Christopher đập chiếc cốc xuống bàn và cảm thấy rượu loang trên những ngón tay. Hắn đã không chợp mắt chút nào suốt gần hai tuần nay bởi lo nghĩ về cô dâu của mình. Nỗi bận tâm quấy nhiễu sâu thẳm trong tâm trí hắn. Điển hình như việc Gillian khóc mỗi đêm mãi đến tận gần sáng. Không, không hề. Hắn đi đi lại lại quanh phòng mình mỗi tối chỉ vì bữa ăn còn đang nhộn nhạo trong dạ dày và giấc ngủ dường như đang cố chơi trò trốn tìm cùng hắn. Chẳng liên quan gì đến vợ hắn cả. Nhưng chuyện này. Chuyện này lại là một vấn đề hoàn toàn khác. “Cô ta đi đâu?”, hắn gào ầm ĩ, bước tới tóm lấy Jason. “Đến chỗ bà đỡ, thưa lãnh chúa”, Jason rít lên the thé. “Có lẽ cô ấy không biết Alice gần như kiếm sống nhờ làm gái điếm.” “Ồ, cô ấy biết”, Colin ngắt lời. “Cô ấy đã hỏi ta ai là người mà ta nghĩ có khả năng thảo luận về những vấn đề đại loại như vậy.” Gã cười khùng khục. “Con cừu non ngốc nghếch đã vắt hết can đảm để hỏi ta trong nhiều giờ liền. Cô ấy lắp bắp, ngập ngừng đủ một tá từ ‘gái điếm’, rồi thốt ra mấy lời như ‘người thừa kế’ và ‘vàng’. Ta đoán cô ấy đang cố tìm cách chiều lòng cậu, Chris à, và sẵn sàng trả tiền để học hỏi.” Cơn rùng mình bao trùm khắp người Christopher. Trả tiền để học? Cuối cùng là gì nữa? “Thật vui khi biết cậu và nàng khờ đó đang tiến triển tốt. Ta vẫn nói cô ấy là kẻ nhút nhát nhưng ít nhất cũng khá dễ bảo. Cậu không được tỏ ra quá thỏa mãn đâu đấy.” “Im đi”, Christopher nạt ngang. Hắn đứng dậy, đẩy Jason ra. “Jason, tới đó lôi cô ấy về và mang lên lầu cho ta.” Rời đại sảnh và bước lên cầu thang theo thói quen thay vì đếm chúng, hắn quá sốc để biết cần phải làm gì. Đột nhiên mọi thứ quá rõ ràng. Gillian muốn một đứa con. Và chết tiệt, chắc chắn chẳng phải xuất phát từ lòng tốt. Không, cô ta đã phát hiện ra. Cô ta đã biết hắn mù lòa và quyết định không cần đến người chồng như hắn, giữ nòi giống của hắn. Thánh thần chết giẫm, sao hắn trở nên ngu ngốc không những một mà đến hai lần trong đời? Chưa bao giờ hắn nghi ngờ Gillian. Ôi, chẳng phải Lina đã từng cảnh báo rồi sao? Blackmour, anh không phù hợp làm chồng nhưng có thể ngồi trong chuồng và van xin với sự rẻ rách của mình. Chẳng người phụ nữ nào cần anh. Cứ mạnh mẽ và khỏe mạnh, nhưng không có đôi mắt, anh chẳng đáng là gì. Nhớ lấy lời tôi, tình yêu à. Thời khắc một phụ nữ phát hiện ra anh vô dụng thế nào, cô ta sẽ lấy vàng bạc của anh và tìm một người đàn ông khác. Lời chia tay của Lina như một cú đấm nện thẳng vào bụng. Hắn vấp váp bước lần những bậc thang còn lại và loạng choạng đi về phòng mình. Lina đã bỏ rơi hắn để rồi chết trong tay bọn cướp. Gillian sẽ gặp phải kết cuộc như thế. Có chăng khác biệt duy nhất giữa họ chính là hắn còn vô số lời cần nói trước khi Gillian rời khỏi. Hắn đóng sầm cửa phòng ngay sau lưng và di chuyển nhanh dần, cơn giận hằn sâu theo mỗi bước chân. Đúng, Gillian thông minh hơn nhiều so với hắn tưởng. Vậy là cô ta đã lên kế hoạch để có đứa con của mình rồi sau đó bỏ đi. Nó chắc chắn sẽ đảm bảo cuộc sống cho cô ta khi về già. Có lẽ cô ta sẽ chọn một trong những thái ấp của hắn để ở ẩn trong khi nuôi nấng đứa trẻ. Đừng hòng điều đó xảy ra. Hắn sẽ tống khứ cô đi trước khi cô kịp nhìn thấy kế hoạch của mình được thực hiện và xem như rảnh nợ. Nếu biết bản thân phải khổ sở trong nhiều tháng trời thế này, hắn đã mặc xác cô ở Warewick! Thật vô ích khi phải chịu đựng như hiện nay. Đáng tiếc William đã không đề cập nhiều hơn về đứa em gái khi còn sống. Kể cũng phải, William không thường xuyên có mặt ở nhà đủ để biết sự tăm tối sâu thẳm trong tâm hồn cô. Christopher hiểu không thể trách bạn mình. Nhưng khi gặp lại William ở thiên đường, hắn sẽ nhìn thẳng vào mặt anh và tính sổ hợp lẽ. Lời thề đã thực hiện. Hắn sẽ được miễn trừ bất cứ tội lỗi nào, và vì Gillian đã ép hắn phải ra tay bởi hành động của cô. “Thưa lãnh chúa, cô ấy đang ở trong phòng.” Christopher xoay lại khi nghe giọng của Jason, rồi đẩy cậu qua bên và tiến thẳng đến phòng Gillian. “Ra ngoài”, hắn ra lệnh, trỏ tay về phía cửa khi đã bước vào trong, “Biến khỏi căn phòng này và cút khỏi ngôi nhà của ta. Ta không bao giờ muốn ngửi thấy cô trong lâu đài của mình một lần nào nữa”. “Nhưng, thưa lãnh chúa”, Gillian thở gấp. “Cút!” hắn la ầm lên. “Ngươi thông đồng với gái điếm, ngươi điên rồi! Ta thà chết còn hơn ban cho ngươi một đứa con. Không được mang bất cứ đồ đạc gì của ta trừ những thứ ngươi đang mặc. Cút về nhà với cha ngươi và đem theo món hồi môn chết tiệt rẻ rách ngay. Ta chẳng muốn bất cứ gì từ ngươi.” “Ôi, lãnh chúa”, cô nài nỉ, “Tôi cầu xin ngài”. “Ta bảo đi!” “Tôi sẽ làm bất cứ điều gì ngài muốn...” “Đi ngay!” Hắn bước tới trước mặt cô, giơ nắm đấm lên. Gillian vùng chạy. Tiếng bước chân của cô vọng lại trong căn phòng cùng với tiếng than khóc. Thánh thần ơi, cô vẫn có thể tác động tới hắn bằng nước mắt! Như đã từng làm với anh trai mình. Thực may khi William không biết cô em gái ruột là loại người thế nào. Điều đó sẽ khiến tim anh tan nát, vì anh quá đỗi yêu quý Gillian. Đó là một tình yêu hoàn toàn không xứng đáng. Christopher không có ý định trở thành kẻ ngốc như anh trai cô. Chí ít, sự phản bội của cô đã bộc lộ ra khi trái tim hắn vẫn còn khép kín. Thánh thần ơi, hắn nên rút ra bài học từ mối tình đầu tiên chứ. Lần này hẳn sẽ còn tồi tệ hơn, đau đớn hơn những gì hắn từng nghĩ. Hắn hầu như không ngờ cô gái đó và sự phản trắc của cô sẽ tổn thương hắn. Làm thế nào mà hắn yêu cô ta được? Sải bước rời khỏi phòng trước khi cảm xúc nhấn chìm bản thân. Christopher tự nhủ đây sẽ là cuộc hôn nhân cuối cùng của hắn. Dòng họ Blackmour sẽ tuyệt tự. Có lẽ nên nhận nuôi Jason, điều đó chắc chắn sẽ giúp tên lãnh chúa đương thời này giải quyết được nhiều khổ não. “Christopher, ngươi vừa làm gì vậy?”, Colin hét lên từ đầu cầu thang. “Ngươi đánh cô ấy hả?” Christopher quay đầu lại. “Đừng nói thêm gì nữa, Colin canh chừng cô ta rời khỏi và không cho mang theo bất cứ món gì.” “Đồ chết tiệt, sao ngươi đuổi cô ấy đi?” Christopher bước xuống hành lang và trở về phòng, sập cửa lại. Như để Colin không đoán được lý do! Cánh cửa mở ra rồi đóng lại. “Thánh thần ơi, anh bạn, ngươi mất trí rồi hả? Cô ấy làm gì còn nơi nào để đi. Ngươi đã thề sẽ bảo vệ cô ấy an toàn!” “Đó là lúc trước khi cô ta còn chưa biết ta bị mù”, Christopher nói. Hắn bước thẳng tới góc tường, ép mình hít thở sâu. “Có vẻ như cô ta chỉ mới phát hiện gần đây”, hắn tiếp tục, cố tỏ giọng bình thản, “có khả năng là trước lúc đến hỏi ngươi về Alice. Ta đoán cô ta có âm mưu trộm cắp”. Hắn cười cay đắng khi thốt lên. “Cô ta chẳng quan tâm gì khác ngoài vàng bạc, giống hệt cô vợ trước, một ả khốn. Xin lỗi. Vợ trước của ta, em gái ngươi, là ả khốn nạn.” Colin dấn bước nặng nề hướng về góc tường thật nhanh. “Đồ ngu, cô ấy biết chuyện đó ngay sau lễ cưới.” “Không”, Christopher phản bác. “Cô ta không thể.” “Thằng khờ! Cô ấy không hề dời mắt khỏi ngươi suốt cả ngày hôm đó.” “Không, ta đã vô cùng cẩn thận...” “Chư Thánh ơi, anh bạn, Warewick có thể đã nhìn ra!” Christopher lặng thinh, không đáp trả. Hắn luồn tay qua mái tóc, xoa xoa những ngón tay lên mặt. Rồi hắn quay lại mở toang màn cửa chớp để những cơn gió thô ráp từ biển thổi vào phòng. Luồng khí lạnh buốt ngay lập tức làm hắn cóng người, mang theo chút tri giác trở lại cùng. Colin nói đúng, hắn đã thiếu thận trọng. Thậm chí nếu Gillian chẳng để ý trong ngày cưới, cô chắc hẳn cũng đã nghi ngờ khi thấy hắn giẫm vào chiếc ghế mà lẽ ra phải nhìn thấy rõ ràng từ khoảng cách chục bước chân, sau đó ngã đập đầu vào ghế mà ngay đến một tên cận thị cũng có thể tránh được. Đúng, hắn thở dài thừa nhận, vợ hắn đã biết. Nhưng điều đó chẳng thể thay đổi thực tế là cô ta đến chỗ Alice để học cách quyến rũ đàn ông. Còn lý do nào khác ngoài việc cô muốn biến đứa con của hắn thành một khoản tiền chuộc, đòi hỏi giao dịch bằng vàng? Và nếu Gillian biết hắn mù vào thời khắc sau buổi tiệc, nó đồng nghĩa cô ta đã âm mưu chống lại hắn ngay từ đầu. “Ngươi nên tìm cô ấy và xin lỗi”, Colin nhắc. “Để mặc ta”, Christopher đáp lại, vẫn hướng về phía cửa sổ. “Ta sẽ không nói thêm lời nào nữa.” “Chris...” “Ta bảo để ta yên!” “Đồ con hoang bướng bỉnh khốn kiếp”, Colin lầm rầm mắng. Cánh cửa đóng sầm lại với âm thanh vang dội, cuối cùng Christopher nhận ra bản thân đang ở một mình với tâm trạng ngổn ngang trăm mối. Hắn nặng nề thả người trên băng ghế gỗ, để gió biển phả vào mặt, thổi tung mớ tóc. Thường thì mùi vị và cảm giác rát buốt từ sự tiếp xúc với làn gió khiến hắn hài lòng. Nhưng lúc này đây, hắn không ngạc nhiên khi chúng chẳng có tác dụng gì. Vậy là ngay từ đầu cô đã biết. Những điệu bộ, những nỗ lực mạnh mẽ để tỏ ra bình thường, tất cả đều vô ích. Tại sao cô vẫn cố chịu mọi phiền hà để ở lại bên cạnh hắn lâu như vậy? Hắn thở dài bất lực. Hắn sẽ hủy bỏ cuộc hôn nhân và trả cô về với cha mình. Chí ít hắn đã khôn ngoan khi không ngủ với cô. Hắn cúi người về phía trước và vục mặt vào hai bàn tay. Vợ hắn có lẽ đang khóc lóc trong nhà nguyện, vậy nên chẳng cần phải vội vàng đến đón. Hắn thừa hiểu, Gillian không đủ can đảm để đi xa hơn thế. Hắn sẽ cử Jason đến an ủi cô một chốc, rồi Colin sẽ đưa cô về nhà. Ta tin cậu, Chris, hãy đến gặp nó. Christopher bỏ mặc giọng nói vang lên trong đầu, giọng của một gã đàn ông chẳng chút ý niệm mơ hồ nào về con người thật của em gái mình. Thật tốt là William đã chết để không phải tận mắt chứng kiến. Điều đó có khả năng giết chết anh ta. Gillian không dừng lại cho tới khi chạy ra khỏi lâu đài, băng qua khoảnh sân trong, sân ngoài, vượt đoạn cầu cheo leo, băng qua cây cầu kéo. Không một binh lính nào của Christopher buồn quan tâm tìm hiểu có chuyện gì xảy ra với cô chứng tỏ vị thế của cô nhỏ bé và kém quan trọng đến nhường nào trong cuộc sống hàng ngày ở Blackmour. Chẳng phải mỗi ngày đều có một phụ nữ bỏ chạy tự thành lũy tựa như cô ta đang bị ác quỷ bám đuổi hay sao. Không, cô sẽ chết trong vũng lầy này mà không ai hay biết, không ai muốn khuấy động cuộc sống của mình để quan tâm đến cô. Mặc dù khao khát có thể rơi xuống hào và khóc cho tới khi phát bệnh của cô khá mãnh liệt, nhưng nỗi sợ hãi càng mạnh hơn. Christopher từng có ý định trả cô về Warewick. Lý do hắn cưới cô là điều mà cô không bao giờ hiểu được. Chắc chắn một điều, cô sẽ chết trước khi bị trả về nhà. Nhất định cha sẽ giết cô nếu cô dám vác mặt vào lâu đài của ông. Cô sẽ đến London. Có thể nó không quá xa. Phải, London là nơi ẩn náu an toàn duy nhất còn lại. Gillian chạy mãi đến khi đôi chân loạng choạng và phổi nóng ran như lửa đốt. Cuối cùng, không còn khả năng chạy nữa, cô khuỵu xuống trên hai đầu gối, hổn hển hớp lấy không khí. Chỉ nghỉ một chút thôi, rồi đứng dậy. Cô tự nhủ. Với tốc độ hiện tại, sẽ không mất quá nhiều thời gian. Trước kia, hình như phải mất vài ngày để đi từ Warewick đến Blackmour, nhưng có khả năng là vì lúc đó cô đã quá sợ hãi. Giờ thì khác, cô rất quyết tâm. Christopher sẽ chẳng thể hả hê ném cô đi, cha cô càng không còn khả năng được giải trí bằng đòn roi nữa. Cô sẽ cầu xin lòng nhân từ của Đức vua, ngăn cản cả cha cô và người chồng trên danh nghĩa. Trong khi lấy lại hơi thở, sương mù từ biển cũng bắt đầu tràn vào. Đó là một làn sương kỳ lạ, rợp đầy những hình dạng ma quái. Cô bật dậy và chạy, cầu nguyện mình vẫn đang hướng về phía nam. Không nói chắc được, vì cô chẳng nhìn thấy cảnh vật gì trước mặt, và điều đó thật không ổn. Chẳng còn chút ánh sáng mặt trời nào. Gillian chạy, rồi đi chậm, rồi lại chạy nhanh hơn. Cô đã sớm không còn sức lực để khóc, chỉ đủ kéo lê thân mình trong cơn thở dốc. Chẳng mấy chốc, ngay cả chuyện đó cô cũng không còn sức lực để làm được nữa. Gillian loạng choạng những bước cuối cùng, rồi đột ngột trông thấy một bóng cây lờ mờ trước mặt, sau đó xuất hiện nhiều cây hơn. Rừng. Cô đã nhìn thấy khu rừng ở phía nam, nhưng có vẻ còn xa lắm. Rõ ràng là sớm hơn mong đợi. Gillian ngã quỵ xuống đất, hổn hển cho đến khi hớp lấy những hơi thở cuối cùng. Cô nằm dài, nắm trong tay vài nắm lá mục và nhắm mắt lại. Cô sẽ nghỉ ngơi một chút, sau đó đứng dậy rồi có lẽ sẽ cố kiếm thứ gì ăn được. Phải, một kế hoạch hợp lý. Chỉ nghỉ ngơi một chút, một chút để lấy lại sức khỏe thôi. Cảm giác bình yên lan tỏa khắp thân thể Gillian khi nhịp tim đập chậm lại và hơi thở nhẹ nhàng hơn. Sớm thôi, giá lạnh sẽ không làm phiền cô nữa. Cô thư giãn hoàn toàn, chìm vào một giấc ngủ sâu. Và cô mơ về con rồng đơn độc đang quây quần quanh tổ của nó nằm trên rìa đại dương.