Kỳ Thực Ta Cực Kỳ Có Tiền
Chương 11
Học viện Liên bang đệ nhất là học viện tổng hợp lớn nhất Liên Bang, nó bao gồm rất nhiều khoa, nhưng một trường học không có khả năng sở hữu tất cả các khoa đều là đứng đầu, cho nên đa số các khoa ở học viện đều là hệ nhỏ, hệ thực vật học mà Lạc Vân Thanh học chính là một hệ tương đối nhỏ trong trường mà thôi, năm nay chiêu sinh tổng cộng cũng chỉ có 80 người, so với năm ngoái ít hơn khoảng 20 người.
Cho nên phòng học này có thể nhẹ nhàng cất chứa tất cả học sinh năm nay, thậm chí vẫn còn chỗ trống.
Hôm nay, các giáo sư hệ thực vật học cơ bản đều đến, so với buổi sáng ngồi trên lễ đài, bọn họ đứng trên bục giảng có vẻ bình dị gần gũi hơn rất nhiều, có người nhìn còn đặc biệt thân thiết và bình dân. Có giáo sư ăn mặc một thân quần áo tẩy đến trắng bệch hoàn toàn không giống trong ấn tượng về giáo sư danh giá, càng giống như người nông dân cần cù vất vả ở Nông nghiệp tinh.
Dựa theo kế hoạch nguyên bản, vốn dĩ hệ thực vật học buổi chiều liền bắt đầu chính thức đi học, nhưng có lẽ bởi vì nhìn thấy đám học sinh bọn họ chăm chỉ học tập, tất cả mọi người đều nhịn không được từng người muốn nói vài câu, chờ đến khi nói xong cũng đã không sai biệt mấy, giáo sư thông cảm mọi người vừa khai giảng, cho nên cũng chưa nói đi học gì đó, đem thời gian còn lại nhường cho phụ đạo viên.
Phụ đạo viên cung kính tiễn mấy vị giáo sư đó đi, sau đó an bài mấy nam sinh đi phòng hành chính lãnh sách.
Nói tới đây, Lạc Vân Thanh liền cảm thấy danh giáo chính là danh giáo, ít nhất nội tình vẫn có, tài đại khí thô phát cho mỗi học sinh một bộ thư tịch bằng giấy, đối lập hoàn toàn với các trường khác chỉ có sách bản điện tử, học viện đệ nhất không hổ là được lấy hai chữ "Liên Bang" mệnh danh.
Nhìn sách mới trong tay, tất cả mọi người đều vui vẻ tươi cười, có người còn yêu thích dùng tay khẽ vuốt, xem ra đối với sách giấy rất là thích.
Đương nhiên cũng có người không để trong lòng, lúc phát sách liền bắt đầu ríu rít cùng bạn học nhỏ giọng thảo luận một ít hiểu biết về trường học, phụ đạo viên trên bục giảng nghe thấy cũng không ngăn cản, chờ thêm hơn 10 phút, khi thanh âm thảo luận dần dần biến mất, phụ đạo viên mới gõ gõ bàn.
"Các bạn học, mọi người yên lặng một chút, đều nhận sách rồi chứ?"
"Nhận rồi ạ ~"
"Vậy hiện tại chúng ta bắt đầu tuyển cán sự lớp."
"......"
Phụ đạo viên này còn rất trẻ, thoạt nhìn cũng chỉ lớn hơn bọn họ bảy tám tuổi mà thôi, đại khái cũng vừa tốt nghiệp không bao lâu, nhưng cũng có khả năng cũng là mặt non, dù sao muốn vào trường học này làm phụ đạo viên bằng cấp và năng lực yêu cầu đều không thấp, cho nên đa số đều có tuổi nhất định.
Chờ đến khi biết tuổi tác của phụ đạo viên, rất nhiều bạn học suy đoán phụ đạo viên này là có hậu đài, hơn nữa hậu trường rất chắc, bằng không sao có thể vừa tốt nghiệp liền tới bên này làm phụ đạo viên?
"Lại là tuyển cán sự lớp nha?"
"Ta còn tưởng rằng hiện tại không cần cán sự lớp chứ, như thế nào còn muốn tuyển?"
"Đúng rồi! Chúng ta còn chưa quen thuộc hết đâu, như thế nào tuyển đây?"
"Nghe nói cán sự lớp cao đẳng học viện không có gì dùng, đến lúc đó nhìn xem ai đi lên tranh cử là được, ngươi nghĩ muốn bầu cho ai?"
"Hay là ai đẹp thì bầu cho người đó đi?"
"......"
Có lẽ phụ đạo viên trẻ tuổi cũng nghe tới tiêu chuẩn lựa chọn bạn học sinh nào đó, trên mặt lộ ra một cái tươi cười hoài niệm, lúc ấy anh mới vừa vào học, cũng nghĩ như vậy, nhưng chắc chắn anh sẽ không nói với đám nhóc con này đâu.
Chỉnh lại sắc mặt, phụ đạo viên nói với mọi người: "Cán bộ lớp cũng có ảnh hưởng rất lớn tới chúng ta, chúng ta phải nghiêm túc lựa chọn, mọi người cũng có thể dự tuyển, khi tranh cử có thể nêu thêm ưu điểm và khả năng của bản thân, như vậy có thể cho các bạn học hiểu biết thêm về ngươi một chút."
Phụ đạo viên vừa dứt lời, phía dưới một đám học sinh cao hứng phấn chấn phải trả lời: "Biết rồi ạ, phụ đạo viên."
Đối với tham tuyển cán sự lớp, có mấy người hứng thú bừng bừng, nhưng có mấy người lại không có hứng thú, Lạc Vân Thanh chính là thuộc về loại không có gì hứng thú kia.
Cán sự lớp nhiều mệt nha, mình còn có một đám việc cần làm, nơi nào có thời gian rảnh, cho nên cậu không có khả năng tham tuyển.
Người có suy nghĩ như cậu không ít, cho nên người tham tuyển rất ít, hơn nữa mấy người đó đều là cạnh tranh chức vụ lớp trưởng này. Chức vụ khác có thể là không ai hỏi thăm.
Khác với ban cán sự lớp ở thế kỷ 21, cán sự lớp nơi này chỉ có ba người. Một người là lớp trưởng, phụ trách trù tính chuyện lớn nhỏ trong lớp,một người là cán sự thể dục, phụ trách các loại có liên quan đế thể năng, một người khác chính là cán sự vui chơi giải trí, chức như ý nghĩa người này phụ trách tuyên truyền và biểu diễn linh tinh, chỉ có ở dạ hội trường học tổ chức mới có thể ra mặt tổ chức hoạt động.
Cạnh tranh chức lớp trưởng có hai người, một người là Thái Tử Thành lúc trước có nói chuyện qua với Lạc Vân Thanh, là trạng nguyên hệ thực vật học, còn có một người là nữ sinh -Trương Khâm Lễ, thiếu một phiếu khuất phục đứng thứ 2. Nhưng khi nhìn thấy nàng Lạc Vân Thanh mới phát hiện nguyên lai nàng cư nhiên là một nữ sinh, lúc trước khi nhìn tên còn tưởng là một nam sinh chứ.
Trương Khâm Lễ làm người có chút lãnh đạm, đi lên tranh cử tuyên ngôn chỉ có ít ỏi vài câu liền chấm dứt, cho nên người ủng hộ nàng rất ít, ngược lại Thái Tử Thành, vừa lên chính là một cái xán lạn mỉm cười, thân hình cao lớn rất có thể cho người cảm giác an toàn, hơn nữa thành tích đệ nhất mọi người cũng là tâm phục khẩu phục, vượt qua 8/10 phiếu bầu cho hắn, ngay cả Lạc Vân Thanh cũng không ngoại lệ.
Trương Khâm Lễ không chút nào ngoài ý muốn bị trượt, nhưng bị trượt nàng cũng không có biểu tình gì, khuôn mặt một chút cảm xúc cũng không có, vì như vậy, Lạc Vân Thanh còn nghe được mấy học sinh nữ bên cạnh bình luận mấy lời như "rất lạnh lùng", "không dễ ở chung" vân vân về nàng.
Nhưng cậu lại cảm thấy không phải như vậy, ngược lại trực giác nói cho cậu nữ sinh này rất dễ ở chung, thực sự nàng không lạnh lùng giống như dáng vẻ biểu hiện ra bên ngoài như vậy.
Cán sự thể dục là một nữ sinh có chút trầm mặc ít nói, nghe nói nữ sinh này lúc trước học ở trường quân đội một năm, sau lại không biết vì sao nghỉ học, sau đó một lần nữa tham gia đề thi chung, lại thi đậu trường này.
Lạc Vân Thanh cảm thấy mọi người lựa chọn nàng phần lớn vì nàng thoạt nhìn thực đáng tin, đặc biệt là ở bên cạnh một đám thiếu niên xanh mướt, nàng thoạt nhìn liền có một cỗ cảm giác thuộc về quân nhân, tuy không thích nói chuyện, nhưng rất có thể khiến người tín nhiệm.
Còn một vị cán sự vui chơi giải trí cuối cùng, mặc kệ phụ đạo viên khuyên can thế nào, vẫn không có ai tranh cử.
Chức vị này cần có tài nghệ, đặc biệt là khi mỗi một ban đều phải biểu diễn, nếu không ai muốn, vậy chỉ có thể chỉ định, cho nên tất cả mọi người đều không quá vui, hơn nữa càng không khéo là hệ thực vật năm nay không có mấy ai có tài nghệ, cho nên không có ai dám nhận.
"Nếu không thì Lạc Vân Thanh đi?" Đột nhiên có người toát ra một câu như vậy, sau đó toàn bộ học sinh bắt đầu mồm năm miệng mười thảo luận lên.
"Tớ cảm thấy được, cậu ấy đẹp như vậy, về sau cho dù không biểu diễn cái gì, đứng vài phút trước mặt giám khảo cũng đều có thể được điểm cao."
"Đúng vậy, hơn nữa cu ấy mới vừa khai giảng đã nổi tiếng, so sánh được bằng với học sinh khoa điện ảnh, đảm nhiệm chức vụ này thực thích hợp."
"Không biết cậu ấy có tài nghệ gì hay không, nhưng cho dù không có, chỉ cần cậu ấy mời tôi, hướng về phía mặt của cậu ấy ta cũng chấp nhận cùng nhau lên sân khấu mất mặt nha."
"Đúng vậy đúng vậy....."
Nghe đến thanh âm thảo luận này, Lạc Vân Thanh trực giác không ổn, không tự giác dịch về phía cửa sổ, muốn tận lực giảm đi cảm giác tồn tại của mình.
Nhưng mà...sao có thể, Lạc Vân Thanh không động còn tốt, vừa động mọi người liền toàn hướng về cậu làm chuẩn.
Thời điểm muốn tuyển cán sự vui chơi giải trí đã có đồng học âm thầm nhìn về phía cậu, cảm thấy cậu được, nhưng mọi người không phải rất quen thuộc, cho nên không dám mở miệng, liền sợ mở miệng đắc tội mọi người.
Nhưng sau khi mọi người chậm rãi thảo luận lên, người nhìn về phía Lạc Vân Thanh càng ngày càng nhiều, phụ đạo viên cũng không phải kẻ ngốc, đương nhiên cũng thấy được, nhưng thấy bộ dáng vô tình của Lạc Vân Thanh, cũng không thể cưỡng ép người, nhưng nhìn nửa ngày cũng không có ai muốn tự ý tiến cử, chỉ có thể bất đắc dĩ nói với Lạc Vân Thanh: "Nếu không Vân Thanh em cứ tiếp nhận cái cương vị này trước đi? Các bạn đều rất ủng hộ em."
Lạc Vân Thanh rối rắm một hồi, hỏi: "Cương vị này đại khái cần phải làm cái gì?"
Nhìn thấy cậu có khả năng nhả ra, Giang Thành Cao vội vàng nói: "Không có việc gì, chỉ là cuối kỳ khi có dạ tiệc thì có khả năng cần tổ chức mọi người tham gia một chút, thời điểm khác không có gì việc cần hoàn thành."
Nói như vậy xác thật không có việc gì, Lạc Vân Thanh nhìn về phía mọi người, rất nhiều người làm một cái biểu tình làm ơn, Lạc Vân Thanh chỉ phải gật gật đầu.
"Có thể."
"Thật tốt quá."
Giang Thành Cao cười nói đến, vỗ vỗ bờ vai của cậu, sau đó thân thiết nói với cậu: "Em sẽ thích cái cương vị này. Nó sẽ không chiếm quá nhiều thời gian của em, các em là lớp đầu tiên tôi hướng dẫn, tôi cũng chỉ hướng dẫn một lớp các em, cho nên việc vặt vãnh tôi có thể tự làm, các em khiến bầu không khí sinh động một chút là được, dạ tiệc cuối kỳ rất vui, tham dự một chút không tồi đâu."
Mặc kệ thế nào, nếu đều tiếp nhận, Lạc Vân Thanh cũng chỉ có thể gật đầu mà thôi.
Truyện khác cùng thể loại
63 chương
78 chương
66 chương
17 chương
71 chương
42 chương
5 chương
55 chương