Christopher lướt nhẹ ngón tay mình nơi cánh cửa gỗ vỡ toang ở phòng Gillian. Nó cần được sửa lại, nhưng hắn không muốn nghĩ về chuyện này. Đầu hắn đau tới mức tưởng chừng chỉ suy nghĩ thôi, cơn đau sẽ còn trầm trọng hơn qua từng giờ. Trời dần về khuya, và Jason đã ngủ từ mấy tiếng trước, thậm chí Gillian cũng đã thôi rưng rức. Hắn không nghe thấy tiếng cô khi ở phòng kế bên, cô gái chết tiệt đó. Sẽ khôn ngoan hơn nếu nhốt cô ta trong tháp, nơi mà cô có thể thoải mái khóc, và để hắn được yên thân. Lần đầu tiên trong đời, hắn nghe được thứ âm thanh hoảng loạn đến thế phát ra từ một con người, hơn cả tiếng hét của mấy gã đàn ông trên chiến trận, khi bước vào phòng cô. Đức Thánh nhân từ, hắn không muốn biết quá rõ về cuộc sống của cô khi còn ở Warewick. Hắn gục đầu vào khung cửa và thở dài. Jason đã kể lể qua loa trong lúc chuyển đồ đạc về đúng chỗ. Cậu nhóc bảo tất cả các tấm thảm đều được đặt ở những nơi giúp hắn ngồi thoải mái, cốc rượu đã hâm nóng, chiếc gối đã vỗ cho tròn và đặt gần lò sưởi. Làm sao tự hắn biết được chứ? Chuyện sẽ khác đi nếu hắn có thể nhìn thấy chúng. Hắn gần như suýt chết khi vấp phải chiếc ghế đẩu! Hắn giận dữ vì cái đầu sưng tấy, giận điên người, nhưng suy cho cùng, hắn biết niềm kiêu hãnh của bản thân bị tổn thương hơn bất cứ thứ gì. Thật khó khăn để kìm nén nỗi sợ hãi và tiến về phía trước một cách tự tin khi biết chắc phía trước chẳng có gì ngáng đường như cảnh tượng tồn tại trong đầu hắn từ bấy lâu nay. Sự bất ngờ không hợp với hắn. Đời nào Gillian biết được những suy nghĩ đó chứ? Cô ta vẫn tưởng hắn thấy đường mà. Suy nghĩ đó khiến Christopher cảm thấy bớt áy náy đôi chút. Ít nhất, hắn đã thành công trong việc giữ khoảng cách với vợ mình. Cô sẽ nhớ kỹ cơn giận của hắn kinh khủng đến dường nào. Và cũng qua dịp này, cô sẽ biết rằng hắn không bao giờ muốn giơ tay đánh cô, nhưng lẽ ra cô phải tự hiểu lấy. Hắn không có dư thời gian để giảng giải những điều ấy. Hắn tự hỏi cái quái gì đã khiến hắn đứng trước ngưỡng cửa phòng cô, căng tai nghe ngóng mọi hơi thở của cô. Hắn nhẹ bước vào phòng, chậm rãi tiến đến bên giường, cẩn trọng cúi xuống và vỗ khẽ vào tấm chăn, muốn chắc chắn rằng cô vẫn đang đắp nó. Tất cả nước mắt đã thấm hết vào áo và cô sẽ lạnh đến chết nếu không trùm chăn cẩn thận. Nhưng ngạc nhiên làm sao, chiếc giường trống không. Cố giữ bình tĩnh, hắn chắc chắn đã nghe thấy tiếng hô hấp khe khẽ của vợ mình. Hắn mạo hiểm bước ra giữa phòng, ước chi mình cầm theo một cây gậy hay vật gì đó để thăm dò. Hắn nhăn mặt nghĩ. Việc chứng kiến cảnh tượng như thế có lẽ đã khiến cô ngất đi và chưa kịp tỉnh dậy. Chân hắn chạm vào thứ gì đó mềm mại, đang thở hổn hển. “Đừng”, Christopher nói nhanh. “Đừng hét lên nữa. Đầu ta không chịu được tiếng ồn.” Cô nghe lời, nhưng hơi thở vẫn nặng nề. “Đứng lên, cô gái, đưa tay đây.” Bản tính hiệp sĩ thôi thúc hắn phải đỡ cô dậy, nhưng hắn không chắc mình đang đứng ở đâu và càng không muốn mò mẫm tìm, cô sẽ càng sợ hơn với hành động sờ soạng vụng về đó. “Lãnh chúa, tôi van ngài”, Gillian nghẹn ngào, giọng khàn khàn. “Nếu ngài còn chút thương xót...” Christopher ngồi xuống, chửi đổng, dò dẫm cho đến khi tìm thấy và nắm chặt đôi tay cô. Hắn lôi vợ mình đứng dậy. Gillian ghì lại nhưng hắn mặc kệ. Hắn không thể trách cứ cô vì điều đó. Cô nhìn trừng trừng vào đỉnh đầu hắn, chờ đợi chiếc sừng nhú ra trong tích tắc. Hắn lôi cô tới giường, bỏ mặc những tiếng kêu lí nhí đầy tuyệt vọng mà cô thốt ra. Chúng đang thấm dần vào người hắn, khiến bụng hắn nhói lên hệt như cơn đau ở đầu. Khi cẳng chân vừa chạm vào cạnh giường, hắn nhấc Gillian trên cánh tay và đặt cô nằm xuống, cúi sát người kéo tấm chăn phủ kín ngang ngực cô. Hắn ngồi ở mép giường, lần mò tìm đến gương mặt cô. Và - hành động ngu ngốc không kịp suy nghĩ - hắn vuốt tóc cô, nhẹ nhàng hết mức có thể. Thỉnh thoảng hắn hay làm vậy với Jason trong suốt những tháng đầu khi cậu nhóc đến Blackmour. Hắn an ủi cậu một phần vì cậu là con của Lãnh chúa Robin cũng như luôn coi cậu tựa em trai mình. Đó đơn thuần là hành động xoa dịu người yếu thế hơn. Thật không may, cái đụng chạm ân cần này không hữu dụng với Gillian, Christopher nhấc tay ra, thất vọng với tình trạng run rẩy kịch liệt nơi cô. Cử chỉ dịu dàng ấy lẽ ra để trấn an cô, nhưng thay vì vậy, nó càng khiến cô sợ hãi hơn. Christopher lục lại ký ức của mình về những điều William đã làm khi lâm vào hoàn cảnh tương tự trong hai tuần hắn tá túc ở nhà bạn tại Warewick. À. Christopher gật gù khi tìm đến bàn tay Gillian dưới tấm chăn. Hắn đặt tay vợ trong lòng bàn tay trái của mình, sau đó vuốt nhẹ chúng bằng tay phải. Các ngón tay cô giật giật vài lần, nhưng ít ra chúng không còn run rẩy nữa. Hắn kéo dài hành động tử tế ấy, không nói tiếng nào. Tất cả những gì hắn biết là tay cô đã có dấu hiệu ấm lên và nhịp thở dần ổn định, thư thái hơn. Thậm chí cô hơi vặn mình rồi chìm vào giấc ngủ. Christopher cẩn thận kéo chăn phủ qua người cô đến tận cằm. “Ngủ ngon, Gillian”, hắn thì thầm khe khẽ, “Giờ cô đã an toàn”. Hắn muốn lưu lại, chỉ để đảm bảo cô có được giấc ngủ bình yên, nhưng mọi người trong lâu đài sẽ bàn tán. Sẽ không hay cho lắm nếu ai đó tình cờ phát hiện hắn nấn ná bên giường vợ mình, như thể chẳng còn chuyện gì thú vị hơn để làm hòng giết thời gian. Hắn lặng lẽ bước ra hành lang, khép cửa từ từ, rồi dừng lại và khịt mũi. “Ngươi muốn gì, Colin?”, hắn hỏi. “Thánh thần ơi, Chris, sao ngươi luôn biết là ta?” “Tâm nhãn, đồ ngốc. Còn sao nữa?” Hắn hướng về phòng ngủ của mình và đi xuống cầu thang. Có lẽ Colin còn đang bận vận dụng chút đỉnh trí thông minh hiếm hoi của bản thân nên bị rớt lại phía sau. Christopher không muốn trình bày, đặc biệt là với gã anh vợ, mặc dù Colin đã xin lỗi vì hành động của gã trong đêm động phòng. Christopher tha thứ cho gã khá dễ dàng sau một cuộc ẩu đả, mũi Colin lãnh trọn những cú thúc nơi khuỷu tay hắn nhiều lần. Trong suy nghĩ của Christopher, một cái mũi vẹo, vài vết thâm tím bên sườn và cú đá vào mông đã quá đủ rồi. “Cô gái của chúng ta thế nào?”, Colin lịch sự hỏi. “Ngươi ở trong đó khá lâu. Không có tiếng la hét vì vậy ta nghĩ ngươi đã không ngủ với cô ta.” Christopher dừng bước, nhìn thẳng vào Colin. “Ngày hôm qua ta đã nói rằng ta không muốn thảo luận với ngươi, hay bất cứ kẻ nào khác về vợ ta, phải không?” “Phải.” “Vậy vì cái quái gì ngươi cứ nhắc đến Gillian?” “Ta thích cô ấy, Chris. Ta chẳng hiểu sao ngươi lại không.” “Dù ngươi có thích hay không, chẳng can hệ đến ta”, Christopher hờ hững nói. “Gillian đã mang họ của ta và có một mái nhà an toàn. Những chuyện riêng tư khác xảy ra với cô ấy không phải vấn đề ta quan tâm.” Colin dùng chân khi Christopher vẫn bước tiếp. Hắn về phòng mình, đóng cửa và chuẩn bị đi ngủ. Vào trong, hắn quay người tiến về phía lò sưởi. Hắn từng nằm lì trên giường suốt ba tháng dưỡng thương. Phải mất một tháng để nhấc đầu dậy mà không buồn nôn và thêm một tháng để không khóc rống lên vì những gì đã mất. Tháng cuối cùng gần như đã giết chết hắn. Không làm gì ngoài việc nằm trên giường và nhìn chằm chằm lên trần nhà, tự nói với bản thân rằng, ừ, phải biết chấp nhận. Hai tuần lừa dối bản thân. Hai tuần sống trong địa ngục. Colin đã kéo hắn rời khỏi giường, thật thô bạo. Christopher không nề hà nguyền rủa gã anh vợ chết giẫm bằng lời lẽ thô lỗ và đáng ghét đến mức giờ hắn tự hỏi sao lúc ấy Colin không bỏ đi. Nhưng Colin đã không đi. Gã trêu chọc, gây phiền nhiễu và quấy rầy Christopher cho đến khi hắn phải vùng dậy mỗi ngày để cố hạ gã con hoang ngu ngốc trước mắt. Điều đó đã giúp hắn hoàn toàn thay đổi để được như hiện nay. Christopher thở dài và thả mình vào chiếc ghế trước lò sưởi. Hắn gối đầu lên tay, nhăn mặt khi ngón tay chạm vào chỗ sưng. Hắn thận trọng vùi mặt vào giữa đôi bàn tay và thả lỏng hai vai. Ai đó nên cảnh báo hắn rằng cuộc hôn nhân thứ hai sẽ luôn khó khăn hơn lần đầu. Có nhiều điều cần chú ý. Hoặc có lẽ, ai đó nên cảnh tỉnh hắn trước khi hắn kết hôn lần thứ nhất. Việc đó đã khởi sự cho mọi rắc rối về sau. Hắn nhắm mắt và giả vờ mình có thể nhìn thấy ánh lửa nhảy múa phản chiếu trên tường. Hắn còn nhớ hình dạng ngọn lửa trông ra sao khi hắt bóng lên cạnh chiếc cốc bạc, cách mà nó chiếu sáng mái tóc nhạt màu của Lina, ve vuốt gương mặt không tì vết của nàng. Nàng mang hình dáng của thiên thần xinh đẹp đến nỗi khiến hắn nghẹt thở. Thánh thần ơi, hắn đã bị nàng hớp hồn! Ngay lần đầu gặp mặt, hắn đã để mắt đến nàng. Hắn phải đến Berkhamshire theo lời mời của Colin. Vừa nhác trông thấy em gái gã, hắn đã mê đắm. Magdalina Berkhamshire là người phụ nữ xinh đẹp nhất hắn từng gặp. Mảnh mai và yếu đuối, như một giấc mơ không vươn tới được. Tuy nhiên, nàng đã trở nên dễ gần hơn chỉ vì hắn, hoặc vì nàng đã làm cho hắn tin là như thế. Nàng trêu đùa và tâng bốc hắn, nhưng giữ khoảng cách, như để kéo dài trò vui. Lần đầu tiên trong quãng đời trai trẻ nghiêm túc của mình, Christopher đã hành động như một tên ngốc. Hắn hát cho nàng nghe, nhảy múa vì nàng, làm mặt ngố để chọc nàng cười. Trong sáu tháng đeo đuổi, hắn đã cười nhiều hơn cả cuộc đời hắn trước đây. Hắn nguyện ý cưới nàng. Còn nàng trở thành Lina xinh đẹp của hắn mà bản thân hắn không tiếc chi tiền để được nhìn thấy nàng ăn mặc lộng lẫy, trang điểm và vui chơi thỏa thích. Hắn đặt cả trái tim lẫn tài sản của mình dưới chân nàng và nghĩ rằng chúng đủ sức giữ được nàng. Hắn xua đi những suy nghĩ ngu ngốc của mình. Không hay chút nào khi nhớ về Lina. Hắn biết rõ nàng đã khéo léo dùng vẻ đẹp để che giấu tâm hồn xấu xa. Hắn mỉm cười dứt khoát. Có lẽ hắn đã không nhìn thấy gì trong những ngày đó. Nếu mù, hắn sẽ lắng nghe kỹ càng hơn những gì nàng nói và không dành hết sự chú ý vào gương mặt nàng. Phải, hắn sẽ ổn hơn nếu không có đôi mắt chết tiệt dẫn lối. Không đời nào lặp lại. Hắn đứng dậy, tức thì cơn đau đầu kéo đến đột ngột. Không một người phụ nữ nào khác được phép chạm vào tim hắn. Sẽ rất đau đớn khi cô ta khám phá ra sự thật. Chẳng hạn như, Gillian sẽ sớm biết thôi. Hắn đã cẩn thận không để lộ bí mật của mình, nhưng không dám chắc giữ được nó trong bao lâu. Có thể dễ dàng hơn nếu hắn không bao giờ phải nói chuyện với cô. Hắn tự hứa sẽ suy nghĩ vào một buổi tối khác khi mà cơn đau đầu không hành hạ hắn quá mức. Đúng, hắn sẽ tìm cách giữ Gillian tránh xa mình, sẽ không còn rắc rối nữa. Bụng hắn sẽ không quặn lên vì tiếng hét kinh hoàng của cô, cái đầu đáng thương của hắn sẽ không bị đày đọa vì những nỗ lực làm hắn hài lòng nơi cô, và tim hắn cũng thôi không yếu mềm khi cảm thấy bàn tay cô đang nằm yên trong tay mình một cách đầy tin tưởng. Hắn có thể quay lại đắm chìm trong cuộc sống khốn khổ của hắn. Ít nhất hắn được tận hưởng nỗi đau. Các cảm xúc khác thật là khó chịu. Và tồi tệ nhất là nỗi lo sợ.