Miệng lưỡi khó chiều

Chương 1 : ⊗ Chương 1

"Tiểu Phàm, em đợi ở đây ngoan nhé, tôi sẽ về sớm." Người đàn ông mặc vest chỉnh tề, tóc tai chải gọn, dịu dàng khuyên nhủ Diệp Phàm, ánh mắt cực kì thâm tình.   Nhưng trước sự dịu dàng ấy của người đàn ông, Diệp Phàm lại chỉ cảm thấy buồn nôn. Cậu mặc áo ngủ, mặt không đổi sắc nhìn người đàn ông trước mặt mình: "Nguỵ Đổng Diên, nếu anh còn chút lương tâm thì thả tôi đi đi."   "Tiểu Phàm." Nguỵ Đổng Diên nhìn Diệp Phàm một bộ giấy dầu không thấm muối(*) mà có chút giận. Hắn nhíu mày: "Sao em không chịu hiểu cho tôi? Tôi yêu em như vậy... em không thể bao dung với tôi một chút hay sao?"   (*) Giấy dầu không thấm muối: Thành ngữ dùng để chỉ người vô cùng cố chấp.   "Yêu tôi?" Diệp Phàm bị bộ dáng không biết xấu hổ của Nguỵ Đổng Diên chọc tức mà cười. Cậu cầm xích sắt trên chân mình, cười nhạt với Nguỵ Đổng Diên: "Anh yêu tôi nên đem nhốt tôi ở đây? Anh yêu tôi nên muốn cưới người con gái khác ngay trước mặt tôi?"   "..." Trong chốc lát, Nguỵ Đổng Diên chỉ có thể im lặng. Hắn không có lý lẽ nào để bao biện cho chuyện này, nhưng dù là như thế, hắn cũng không thể chấp nhận được sự thật rằng Diệp Phàm muốn rời xa mình.   "Tiểu Phàm." Nguỵ Đổng Diên cố đè xuống cảm giác bất an trong lòng, giơ tay lên xem đồng hồ mới phát hiện ra sắp không kịp nữa. Vì vậy hắn không thể làm gì khác hơn là nói: "Em ở đây chờ tôi, tôi sẽ về sớm thôi." Nói xong Nguỵ Đổng Diên cũng không quay đầu lại mà dứt khoát rời đi, trước khi đi còn không quên khoá cửa lại.   Diệp Phàm trầm mặc, những buồn đau, tức giận trong lòng giờ phút này bỗng trở nên lặng yên. Cậu biết vì sao Nguỵ Đổng Thiên lại vội vàng rời đi như vậy, cũng biết được vì sao hắn lại mặc bộ vest kia. Diệp Phàm nhếch môi cười mỉa mai, sau đó không chút do dự mà đi vào phòng tắm.   Diệp Phàm và Nguỵ Đổng Diên quen nhau bảy năm, yêu nhau sáu năm, họ từng là một đôi rất được hâm mộ trong giới; thế nhưng không biết từ lúc nào, người đàn ông đã từng vì cậu mà có thể trả giá hết thảy đã thay đổi.   Trở nên ích kỉ, trở nên tục tằng, trở thành một người có thể vì lợi ích mà không từ thủ đoạn, hắn thậm chí còn phản bội Diệp Phàm, dụ dỗ con gái của một doanh nghiệp lớn.   Nguỵ Đổng Diên có khuôn mặt rất được, cao 1m87, thân thể rắn chắc, mặt mũi anh tuấn, đủ để hấp dẫn ánh mắt của phái nữ xung quanh; huống chi bây giờ hắn đương tuổi ba mươi, là độ tuổi hoàng kim nhất của đàn ông.   Trước đây Diệp Phàm còn cảm thán, cậu theo đuổi được người đàn ông như Nguỵ Đổng Diên cũng coi như có phúc, nhưng mà bây giờ, lời cảm thán ấy lại nghe thật châm chọc làm sao   Không giống như Nguỵ Đổng Diên bước chân vào giới kinh doanh, Diệp Phàm là một tiểu đầu bếp, dù nổi danh ở thành phố C là một đầu bếp chuyên món Sơn Đông[1], nhưng cậu không quyền không thế, rất nhiều người nghĩ rằng cậu ôm đùi Nguỵ Đổng Diên.   Có điều bây giờ Diệp Phàm cũng không còn để ý những việc này nữa. Người yêu đã từng của cậu, dùng một sợi dây xích khoá chân cậu, nhốt cậu lại - mà cũng là người kia, bây giờ đang vội vàng tham dự lễ đính hôn của hắn.   Nước trong bồn tắm đã gần đầy. Ánh mắt Diệp Phàm vô cùng lạnh lùng, trong tay cầm một con dao gọt hoa quả, cậu cứ mặc đồ ngủ như vậy mà bước vào bồn tắm.   Cậu sẽ không thoả hiệp với Nguỵ Đổng Diên, nhưng dựa vào sự hiểu biết của cậu về hắn, nếu như cậu vẫn cứ thế này, kết cục sau cùng vẫn sẽ là bị Nguỵ Đổng Diên nuôi nhốt mà thôi.   Dù kết quả thế nào đi chăng nữa thì cũng không phải kết quả mà Diệp Phàm mong muốn. Cậu mặt không đổi sắc nằm trong bồn tắm, sau đó giơ cổ tay lên.   Một vết, hai vết. Cậu không do dự rạch lên tay mình những vết dao sâu hoắm, sau đó nhìn dòng máu đỏ tươi chảy dọc theo khuỷu tay, rơi vào làn nước ấm nóng.   Có người từng nói, người có thể tự sát thành công bằng cách cắt cổ tay là người thật sự muốn chết. Diệp Phàm không biết những lời này là thật hay giả, nhưng bấy giờ cậu cũng không cảm thấy vết thương của mình có gì nghiêm trọng, cả người cậu đều đã tê dại.   Máu không thể đông trong nước nóng. Đôi mắt Diệp Phàm thản nhiên mà ảm đạm nhìn chằm chằm trần nhà trên đầu mình. Hơi nước vây kín phòng tắm, tạo thành một màn khói sương lượn lờ. Một giọt nước mắt đột nhiên chảy ra khỏi khoé mắt Diệp Phàm.   Diệp Phàm là một người rất cô đơn, cha mẹ ly hôn khi cậu mới ba tuổi, cả hai đều không muốn chịu trách nhiệm chăm sóc cậu. Cuối cùng toà án xử để cậu theo bố. Mà sau đó mẹ của Diệp Phàm cũng nhanh chóng tái giá rồi ra nước ngoài, bố cậu cũng rất nhanh mà xây dựng một gia đình mới.   Sự tồn tại của Diệp Phàm ở nhà bố đột nhiên trở nên thật lúng túng. Mẹ kế đối xử với cậu cũng không tốt, mặc dù không hành hạ ra mặt, nhưng không lúc nào là cậu không bị đay nghiến. Không ai muốn để ý tới Diệp Phàm, cậu ở nhà một tháng mà không nói quá mười câu.   Nếu vẫn cứ tiếp tục như vậy, có lẽ Diệp Phàm sẽ rơi vào kết quả vô cùng bi thảm, may mắn là... cậu gặp được sư phụ.   Sư phụ Diệp Phàm họ Cổ, tên là Cổ Dư Hưng, một đầu bếp Sơn Đông có danh tiếng cực cao trong nước. Nói đến cũng thật kì diệu... có rất nhiều chuyện đều phải dựa vào duyên phận như vậy.   Nếu Diệp Phàm không gặp sư phụ, vậy cuộc sống của cậu sẽ cực kì bình thường, hơn nữa còn sầu khổ là đằng khác. Nhưng nếu như vậy thật thì cậu cũng sẽ không gặp Nguỵ Đổng Diên, do đó lần gặp gỡ ấy là một chuyện rất khó nói.   Hoạ hề phúc sở ỷ, phúc hề hoạ sở phục[2], trên thế gian này có rất nhiều chuyện nếu không đi tới cuối, sẽ chẳng thể đoán được kết cục.   Mất máu quá nhiều khiến đầu óc Diệp Phàm bắt đầu trở nên hỗn loạn. Thời khắc này, trước mắt cậu xuất hiện một vài hồi ức với Nguỵ Đổng Diên, nhẹ nhàng dịu dàng, thấm vào trong mắt của cậu.   "Anh thật sự yêu tôi sao?" Đến tận lúc chết, Diệp Phàm vẫn không có được đáp án. Cậu hoàn toàn không hiểu vì sao Nguỵ Đổng Diên lại muốn ép cậu tới mức này, biết rõ cậu sẽ không khoan dung với sự phản bội, nhưng vẫn ôm tâm lý cầu may muốn cậu chấp nhận sự thật.   Diệp Phàm không thể chấp nhận được, cũng không thể thay đổi được. Vì thế cậu lựa chọn trốn tránh. Cậu chậm rãi nhắm nghiền hai mắt, cánh mũi chỉ ngửi thấy mùi máu tươi. Cái chết như đôi môi ấm áp của thiếu nữ, khẽ khàng hôn lên linh hồn của Diệp Phàm.   "...Sao tôi chưa chết?" Diệp Phàm vẫn luôn tin, người chết như đèn diệt(*), nhưng lúc cậu chuẩn bị rời bỏ thế giới này lại phát hiện ra mình đang lơ lửng giữa không trung.   (*) Người chết như đèn diệt: Chết là hết.   "Cậu thật sự muốn chết sao?" Một giọng nói thờ ơ lạnh lùng truyền tới: "Chết vì một người như vậy, có đáng không?"   "..." Diệp Phàm kinh ngạc trừng mắt: "Anh là ai?"   "Tôi là ai không quan trọng, quan trọng là..." Âm thanh kia không trả lời câu hỏi của Diệp Phàm mà tiếp tục nói nốt lời của mình: "Cậu cho rằng cậu chết rồi thì hắn sẽ hối hận à? Đáng thương, đáng thương quá. Cái chết của cậu ấy à, trừ việc khiến cho người thương yêu cậu đau khổ, còn có ý nghĩa gì khác đâu?"   "...Rốt cuộc là anh đang nói gì vậy?" Diệp Phàm nhíu mày, cậu cảm thấy tình huống này thật quỷ dị.   "Vậy cậu ra đây mà xem, rốt cuộc cái chết của cậu mang lại cho cậu cái gì!" Những lời này hết sức cứng rắn. Trước mắt Diệp Phàm tối sầm, sau đó một hình ảnh hiện ra, khiến cậu nghẹn họng nhìn trăn trối.   Là Nguỵ Đổng Diên đang ôm một cô bé chừng ba, bốn tuổi ngồi trên ghế dài trong công viên. Tay phải hắn cầm một cây kem, cười híp mắt trêu đùa cô bé: "Dậu Dậu, không được nói cho mẹ biết ba lại cho con ăn kem, nếu mẹ biết ba sẽ bị mắng, nhớ chưa nào?"   "Dạ." Giọng cô bé mềm mại, vươn tay ôm lấy Nguỵ Đổng Diên: "Dậu Dậu sẽ giữ bí mật cho ba."   "Ngoan." Nguỵ Đổng Diên xoa đầu bé gái. Không lâu sau, một người phụ nữ dắt một bé trai đi tới chỗ Nguỵ Đổng Diên, tỏ vẻ đã đi guốc trong bụng hắn: "Có phải anh lại cho Dậu Dậu ăn kem không? Em đã nói là không được cho con ăn rồi, nói bao nhiêu lần nữa anh mới chịu nghe?"   "Được rồi vợ à, Dậu Dậu cũng muốn ăn mà." Trên mặt Nguỵ Đổng Diên xuất hiện một loại biểu tình Diệp Phàm chưa thấy bao giờ, vừa cưng chiều vừa cam chịu, thậm chí còn có chút chột dạ: "Nhất định lần sau sẽ không làm vậy nữa..."   "Ba, con cũng muốn ăn kem." Vừa nghe thấy thế, cậu bé bên cạnh người phụ nữ không chịu, đặt mông ngồi xuống đùi Nguỵ Đổng Diên, khóc to: "Ba cho em gái ăn... oa oa..."   "Gia đình hạnh phúc", bốn chữ này cực kỳ phù hợp để mô tả cảnh tượng trước mắt. Diệp Phàm thấy thế, chỉ cảm thấy lạnh tới tận xương tuỷ.   "Sao?" Âm thanh lạnh lùng kia lại vang lên lần nữa. "Cậu thật sự nghĩ là hắn sẽ vì cái chết của cậu mà áy náy suốt đời à?"   Vẻ mặt Diệp Phàm trở nên đờ đẫn. Cậu nhìn cậu bé đang âm ĩ trong lòng Nguỵ Đổng Diên, nhìn người đàn bà đã ra vẻ tức giận nhưng khuôn mặt vẫn vương nét cười, nhìn vẻ mặt cưng chiều của Nguỵ Đổng Diên, phảng phất như rơi vào một vực sâu, trong vực sâu ấy là băng tuyết lạnh thấu.   "Trừ bản thân cậu ra, sẽ không ai có trách nhiệm với tính mạng của cậu thay cậu cả." Thanh âm đó nói: "Một người không biết quý trọng chính mình, có tư cách gì để người khác quý trọng chứ?"   Diệp Phàm không nói gì. Cậu không biết mình nên nói gì.   "Cậu không hối hận?" Thanh âm đó mang theo ác ý mà nói: "Tới đây xem, cái chết của cậu là sự trả thù với ai!"   Diệp Phàm nghĩ cảnh tượng tiếp theo này, cả đời cậu sẽ không thể quên được. Cậu thấy sư phụ cậu khóc đến mức chìm trong nước mắt; chỉ trong một thời gian ngắn đã hoàn toàn sụp đổ, cuối cùng phải vào viện.   Cậu thấy bạn bè quan hệ không tệ với mình đang tham dự tang lễ của bản thân. Khuôn mặt bọn họ tuy mờ nhạt, nhưng giọng nói lại vô cùng rõ ràng: "Tiểu Phàm, tự sát vì một tên cặn bã như vậy... thực sự là không đáng."   Cậu thấy cha mẹ thờ ơ trước cái chết của mình, như thể chỉ là người dưng nước lã.   Cậu thấy cái chết của mình, người thân đau đớn, mà kẻ thù vui vẻ..   Tự sát, đây là quyết định sai lầm nhất đời này của Diệp Phàm. ___ Chú thích:   [1] Ẩm thực Sơn Đông: Một trong tám ẩm thực truyền thống của Trung Quốc và là một trong tứ đại ẩm thực truyền thống, bắt nguồn từ phong cách nấu ăn bản địa của tỉnh Sơn Đông, một tỉnh ven biển phía bắc của Trung Quốc.   [2] Hoạ hề phúc sở ỷ, phúc hề hoạ sở phục: Ý muốn nói phúc và hoạ cùng tồn tại và chuyển hoá lẫn nhau, trong chuyện xấu có chuyện tốt mà trong chuyện tốt cũng có thể có chuyện xấu.