Thời gian bắt đầu học của hệ thực vật với các hệ "đáng ghét" khác cũng khác nhau, hệ của bọn họ ngày hôm sau sau ngày khai giảng mới bắt đầu đi học, nhưng hệ thực vật lại buổi chiều sau lễ khai giảng chính thức đi học. Tin tức này Lạc Vân Thanh khi ăn cơm được gửi tới thiết bị đầu cuối mới biết được, trong lòng vạn phần cảm thấy may mắn mình không đi ra ngoài, nếu không chương trình học buổi chiều tuyệt đối sẽ đi muộn. Buổi học đầu tiên đã đi trễ, phỏng chừng sau này chắc chắn sẽ trở thành đối tượng chú ý trọng điểm của các lão sư, lúc sau cũng sẽ bị toàn bộ khoa nhận thức, bắt đầu biết tên của ngươi khẳng định sẽ mang một câu: "Nga, cái đưa ngày đầu tiên đã đi muộn không có tới nha". Nhưng mà thời điểm ăn cơm mới phát thông báo đi học, cũng thực là hố, dù sao hệ thực vật chính là tổ chức lễ khai giảng xong sớm nhất, này nếu là học sinh ăn cơm sớm, sau đó đi ngủ, tuyệt đối sẽ phát điên. Cơm nước xong, tuy còn có chút thời gian, nhưng ngủ trưa chắc chắn không đủ, Lạc Vân Thanh nghĩ nghĩ, quyết định vẫn là tìm hiểu một chút tình hình trường học mới được, vì thế một lần nữa mở ra App trường học bắt đầu xoát diễn đàn. Bài post trên diễn đàn về mình không ít, trang đầu tiên đã có vài cái chữ phiêu hồng mang ~hot. Click vào, nhìn thấy người khác khen ngợi mình, Lạc Vân Thanh không nói ra miệng nhưng trong lòng vẫn thật cao hứng, dù sao người bình thường ai không thích được người ta khen chứ, lại không phải có chứng thích tự ngược, còn thích người khác phê bình sao? Nhưng từ xưa đến này có phấn (fan) tự nhiên có hắc (antifan), hơn nữa nhìn xơ lược, đám hắc nhân này còn không ít, rất nhiều người rõ ràng là người ngoài trường, id bọn họ đăng ký không có chứng thực của trường, nếu là người trong trường khi đăng kí id sẽ tự động được chứng thực trên diễn đàn, chỉ cần không xóa, cho dù là học sinh tốt nghiệp cũng có thể sử dụng. Mà Lạc Vân Thanh nhìn thấy những hắc tử đó đa số đều không có chứng thực. Nhịn không được click và trang chủ của mấy cái hắc phấn kia, Lạc Vân Thanh nhìn thấy hình ảnh của mấy cái minh tinh của khoa điện ảnh năm nay mới nhập học, lập tức liền minh bạch~, thì ra bọn họ là fan của mấy cái tiểu hoa đán, tiêu sinh kia. Thấy mình đè ép sinh mệnh của bọn họ nên không vui, cho nên xằng bậy tìm cảm giác tồn tại. Nhưng rõ ràng mấy tài khoản kia là tài khoản mới đăng ký, Lạc Vân Thanh không thể không cảm thán lưu lượng của đám tiểu hoa, tiểu sinh này thật đúng là lợi hại, mỗi cái tự có lưu lượng fan không giả, vằ mới tiến vào học viện Liên bang đệ nhất, liền mang tới cho diễn đàn của trường một nhóm người không coi là ít tới đây. Bội phục, bội phục. ............ Thời gian xoát diễn đàn luôn qua rất nhanh, chớp mắt đã qua một tiếng, mà lúc này Lạc Vân Thanh cũng phải chuẩn bị đi học. Bình thường nói tới đi học là phải mang sách, nhưng từ khi cậu tới đây đến giờ còn không được phát sách giáo khoa, cho nên không thể mang sách giáo khoa theo, nhưng tay không đi tới lớp cũng thực kỳ quái đi? Lạc Vân Thanh chớp mắt, nhìn trên sô fa cuốn cười, lúc đi thuận tay mang theo, sau đó ngồi lên tiểu ong nghệ một chỗ ngồi đã sớm đặt đi tới lớp. Cậu cũng là hôm nay mới biết được thì ra tiểu ong nghệ còn có loại cho một người ngồi, hai người ngồi, bốn người ngồi và nhiều người ngồi. Lúc trước khi báo danh chỉ nhìn thấy loại nhiều người ngồi,  đúng là cậu liền cho rằng chỉ có một loại như vậy chứ, không nghĩ tới sau khi khai giảng cư nhiên còn nhiều loại hình để lựa chọn như vậy. Hơn nữa ngồi tiểu ong nghệ cũng không đắt, loại nhiều người ngồi là miễn phí, bốn người ngồi là 1 đồng liên bang một lượt, hai người ngồi và 1 người ngồi là 2 đồng liên bang một lượt, có tiền không muốn ngồi chung với người khác có thể chọn ngồi một người, không có tiền thì an phận đi loại miễn phí là được rồi. Mặt khác chính là gọi xe rất thuận tiện, trực tiếp lên app "Tiểu ong nghệ" gọi xe, sau đó trừ tiền; hoặc là khi ra cửa gặp được "tiểu ong nghệ" trực tiếp ngồi lên, sau khi ngồi lên có thể trừ tiền từ thiết bị đầu cuối, đương nhiên loại nhiều người ngồi không bị trừ tiền. Học viện Liên bang đệ nhất rất lớn, ước chừng 50.000 héc ta, tổng cộng 500km vuông, ngồi tiểu ong nghệ từ khu ký túc xá  M tới khu dạy học ước chừng mất 15 phút, đây có lẽ liên quan tới hệ thực vật tương đối hẻo lánh. Khu dạy học của Hệ thực vật học ở phía sau trường học, một bên là dãy núi, đây không phải vì hệ thực vật không được coi trọng, mà là vì phương thức dạy học của hệ thực vật trước mắt chọn dùng chính là thực nghiệm và lý luận, cho nên cần dùng đến rất nhiều ruộng thực nghiệm, mà khu vực này đất trống nhiều, cho nên liền dùng tới xây dựng khu dạy học, vừa vặn mặt sau lớp học đều là ruộng thí nghiệm của hệ thực vật, vừa gần vừa tiện không cần đi xa. ............ Chỗ ngồi trên lớp của hệ thực vật đều là chỗ ngồi đơn, một chỗ ngồi gồm ba đồ vật, một cái bàn rộng khoảng 1 mét vuông, một cái ghế dựa thoạt nhìn có vẻ rất thoải mái, còn có một cái giá ba tầng cao tầm 1m3 không biết để đựng cái gì bên cạnh. Vì trong phòng học có một số loại đồ vật thí nghiệm loại nhỏ, xung quanh chỗ ngồi phi thường rộng rãi, cho dù là một người béo mập cũng có thể nhẹ nhàng xoay người. Thời điểm Lạc Vân Thanh tới phòng học còn sớm, ngoại trừ mấy bạn học linh tinh còn chưa có ai tới. Nhìn đồng hồ trên vách tường một chút, phát hiện còn 15 phút nữa mới vào giờ học chính thức. Cậu tùy ý chọn một vị trí ở giữa bên cạnh cửa sổ ngồi xuống, sau đó lên diễn đàn trường đem một đoạn ngắn bài post còn lại xem nốt, xem xong ngẩng đầu lên, thấy bạn học khác đều tập trung tinh thần làm việc của mình, vì thế mở ra quyển sách tối qua còn chưa coi hết cúi đầu tiếp tục xem. Phòng học yên tĩnh chỉ có thanh âm lật sách vở. Cuốn trên tay Lạc Vân Thanh là khi đi dạo ở siêu thị giả lập mua. Nó hiện tại là phiên bản tổng hợp mới nhất, bên trong tăng thêm thật nhiều chủng loại thực vật mấy năm nay tìm được, toàn bản tổng cộng có 56 cuốn, một quyển bình thường có giá là 500 đồng liên bang, vì đang trong giai đoạn giới thiệu sản phẩm mới, cậu mua một bộ được giảm 20% và kèm thêm bản điện tử, tổng cộng hết 22.400 đồng liên bang. Mà nếu là đồng dạng nội dung, sách giả lập chỉ có 10 đồng liên bang mọt quyển, một bộ cũng chỉ 560 đồng liên bang, nếu không phải Lạc Vân Thanh thích xem chất giấy, xem xong còn muốn lưu giữ, có lẽ cậu cũng sẽ không mua, dù sao hiện tại mà nói vẫn là bản điện tử phương tiện, chỉ cần đặt ở thiết bị đầu cuối, muốn tìm đọc tư liệu chỉ cần gõ vào từ ngữ mấu chốt liền có thể tìm được nội dung liên quan, nhưng nếu là bằng giấy cần phải lật, nếu không phải đặc biệt quen thuộc với nội dung cuốn sách, một ngày ngươi cũng không nhất định có thể lật đến đồ vật người muốn. Lạc Vân Thanh hiện tại xem chính là quyển 4, sờ trang giấy, không thể không đồng ý rằng đắt vẫn là có đạo lý. Ít nhất tiền cậu bỏ ra mua đám sách này vẫn là đáng giá. Chất lượng sách không cần phải nói phi thường tin cậy, mặt kệ là sắp chữ hay nội dung, thậm chí là ảnh minh họa đồ vật và chất lượng bìa mặt đều phi thường cao. Cũng bởi vì chất lượng sách khiến Lạc Vân Thanh đối với chất giấy của tinh tế tăng vọt độ hảo cảm, cuối cùng biến thành chỉ cần là sách mình thích, có bản bằng giấy cậu đều mua để cất giữ. Mặt sau bởi vì lưu giữ đủ loại sách cậu còn tạo cho mình một gian phòng cất chứa sách giấy, sách bên trong phong phú làm người đỏ mắt. Từ lúc Lạc Vân Thanh bắt đầu đọc sách, như có như không tầm mắt liền không ngừng rơi trên người cậu, rất nhiều người trong lòng khiếp sợ và hâm mộ. Tất cả mọi người đều là cùng khoa, cùng loại thư tịch như vậy khẳng dịnh biết đến, loại thư tịch cơ sở này, kỳ thực có rất nhiều người đều có, bản điện tử không quý, một bộ 560 đồng liên bang, gặp khuyến mại còn không đến 500 đồng liên bang, khẽ cắn răng tiết kệm tiền sinh hoạt phí cũng có thể mua được. Nhưng nếu là chất giấy, một quyển không sai biệt lắm có thể mua một bộ nha, hơn nữa lúc dùng còn không thuận tiện, cơ bản sẽ không có người muốn chọn, nhưng hiện tại nhìn Lạc Vân Thanh cầm sách bằng giấy, tất cả mọi người đều cảm thán nhà Lạc Vân Thanh đúng là có tiền. Dung mạo so với ngươi tốt hơn, còn nỗ lực hơn ngươi không ít, còn có nhiều tiền hơn ngươi, so với ngươi còn thông minh hơn, nhưng cái này đều không đáng sợ. Đáng sợ chính là...lớn lên so với ngươi đẹp hơn, có tiền hơn ngươi, thông minh hơn ngươi, này cũng thôi, sợ nhất chính là ngươi ta còn nỗ lực hơn ngươi! Khi tất cả mọi người đang xoát Thiên Bác cùng bát quái, người ta còn đang nỗ lực học tập? Tinh thần này...quả thực đáng sợ, đồng học ở chung một lớp với Lạc Vân Thanh trong lòng cuồn phun tào: Vừa mới khai giảng nha, ngươi vừa mới trải qua đề thi chung cực kỳ tàn khốc của tinh tế nhà (cũng là thi đại học của tinh tế), cũng không thả lỏng một chút sao? Người có thể thi đậu học viện Liên bang đệ nhất đều là nhân vật cấp bậc học bá cùng học thần, rất nhiều người tuy muốn lười biếng nhưng kỳ thực vẫn biết tự hạn chế, đặc biệt là khi nhìn thấy người còn lợi hại hơn ngươi vẫn còn đang học tập, trong lòng liền sẽ nôn nóng, chậm rãi càng ngày càng nhiều đồng học rời khỏi diễn đàn, Thiên Bác...cũng bắt đầu mở ra thiết bị đầu cuối mua sắm thư tịch, dùng hình thức đọc sách để xem. Chờ tới khi các lão sư đi vào phòng học bỗng nhiên vui mừng phát hiện, tuy học sinh lần này cũng không phải có thành tích tốt nhất trong đám mà bọn họ từng dạy qua, nhưng chắc chắn là nhóm nỗ lực nhất từ trước tới nay! Mới ngày đầu tiên khai giảng, tiết học đầu tiên, sách giáo khoa còn chưa có phát đâu, toàn bộ học sinh đều ngồi ở chỗ mình an tĩnh học tập, đọc sách, hơn nữa xem vẫn là thư tịch của hệ mình, một đống lão sư trước cửa phòng học nhìn một màn này trong lòng đều cảm khái vạn phần. Đây mới là dáng vẻ của một người học sinh! Nhất định phải đem đám học sinh này dạy dỗ thật tốt, bọn họ đều nghiêm túc như vậy, chúng ta phải càng nỗ lực hơn. Một đám lão nhân ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta, trong lòng định ra mục tiêu, mọi người ai cũng không muốn cô phụ sự dụng công học tập này của đám học sinh. Vì thế dưới tình huống tất cả mọi người không hay biết, nguyên bản chỉ là khó khăn đơn giản của sinh viên nháy mắt biến thành địa ngục khó khăn, nhìn người khác nhẹ nhàng nhàn rỗi học hành, nhìn lại bản thân làm việc và nghỉ ngơi giống như trong thời kỳ thi đại học, quả thực hâm mộ ghen tị hận. Nhưng sau khi tốt nghiệp, học sinh hệ thực vật của khóa này lại mỗi người đều lọt vào tranh đoạt, mặc kệ là xí nghiệp, đơn vị tương quan hay là viện nghiên cứu, một đám đều nhìn chằm chằm vào đám học sinh khóa này, vì thế hiếm thấy học sinh hệ thực vật khóa này đều có một cái chuyên ngành, bộ phận học sinh càng trở thành đại ngưu trong nghề, đối với ngành nghề ngày làm ra cống hiến thật lớn. Đương nhiên đám  học sinh bọn họ lúc này còn chưa biết, trước mắt mọi người nhìn thấy một đám lão nhân về hưu hoặc sắp về hưu ở trên bục giảng tình cảm mãnh liệt bành trướng rớt nước miếng, đầu óc kích động đồng thời cũng không cấm mọi người tưởng: Chẳng lẽ người hệ thực vật học đều cảm xúc mãnh liệt như vậy sao?