Gillian thức giấc, tim đập thình thịch. Cô vẫn nằm bất động, cầu mong sao không đánh thức chồng mình. Tuy nhiên, chẳng có tiếng gáy đều đặn nào trong phòng. Cô hé một mắt và thấy rèm phủ giường đã vén lên, nắng đang cố len qua những khe hở trên những cánh cửa chớp. Cô rướn đầu lên từ tốn, nhìn trộm qua mép chăn. Căn phòng vắng tanh. Gillian ngồi bật dậy, giữ chăn trên ngực, thở phào nhẹ nhõm. Cô đã an toàn. Ít nhất, cho đến thời điểm này. Theo bản năng, cô chợt thấy căng thẳng trước ý nghĩ ấy, nhưng rồi cô ép mình thư giãn. Christopher không làm hại cô. Thực tế, hắn tuân thủ lời hứa tránh xa chiếc giường. Cô hẳn nhiên biết rõ vì bản thân đã không chợp mắt chút nào suốt đêm. Và hắn cũng không mang cô tới căn phòng trên tháp để hiến tế. Cô biết ơn nhất là điều đó. Hy vọng rồi đây hắn sẽ chịu nghe cô trò chuyện nhiều như đêm qua. Lý do hắn cắt tay, dẫu sao, cũng là một điều kỳ lạ đối với Gillian, bí ẩn như việc hắn ném tấm chăn dính máu cho đám người Colin. Họ trông đợi hắn khắc dao lên người cô theo nghi lễ nào đó chăng? Tử tế thay, hắn dùng cánh tay mình thay vì cô. Cô tựa lưng vào đầu giường và nhìn khắp căn phòng, để mặc những câu hỏi và suy đoán vây quanh mình như lớp bụi phủ. Christopher rõ ràng không sẵn lòng giải đáp bất cứ câu hỏi nào đêm qua, mặc dù cô đã hỏi. Hình ảnh một con chim cổ đỏ nhút nhát không dám đứng ra đòi câu trả lời từ con rồng lờ mờ hiện lên trong đầu Gillian. Cô biết vị trí của mình đã đủ tốt và không dám bước qua ranh giới đó. Ngay khi trót dại vượt qua, Christopher sẽ chú ý và cô chắc chắn sẽ đụng độ cơn thịnh nộ của hắn. Vậy, phải làm gì? Cô nhón lấy chiếc chăn dày trùm lên người, cân nhắc vài tình huống. Bỏ trốn. Đó hiển nhiên là lựa chọn của cô vào những buổi sáng trước. Giờ thì, dù sao đi nữa, việc trốn chạy không hoàn toàn hấp dẫn. Bên ngoài thành Blackmour là London, đúng, nhưng có thể cha cô cũng đang ẩn nấp đâu đó trong các vùng thôn dã, mượn các nông dân của ông làm công cụ xoa dịu cơn giận với Blackmour. Gillian không muốn phải giáp mặt với lão. Cô có thể ở lại nhưng vẫn còn quá sớm để tính đến. Cô cân nhắc các lựa chọn khác trong đầu mình và thấy kết quả của chúng khá tương đồng. Chắc hẳn vồ lấy một bữa ăn nóng hổi rồi tìm nơi an toàn để ngủ là lựa chọn tối ưu lúc này. Jason dường như hơi mến cô, ít nhất cậu ta sẽ giúp cô tránh khỏi sự chú ý của Christopher. Bật ngồi thẳng dậy. Cứ như cô thực sự phải trốn khỏi chồng mình. Sự thật kinh khủng mà Gillian khám phá được đêm qua hiện lên trong đầu cô cũng đột ngột như lần đầu tiên cô phát hiện Christopher bị mù. Ngay cả khi không may làm hắn phật lòng, cô vẫn có thể lẩn trốn. Ít ra hẳn không có khả năng nhìn thấy để đánh đập cô. Nhắm mắt lại, Gillian cảm ơn phước lành trời ban. Tình trạng mù lòa của hắn là ân đức mà cô sẽ luôn biết ơn. Cô mỉm cười rời khỏi giường, lần đầu tiên trong nhiều năm qua, cô cảm thấy có chút hy vọng vào tương lai. Có lẽ Christopher thậm chí sẽ xem cô như đứa em gái và đối đãi tương tự những gì William từng làm. Tất nhiên, hắn chẳng bao giờ tử tế được như người anh quá cố, nhưng cô có thể tập làm quen. Hoặc là, theo thời gian, Christopher sẽ quên khuấy đi ý nghĩ mang cô lên căn phòng trên tháp. Dù cảm giác khá rõ rằng hắn không phải một pháp sư, nhưng rốt cuộc cô vẫn không muốn trở thành một phần nào đó trong bất cứ những gì hắn thực hiện mỗi đêm. Tiếng gõ cửa vang lên lập tức làm Gillian giật mình. Cô cuống cuồng nhìn quanh tìm thứ gì đó có thể khoác vào người nhưng rồi nhận ra bản thân vẫn mặc chiếc đầm của ngày hôm qua. Cô vô thức luồn tay chải qua những lọn tóc khô xơ của mình, thận trọng tiến về phía cửa ra vào. “Vâng?”, cô đánh bạo hỏi. “Phu nhân Gillian, là Jason đây. Lãnh chúa bảo có lẽ cô không muốn xuống nhà, vậy nên tôi mang đồ ăn lên. Cô dùng bữa chứ?” Gillian mở cửa và để người cận vệ của chồng vào phòng, đặt mâm gỗ đầy ắp thức ăn xuống chiếc bàn gần lò sưởi. Jason quan sát cô tỉ mỉ đến khi chạm phải ánh mắt cô. “Cô ổn chứ?”, cậu ta nghiêm túc hỏi. Cô im lặng gật đầu. Jason lưỡng lự rồi chỉ ngậm miệng đứng đó, lặng im hệt như Gillian. Thời gian dần trôi qua, Gillian bắt đầu bồn chồn. Cô cảm giác không thoải mái với cậu thiếu niên này, chẳng hiểu vì sao cậu ta quá dè dặt. “Jason, có gì không ổn à?” Cô tái mặt, tiếp tục suy đoán, “Ôi, Thánh nhân từ, có phải tôi chọc giận ngài ấy...” “Không”, Jason nhanh nhảu ngắt lời. Cậu huơ tay, như để ngăn cô nói thêm điều khác nữa. “Không có, thưa phu nhân. Sáng nay ngài ấy có vẻ rất cáu kỉnh...” Cô thở hắt ra. “... với ngài Colin bởi hành động đêm qua.” “Ồ”, cô đáp thở ra nhẹ nhõm. “Cậu chắc chứ?” “Vâng, phu nhân”, chàng trai ngập ngừng nhìn xuống chân. “Nhưng, thưa phu nhân, cô ổn không?” Cậu ngẩng lên nheo mắt nhìn. “Không đau chứ ạ?” “Tôi không phải người bị đau”, cô đáp nhanh. “Đó là Christopher. Cánh tay của ngài ấy, cậu biết đó.” “Cánh tay?” “Phải”, cô gật đầu, cảm giác biết ơn len lỏi khắp người. “Ngài ấy tự cắt tay mình, tự nhỏ máu lên tấm chăn. Tôi nghĩ điều đó thay cho việc đưa tôi lên trên tháp. Tôi thật lòng cảm kích.” “Trên tháp?” Gillian nhìn cậu thiếu niên ngạc nhiên, tự hỏi nhiều năm sống ở Blackmour như vậy khiến cậu ta ngớ ngẩn rồi chăng. “Nơi ngài ấy thực hiện phép thuật hắc ám.” Jason ngây người nhìn cô chằm chằm. “Tôi khá chắc Christopher không phải pháp sư, Jason, ngay cả khi cậu thừa nhận ngài ấy thực hiện những nghi thức ma quỷ trong tháp. Tôi từng nhìn thấy con Chó săn Địa ngục. Tôi cũng nghe âm thanh lưỡi dao hiến tế. Tôi không biết ngài ấy làm gì trên đó, nhưng cảm giác nó chẳng hề dễ chịu chút nào. Tôi chỉ đơn giản là biết ơn ngài ấy đã tha cho tôi đêm qua.” Jason chăm chú nhìn Gillian đến nỗi cô bắt đầu nhận ra mình đã nói nhiều hơn những gì bản thân nên nói. Có lẽ Christopher không muốn ai biết về sự tử tế của hắn. Với danh tiếng hắn sẵn có, cô cho rằng điều đó khá hợp lý. “Jason”, cô nói nhanh, “Làm ơn đừng nhắc tới bất cứ lời nào tôi đã nói. Tôi không nên tiết lộ những chuyện đó, cũng không biết tại sao mình lắm điều như vậy”. Cô dừng lại, nghiêng đầu quan sát vẻ tư lự của người cận vệ. “Hẳn là vì tôi tin cậu. Vâng, chắc là vậy.” Gillian mím môi, mỉm cười. Cô không muốn thêm bất cứ lời lẽ nào để ép Jason giữ bí mật giúp mình. Chàng trai trẻ nắm tay cô và cúi người. “Tôi lấy làm vinh dự”, cậu ta nói rồi đứng thẳng dậy, mặt hơi đỏ. “Nếu cô cần bất cứ điều gì, phu nhân, chỉ việc yêu cầu tôi.” “Cậu thật tử tế, Jason. Nhưng giờ thì chưa.” Chàng trai cúi chào lần nữa, sau đó rời khỏi phòng. Gillian chậm rãi thưởng thức bữa sáng tuyệt nhất mà cô từng biết đến trong hai mươi mốt năm qua. Hoặc là đầu bếp của Christopher có tay nghề vượt xa đầu bếp nhà cha cô, cũng có thể đây là lần đầu tiên cô được bình yên hưởng thụ bữa ăn. Đó là niềm vui thú vị nhất. Cô dành cả buổi chiều nghiên cứu đồ đạc trong phòng chồng mình, hy vọng tìm ra chút manh mối tiết lộ tính cách người đàn ông mà cô vừa kết hôn. Vật dụng của hắn nhìn chung giống hệt William tuy quần áo cất trong tủ được chăm chút tốt hơn. Vậy là một lần nữa, có lẽ Christopher không cần phải hứng chịu khả năng may vá nơi cô. William chưa bao giờ phiền về kỹ năng kim chỉ của Gillian, dù cô biết anh trai làm thế. Một cái rương nhỏ đặt gần cửa sổ, cô không tài nào mở được. Nó có thể chứa đầy hình cụ tra tấn hoặc đơn thuần chỉ là tư trang mà Christopher không muốn người hầu trộm cắp. Gillian lướt nhẹ ngón tay trên ổ khóa. Cô cảm giác trong đó chứa đựng những thứ có nguồn gốc từ lục địa, không phải dụng cụ tra tấn. William đã mang về cho cô nhiều món quà sau những lần chinh chiến cùng Christopher. Cha cô đã phá hỏng hết chúng, từng món một, ngay khi William qua đời. Gillian đứng dậy và tránh xa cái rương thật nhanh. Cô không cho phép những ký ức về người cha phá hoại ngày yên bình của mình. Ông ta không còn khả năng tổn hại cô nữa. Christopher đã thề sẽ bảo đảm an toàn cho cô và cô tin hắn giữ lời. Hắn là một hiệp sĩ. Danh dự hiệp sĩ chẳng nghĩa lý gì với cha cô, người đã kéo lê gót giầy đinh trên sàn đá khi đi đi lại lại tuyển lựa những ngọn roi, nhưng cô khẳng định danh dự có nhiều ý nghĩa với Christopher. Không còn bất cứ manh mối nào khác tiết lộ về con người Christopher. Có khá ít đồ trang trí, cô hiểu điều đó. Hắn sẽ không dùng đến nhiều món linh tinh để căn phòng thêm bừa bộn. Những tấm thảm dán tường rõ ràng chỉ để chống chọi với cái lạnh vì trông khá mòn và phai màu, như thể chúng đã quá cũ kỹ hoặc từ lâu thiếu hơi tay người chăm chút. Cô chạm lên một tấm thảm và quyết định phải làm gì đó với căn phòng này. Dù hắn chẳng thể trông thấy, nhưng mắt cô vẫn tỏ và cô không thích lãnh chúa của mình sống giữa khung cảnh tồi tàn vây bủa. Tất cả mọi thứ nơi đại sảnh đều cực kỳ đẹp đẽ, phòng ngủ cũng nên như thế. Được rồi công tác dọn dẹp sẽ khởi sự vào đêm nay. Gillian bước tới cửa, ý tưởng bắt đầu hình thành. Cô mở cửa, gọi một vệ binh đang đứng gác trên hành lang. Hắn gã đang canh chừng cho cô, về phần mình, cô không biết nên ngợi khen Christopher bởi sự bảo vệ quá tốt này hay nên lo lắng vì hắn đã cắt đặt lính gác để cô không trốn được. Gã binh sĩ cúi chào với biểu hiện khá trịnh trọng. “Thưa phu nhân?” “Tôi cần một vài thứ”, cô nói, vừa cắn môi vừa ước lượng thân hình người đàn ông. Gã hoàn toàn phù hợp trong vai trò vệ binh hơn là tay khuân vác, nhưng cô không muốn mạo hiểm ra ngoài và tự lấy chúng. “Là gì ạ, thưa phu nhân?” Nếu gã sẵn lòng, cô cũng không từ chối. “Tôi cần một tấm thảm nhỏ, cỡ chừng chiều rộng sải tay của anh, một chai rượu vang đỏ ngon nhất của Lãnh chúa Blackmour, và có lẽ, một ít hoa thơm. Chúng nở chưa?” “Hoa ạ?”, gã hỏi lại. “Không có sao, tôi hiểu”, cô thở dài. “Tốt thôi vậy, những món đồ khác thì sao, nếu không quá rắc rối.” Cô ngước nhìn gã chiến binh cao to. “Nếu chúng gây quá nhiều rắc rối, anh...” “Robert, thưa phu nhân. Tôi sẽ mang đến ngay.” “Cảm ơn, Robert. Anh thật tử tế.” Gã gật đầu nhanh rồi quay người đi về phía cầu thang. Trong tíc tắc Gillian cảm thấy lo lắng khi tự hỏi liệu gã có vội vàng đi báo với Christopher rằng vợ hắn đang thoải mái sử dụng đồ của hắn hay không. Cô xua tan lo âu trước khi điều đó choáng ngợp suy nghĩ. Gã đã hỏi phải mang đến cho cô những gì, đúng không? Nếu không muốn đi, gã đã không nói vậy. Gillian lang thang trong phòng Christopher và chờ đợi. Thật ngạc nhiên, cô hầu như cảm thấy bình yên, nếu điều đó thực sự tồn tại. Có lẽ trải qua một ngày trong phòng người chồng mới cưới khiến cô bình tĩnh. Rốt cuộc thì hắn chỉ là một người đàn ông, giống William. Tính khí anh trai cô khá mạnh, nhưng anh chưa nổi nóng với cô bao giờ. Christopher chắc cũng thế thôi, nếu cô đừng khiêu khích hắn. Hai giờ sau, cô quỳ trên tấm thảm vừa trải trước lò sưởi để khảo sát công trình của mình. Đốm lửa lập lòe nhảy múa, lẽ ra nó phải mừng như vậy đối với mọi phiền não mang đến cho cô ngay từ đầu. Vật dụng trong phòng Christopher khá nặng, nhưng cô gắng chuyển chúng về chỗ lò sưởi. Tấm thảm đã cũ nhưng trông vẫn ổn khi ngắm nhìn dưới ánh lửa. Một cốc rượu đặt ngay trên bệ đá lò sưởi để có thể ấm dần trước khi Christopher cần dùng đến. Nhìn tổng thể, đó là một sự sắp đặt khéo léo và Gillian khá hãnh diện khi tự đặt mình nghĩ ra. Giờ thì, tất cả những gì cô phải làm là giấu mình vào góc phòng, tránh khỏi tầm nhìn trong lúc Christopher hưởng thụ sự thoải mái sau ngày dài luyện tập và giải quyết công vụ của một lãnh chúa. Cánh cửa bật mở khiến Gillian giật thót, xoay người lại và trông thấy chồng mình. Cô nép vào hốc tường, nhìn ra bằng ánh mắt đầy hy vọng khi hắn bước vào phòng. Đó cũng là lúc cô nhận ra mình đã mắc sai lầm lớn đến nhường nào. Christopher kêu lên kinh ngạc khi va phải chiếc ghế đẩu, chỉ tích tắc sau hắn lại vấp ngã đập đầu vào cạnh ghế. Gillian nhích một bước về phía trước và tức thì cứng người khi thấy Christopher ngẩng dậy nhìn thẳng vào cô, máu rỉ ra từ đỉnh đầu nhỏ xuống trán và hoen vào mắt hắn. Cơn giận dữ bừng bừng hiện lên trên mặt hắn báo hiệu cơn thịnh nộ sẽ khủng khiếp hơn bất cứ từ ngữ nào có thể diễn tả. Không cần phải nhắc nhở, Gillian ba chân bốn cẳng chạy về phía cửa, lách mình lẩn vào lối hành lang hướng đến căn phòng cô đã ngủ trước đó hằng đêm. Phía sau, tiếng bước chân nặng nề đuổi theo, dáng người mà cô khẳng định chính là chồng mình. Vào được bên trong, cô đóng sầm cửa lại và cài then trước khi tấm gỗ rung lên bởi một cú va đập tựa trời giáng. “Mở cửa!” Lời lẽ được thốt ra với sự điềm tĩnh và trầm lặng hoàn toàn càng khiến Gillian thêm khủng hoảng. Đã bao lần cha cô tỏ vẻ điềm đạm khi cố gạt đứa con gái bé nhỏ của mình mở cửa, kết quả sau đó là những trận đòn roi được tiếp diễn cho đến khi cô không thở nổi? “Gillian”, giọng nói trầm sâu vang lên lần nữa, bình tĩnh hơn ban nãy, “mở cửa nào, cô gái”. Gillian chạy về phía chiếc rương đang để trong phòng, đôi bàn tay run rẩy dữ dội đến độ khó lòng mở nắp được. Nắp rương rơi xuống, dập vào ngón tay cô hai lần, mang theo đau đớn cùng nỗi thất vọng. Cô lôi thanh kiếm của mình ra với một tiếng rên khe khẽ. Christopher gõ cửa. Gillian bắt đầu khóc nấc vì sợ hãi. Hắn có thể trừng phạt cô nặng nề hơn cả những trận đòn roi, hắn sẽ giết cô. Không cần nghi ngờ thêm nữa. Cô đã nhận thấy điều đó qua cơn tức giận biểu hiện trên gương mặt khi hắn ngẩng đầu lên. Phải, hắn sẽ trả đũa cô vì sự ngu dốt và kết cục đó chính là cái chết. Chẳng phải hắn đã giết người vợ đầu tiên của mình và chôn cất bà ta mà không hề làm lễ xưng tội hay sao? Gillian không hoàn toàn tin Christopher sẽ mọc sừng, nhưng cô có thể hình dung được cảnh hắn lén lút chôn cô dâu của mình mà thậm chí còn không cho phép người đàn bà xấu số đó được hưởng quyền lợi tử tế cuối cùng từ sự ban phước nơi các linh mục, tất cả chỉ vì việc làm gì đó của bà ta đã khiến hắn nổi giận. Giờ đây, cô tin hắn sẽ đối xử với mình hệt như vậy Cô quệt tay áo qua đôi mắt nhòe lệ và gắng kiểm soát bản thân. Cô rút kiếm giơ lên, đặt nó chắn giữa mình và cánh cửa. “Gillian, ta muốn cô tới đây và mở cửa ra.” “Không đời nào!”, cô cất giọng khàn đặc, run rẩy đến độ hầu như không giữ nổi lưỡi kiếm. Tấm gỗ rung bần bật vì sức đập của Christopher, tuy nhiên khi lên tiếng, giọng hắn vẫn không khó chịu hơn ban nãy. “Nào, Gillian, chúng ta cần nói chuyện và ta không muốn làm điều đó đằng sau cánh cửa. Đừng buộc ta phải phá vỡ nó.” “Tôi... tôi sẽ không đi ra”, cô trả lời, lấy lại chút đỉnh can đảm nhờ cảm giác được hơi lạnh của thanh thép trong lòng bàn tay. “Và ngài không được phép vào. Tôi có kiếm, ngài biết mà.” “Chết tiệt, cô gái, ta sẽ không nghe theo cô!” “Tôi biết dùng kiếm!”, cô hét trả rồi cắn môi. Như thể việc quát nạt hắn thực sự khiến cô thấy khá hơn. “Phá cửa”, Christopher gầm lên với ai đó bên ngoài. “Nhưng thưa ngài...”, giọng một gã phản đối. “Phá cửa ngay!”, Christopher la ầm ĩ. “Và kẻ tiếp theo làm đầu ta đau nữa sẽ chịu phạt một trăm roi, đích thân ta ra tay. Giờ thì, phá cánh cửa chết tiệt này ra!” Tấm cửa gỗ rung lên một lần, hai, ba lần, rồi then bung ra, khung gỗ vỡ tan và cánh cửa bật mở, đập vào tường. Christopher bước vô phòng, mặt hắn đỏ gay vì giận và vì vấy máu. Thanh kiếm đột nhiên trở nên quá nặng. Gillian đấu tranh cật lực để giữ mũi thép trỏ về phía người đàn ông giờ đây có thể sẽ tước đoạt sinh mạng cô nhưng cô chợt phát hiện ra sức mạnh đã rời bỏ mình. Lưỡi kiếm rơi xuống nền gỗ cứng dưới chân, cô quỳ sụp trên hai đầu gối cùng tiếng nấc tuyệt vọng. Gillian giữ hai tay ở cổ và hét to hết lần này đến lần khác trong nỗi kinh hoàng. Suốt quãng đời mình, cô chưa bao giờ cảm thấy mất kiểm soát với nỗi sợ như thế, thậm chí ngay cả đối với người cha tàn bạo. Dẫu sao đi nữa cô đã từng nếm trải qua cơn thịnh nộ cực điểm từ phía ông. Nhưng với Christopher, có lẽ nó là vô tận. Cô thét lên khi bị bàn tay túm lấy lôi dậy. “Gillian”, Christopher quát, “Im nào! Ta sẽ không động đến cô! Quỷ thần làm chứng, ta thề đó!”. Những lời sáo rỗng, cô biết thế. Cô muốn ngừng khóc vì hiểu rõ nó chỉ khiến hắn giận thêm, nhưng bản thân hoàn toàn bất lực. Diễn biến kế tiếp cô ý thức được là cơ thể đã không còn theo sự điều khiển của mình. Mãi đến khi cảm giác được sự êm ái của chiếc giường bên dưới, cô mới nhận ra rằng Christopher đã bồng mình lên. “Bọc thanh kiếm lại, Jason, rồi đưa nó đây”, Christopher ra lệnh. Gillian cứng đờ vì khiếp hãi. Có phải trước tiên hắn sẽ đánh cô? Kiếm đang được giữ trên người Gillian, Christopher mò mẫm tay phải rồi đến tay trái cô để chúng nắm lấy phần cán. “Cô gái, kiếm của cô”, hắn nói, giọng vẫn rin rít giận dữ. “Đừng, tuyệt đối đừng bao giờ chốt cửa trước mặt ta lần nào nữa. Phải làm sao để cô hiểu ra rằng ta đang phật ý đến nhường nào mà không sử dụng vũ lực, điều mà ta chẳng thể làm, hay quát tháo đến ù cả tai cô cũng là việc ta không lòng dạ nào thực hiện. Vậy nên, hãy xem đây như lời cảnh cáo. Ta sẽ không kiên nhẫn thêm trong tương lai nữa đâu.” Hắn đứng thẳng dậy và bước qua cánh cửa bị phá vỡ, rồi quay lại trừng mắt với cô. “Và đừng bao giờ di chuyển bất cứ gì trong phòng ta. Nếu cần dời chỗ đồ đạc, ta sẽ tự làm. Chúng hợp mắt ta theo cách riêng. Hiểu chưa?” “Vâng”, cô rên rỉ. Christopher xoay lưng. “Lại đây, Jason. Ngươi phải dọn lại căn phòng cho ta về đúng nguyên trạng.” “Nhưng Phu nhân Gillian...” “Ngay bây giờ!”, Christopher gầm lên. “Ta không ngại ngần việc đánh ngươi đâu, tên xấc láo. Nhanh lên, nhóc, trước khi tay ta đặt gần đai lưng hơn.” Cả hai rời khỏi phòng. Gillian úp mặt vào gối, để nó bóp nghẹn tiếng khóc nức nở. Tình trạng kéo dài quá lâu và trầm trọng đến độ cuối cùng cô phải tìm cái bô. Cơn buồn nôn làm cô khóc nhiều hơn. Cô vẫn nằm trên sàn ép, làn da đỏ ửng của mình trên nền gỗ lạnh cứng. Ôi. Blackmour còn khủng khiếp hơn Warewick. Sáng nay, cô đã hy vọng và mong mỏi rằng rốt cuộc bản thân cũng tìm thấy một chốn trú ẩn an toàn. Gillian hoàn toàn không định thu hút sự chú ý nơi Christopher, và nhờ vậy hắn sẽ dần quên lãng sự hiện diện của cô. Cô thật ngốc khi muốn ở lại! Nhưng giờ phải làm gì đây? Ít ra Christopher đã không đánh đập cô. Hắn khủng bố cô bằng sự lãnh đạm, song đáng nói hơn cả là lần này hắn đã không rút thắt lưng. Lần này, đúng vậy. Không cách nào dự đoán được những gì hắn có thể làm vào lần tới. Chắc chắn, nó sẽ tệ hơn bất cứ điều gì cha cô từng thực hiện. Christopher to lớn hơn, trẻ trung hơn, và có lẽ khỏe mạnh hơn. Xem ra việc đụng độ với cha cô ở một miền quê xa lạ vẫn an toàn hơn khi ở lại đây. Ngày mai cô sẽ ra đi, sau khi nghỉ ngơi và lấy lại sức lực. Cô sẽ lẩn tránh tầm mắt của Christopher suốt cả ngày, sau đó chuồn trong êm đẹp trước khi cầu được kéo lên vào ban đêm, cố không quên hỏi Jason hướng nam ở đâu, phòng khi đêm xuống có quá nhiều mây che phủ các vì sao. Đó là chi tiết hiển nhiên cô sẽ cần trong chuyến hành trình.