khác làm hắn hài lòng. Phần hồi môn càng khiến cô bị ném khỏi cửa nhanh hơn. Chút tố chất của một nữ chủ nhân cũng chưa hề tồn tại trong cô, lại một lý do nữa để hắn sai Colin gửi trả cô về những bức tường nhỏ bé ở Warewick. Gillian đứng dậy, không ngừng đi lại trong phòng. Cơn tuyệt vọng buộc cô liên tục di chuyển, như thể làm vậy sẽ giúp cô thoát khỏi những cảm xúc đang quấy rầy mình. Hắn sẽ đá cô đi! Hoàn toàn chẳng có lý do nào để giữ cô lại. Trừ khi cô cho hắn một đứa con. Cố bám víu ý tưởng đó bằng sự kiên định của một linh hồn khốn khổ đang nắm chặt hy vọng cứu rỗi nhạt nhòa. Có lẽ cô sẽ chuốc hắn say mèm, sau đó đặt thân mình vào vòng tay hắn. Đó là tất cả những gì cần làm khi ngủ với đàn ông, phải không nhỉ? Chắc chắn không ai lại cự tuyệt một phụ nữ đang tình nguyện hiến dâng. Hắn sẽ chiếm lấy cô, làm bất cứ gì hắn phải làm để cô mang thai, và rồi cô sẽ có một chỗ trong ngôi nhà của hắn. Nhưng nếu uống quá chén, làm thế nào hắn biết mình nên làm gì? Cô dừng bước và chau mày. Tệ hơn nữa, phải chăng hắn sẽ hành sự rất vụng về? Không, phải có giải pháp cho vấn đề này, một điều nào đó cô có thể làm để đảm bảo mình sẽ chiếm được một vị trí trong cuộc đời của Christopher Blackmour. Cô bước lại gần cửa sổ, mở toang màn chớp. Hỡi Thánh thần trên cao, chẳng có gì dưới chân cô ngoài biển cả không ngừng vỗ bờ. Gillian co rúm người mỗi lần con sóng đập vào ghềnh đá; phải mất một lúc sau cô mới dần cảm thấy mình đang thư giãn. Cô nhắm mắt chống chọi với luồng gió biển lạnh buốt. Biển rất đẹp và cũng thật kinh hoàng, hoành tráng hơn những gì William từng cố miêu tả. Sức mạnh ấy quá choáng ngợp, khiến cô thấy bản thân nhỏ bé và run sợ. Không, cô biết mình tuyệt đối không nên rời khỏi Blackmour, để tránh phải đối mặt với cha cô. Tất cả chỉ cần một cái nháy mắt và rồi có thể cô sẽ vĩnh viễn say đắm đại dương. Chẳng có gì đáng hổ thẹn khi phải làm mọi việc để được ở lại, cô sẽ không từ bỏ những thứ mình vừa tìm thấy. Cô cần một kế hoạch, một mưu đồ để ràng buộc Christopher. Nếu cho hắn một đứa con, hắn sẽ không ném cô đi. Và nếu hắn vẫn cố làm vậy, cô sẽ ra sức van nài để mình được ở lại trong lâu đài, như một nàng hầu, một ả phục vụ, hay với bất cứ vai trò nào miễn sao hắn giữ cô lại. Hắn sẽ không đuổi mẹ của con hắn đi, phải vậy không? Cô có thể học cách để trở nên ngọt ngào, hay thậm chí lẳng lơ như các ả hầu của cha cô. Nó nào đáng chi so với những chuyện cô đã phải chịu đựng lúc xưa? Hay những điều cô sẽ đánh mất trong tương lai nếu bị Christopher gạt sang bên? Phải, đau đớn mà Christopher tạo ra chẳng thể tệ hơn một trận đòn. Và nếu đúng, thì cứ vậy đi. Chí ít cô cũng chịu đựng dưới bàn tay một người khác thay vì cha mình. Christopher Blackmour sẽ tự biết cách khi cận kề cô, chiếm hữu cô và có lẽ tự hỏi điều gì đã xui khiến hắn làm thế. Nhưng dẫu sao thì chuyện cũng đã rồi. Suy nghĩ đó làm Gillian phát khiếp nhưng cô sẽ chịu được. Cô rời phòng, với một ý chí kiên định.