Kỷ nguyên huyền thoại
Chương 37 : do thám cống ngầm 1
Tại trước sân tòa nhà số 3, uyển linh đang đứng sóng vai với thiên minh chờ hải thúc lái xe đến nơi này, ánh mắt cô nhìn xa xa những người binh lính đang bận rộn trong chiến tranh.
Giọng nói mang theo hiếu kì của cô vang lên.
“vừa nãy sao cậu lại ngăn cản ta, cậu nên biết nếu chúng ta tham gia chiến dịch này dưới sự chỉ huy của trần uẩn thì hắn sẽ gây khó dễ cho chúng ta rất nhiều, thậm chí tìm cách loại trừ cậu đi đấy.”
Thiên minh nhìn xa xa chiếc xe đang lái tới, bình tĩnh nói:
“trong tình huống vừa nãy cô nghĩ chúng ta có thể từ chối sao?”
Uyển linh nhìn gương mặt của hắn, khuôn mặt cô mang theo tức giận nói:
“chúng ta có thể nhờ ông nội ta dàn xếp chuyện này, ta nghĩ hắn sẽ không dám có ý kiến gì về việc bổ nhiệm nữa.”
Thiên minh nhìn cô, ánh mắt như nhìn đồ thiểu năng, nhàn nhạt hỏi:
“cô có biết như thế nào gọi là lạm dụng quyền lực không?”
Uyển linh nghe đến đó im lặng.
Thiên minh nhàn nhạt giải thích:
“cô nghĩ việc một thiếu tướng đưa hai quân nhân trong đó có một bình dân vừa được bổ nhiệm tham gia một chiến dịch quan trọng sẽ phải chịu áp lực như thế nào?”
Thiên minh nhìn thẳng uyển linh sau đó nói nhỏ:
“do đó lần này chúng ta phải tự thân vận động thôi, uyển linh pháp sư.”
Uyển linh bất ngờ nhìn thiên minh, ánh mắt cô mang theo sự ngạc nhiên và khiếp sợ.
Hắn đưa mặt sát mặt cô chỉ cách vài cm, ánh mắt nhìn vào mắt cô và nói bằng giọng giễu cợt:
“đừng quên chúng ta đều là kẻ nắm giữ năng lực kì lạ, chúng ta là giống nhau. cô nghĩ có thể giấu diếm được à.”
Uyển linh tức giận đẩy hắn ra xa sau đó nói:
“ngươi không cần áp sát gần như vậy đâu.”
Thiên minh cười lớn, ánh mắt liếc nhìn hướng xa xa trần uẩn đang nhìn lại bên này, một nụ cười nhạt hiện lên trên mặt hắn.
Đúng rồi, tức giận đi, tốt nhất là thiêu cháy luôn cái lí trí còn sót lại của ngươi đi. khi đó ngươi mới chết nhanh hơn được.
Tại cách vị trí hắn không xa, nơi mà thiên hổ đặc nhiệm đoàn đang chuyển từng thiết bị được cung cấp cho chiến dịch lên xe tải quân dụng, trần uẩn sắc mặt âm trầm muốn đi tới vị trí của thiên minh.
Một giọng nói đàn ông vang lên bên tai hắn:
“trần uẩn thiếu gia, bây giờ ngài đi qua đó là trái với kế hoạch của lão gia đấy, ngài nên xem xét lại hậu quả việc này.”
Bước chân trần uẩn dừng lại, giọng nói âm trầm của hắn vang lên:
“ta biết rồi, nhưng lần này ta muốn đích thân giết tên khốn đó.”
Người đàn ông trung niên nhìn về phía thiên minh nơi xa, khuôn mặt hiện lên sự mỉm cười hài lòng, mở miệng nói:
“chắc chắn sẽ để cho ngài, một tên nhóc con miệng còn hôi sữa có tí năng lực đặc thù mà thôi, sao có thể làm khó được chúng tôi cơ chứ.”
Trần uẩn oán độc nhìn về phía xa sau đó leo lên chiếc xe quân dụng của mình đặt ở một bên.
Một chiếc xe nhanh chóng lái đến gần hướng bốn người thiên minh, hải thúc từ bên trong ghế tài xế nhìn bọn họ sau đó nói:
“lên xe thôi nào.”
Nhìn mọi người đã yên vị trên xe, hải thúc chậm rãi lái chiếc xe đến vị trí của những hàng xe tải của thiên hổ đặc nhiệm đoàn.
Đoàn xe nhanh chóng khởi động sau đó nhanh chóng chạy ra hướng cửa của quân khu để hướng tới địa điểm chiến dịch lần này tại quận linh hoa.
Cả quân khu nhanh chóng thức tỉnh, giống như một con sư tử vừa thức dậy sau giấc ngủ dài, mở ra răng nanh thể hiện quyền uy của mình trên chốn sâm lâm.
Trên chiếc xe, uyển linh liếc nhìn thiên minh ngồi cạnh bên mình, nhớ lại những gì hắn vừa nói.
Trong đầu cô, hình ảnh của đoạn đối thoại tối qua với văn lão hiện lên trong đầu cô.
......-
Tối hôm qua tại biệt thự của nguyễn ngọc thế gia, tầng 2 thư viện.
Trong căn phòng đèn đuốc sáng trưng, giữa chiếc bàn sách cổ kính, uyển linh đang kể cho văn lão những chuyện xảy ra lúc chiều.
Khuôn mặt văn lão bình tĩnh nghe uyển linh kể chuyện xảy ra hồi chiều giữa thiên minh và trần uẩn, đôi mắt ông khi thì rực sáng khi lại tối, giống như đang phân vân điều gì đó.
"trần uẩn sao, có lẽ hắn cũng chỉ bị trần dần sai khiến thôi .nhưng quá lâu rồi, trần dần hăng hái ngày xưa ta gặp giờ đã trở nên quá đen tối, thậm chí ta còn chẳng hiểu hắn muốn cái gì, hắn muốn làm gì." văn lão cầm tách trà, đôi mắt nhìn nước trà cam tuyền như hổ phách trong ly, chậm rãi nhấp một ngụm.
Mùi vị thanh thuần chậm rãi thấm vào cổ họng, xua tan đi phần nào sự lo lắng trên mặt của ông.
Uyển linh nhìn văn lão đang ung dung uống trà phía trước, cô có phần do dự nói:
"vậy chúng ta có cần tham gia vào không, dù gì để đưa hắn thành thượng úy quân đội, ông nội phải chịu quá nhiều chỉ trích lần này."
Văn lão đặt tách trà xuống bàn, cặp mắt già nua của ông nhìn uyển linh, vẻ mặt hiền lành nói:
"ta biết cháu nghĩ gì mà linh, cháu đang lo sợ họ nhờ vào đó tấn công chúng ta sao."
Uyển linh có phần muốn nói gì đó thế nhưng văn lão phất tay, ôn hòa nói:
"để ta nói hết đã, thật ra chúng ta đâu còn gì để mất nữa đâu. từ sự kiện mười năm trước, chúng ta đã thành ra như thế này, nếu như không phải ta còn chưa chết thì bọn chúng đã lao lên xé nát cái gia tộc này rồi. con nghĩ là người chú bất tài của con, người cậu yếu nhược của con, hay lũ cháu trai vô dụng có thể ngăn họ lại."
Văn lão nhìn uyển linh, sự cưng chiều hiện lên trên mặt ông:
"nếu được, ta muốn con trở thành người đứng đầu gia tộc này, chỉ khi đó nguyễn ngọc thế gia mới chính thức quay về, hoặc đơn giản chỉ là quay về đúng vị trí vốn có của chúng ta."
Văn lão đứng dậy đi đến bên cửa, nhìn ánh trăng đang chiếu sáng ngoài cửa, giọng nói của ông trở nên mông lung.
"với ta, chỉ cần giữ cho gia đình này bình thường, con được hạnh phúc sinh sống ta đã thỏa mãn rồi, những kẻ đó muốn chỉ trích sao chẳng được.”
Uyển linh đỏ bừng đôi mắt, cô nhìn văn lão, giọng nói nức nở nói:
"ông nội, con muốn giúp ông, dù chỉ một tí thôi cũng được.”
Văn lão nhìn cháu gái của mình, chậm rãi đến gần cô xoa đầu cô, sau đó an ủi nói:
"ta biết cháu muốn giúp, ta cũng biết viên minh châu của nguyễn ngọc thế gia ta rất kiên cường, rất tài giỏi."
Giống như hạ quyết định, ông nhìn cô sau đó nói:
"vậy nếu như ....ta muốn cháu tìm hiểu vị thiên minh thượng úy tá với tư cách một người con gái - cháu thấy thế nào."
Khuôn mặt uyển linh giật mình, cô ngơ ngác nhìn ông.
Văn lão cười nhẹ nhõm, ông quay về chỗ ngồi của mình, nhìn thẳng mắt cô sau đó cười nói:
"ta không ép buộc cháu, nếu cháu không thích không sao, ta sẽ tìm cách khác cũng được."
Uyển linh lắc đầu, khuôn mặt cô hiện lên sự kiên định, sau đó nói:
"không, cháu sẽ đi, chỉ cần giúp được cho ông là cháu sẽ làm."
Văn lão cười nhìn cháu gái, sau đó nói:
"vậy cháu cố gắng lên, ta tin cháu nhất định có thể thành công,"
Uyển linh đứng dậy, cúi đầu trước văn lão, sau đó nói:
"vậy cháu xin phép đi trước.”
"được, cháu đi đi” văn lão phất tay.
Uyển linh bước nhanh ra căn phòng và đi xa, để lại văn lão ngồi trên chiếc ghế dài nhìn bầu trời bên ngoài với một nụ cười trên mặt.
......
“xem ra ông nội muốn mình dựa trên việc tìm hiểu tên này để duy trì sự ổn định của gia tộc sao, rốt cuộc thì mình cũng chỉ là con cờ.” ánh mắt của uyển linh ngắm nhìn khung cảnh ngoài xe mà suy tư.
Bất chợt một giọng nói đánh thức sự trầm tư của cô, là giọng nói của thiên minh.
“nếu vừa nãy ta có nặng lời thì cho ta xin lỗi.”
Uyển linh nhìn chăm chú những chiếc xe tải quân dụng kẹp hai bên, không quay đầu lại mà chỉ khẽ lắc đầu sau đó nói:
“cậu không nói sai gì cả, do đó …..”
Cô quay sang nhìn thiên minh, khuôn mặt nghiêm túc nói:
“ta không biết cậu có kế hoạch gì nhưng ta cũng có kế hoạch của riêng mình.”
Thiên minh nghe đến đấy chỉ cười nhạt.
Đây mới là trong tương lai uyển linh điện hạ mà hắn biết, cái người u buồn vừa nãy không hợp tí nào.
“xin lỗi phải cắt ngang hai người, nhưng ta nghĩ chúng ta sắp đến nơi rồi.”giọng nói của hải thúc vang lên.
Nghe giọng nhắc nhở, thiên minh đưa mắt nhìn lên phía trước.
Một nhà máy xử lí nước thải hiện lê trước mặt hắn, toát ra cảm giác cũ kĩ.
Nhìn lướt qua tấm bảng hiệu tên linh khai 1, thiên minh hỏi:
“nơi này là nơi có đường nối với hệ thống cống ngầm dưới chân thành phố đây sao.”
Hải thúc gật đầu nói:
“đúng vậy, nơi này là một trong những lối vào hệ thống cống ngầm dưới chân thành phố, được xây dựng từ những năm đầu thế kỉ 21 nên nó đã tương đối cũ kĩ.”
Nhóm người thiên minh nhanh chóng xuống xe sau đó đứng liếc nhìn xung quanh đánh giá, bất chợt một giọng nói vang lên từ phía xa.
“trần thượng úy, chuyến đi cuối cùng vẫn tốt đấy chứ.”
Trần uẩn mặc trên người một bộ đặc chủng phục đốm xanh lục với lớp áo giáp chống đạn đen được khoác bên ngoài, mũ sắt cùng cặp kính nhìn ban đêm che đi một phần gương mặt của hắn.
Khuôn mặt hắn vẫn còn mang theo nụ cười trêu tức chậm rãi đi đến gần năm người.
Thiên minh nhìn một loạt binh lính mang theo đầy đủ trang bị quân dụng đi sau hắn cùng những tên vẫn còn đang bận rộn điều chỉnh thiết bị liên lạc phía xa, trong đầu âm thầm ghi nhớ số lượng.
Một..hai..ba…mười…mười tám….ba mươi sáu tên sao.
Nhìn trần uẩn đang đến gần, thiên minh bình tĩnh nói:
“ta không nghĩ đây là chuyến đi cuối cùng của mình đâu, trần thiếu tá. mà một chỉ huy như ngài sao lại có thời gian rảnh đến chỗ ta thế này.”
Trần uẩn nở nụ cười tràn đầy địch ý, hắn nói:
“đương nhiên là đến giao nhiệm vụ cho mọi người rồi.’
Nói xong, hắn liếc mắt nhìn người đàn ông đội trưởng của thiên hổ đặc nhiệm ra hiệu.
Người đàn ông đi đến trước mặt thiên minh, ánh mắt từ trên cao nhìn xuống nói:
“thiên minh thượng úy, đây là nhiệm vụ của nhóm ngài."
Hắn vứt một bản giấy cho thiên minh sau đó bình tĩnh nói:
"lần này chúng tôi sẽ chia làm 4 nhóm, gồm 1 nhóm ở lại phụ trách giữ liên lạc, ba nhóm sẽ thâm nhập vào bên trong nhưng do địa hình khá phức tạp của hệ thống cống ngầm nên làm phiền ngài và nhóm của ngài đi phía trước do thám.”
Giống như nhớ ra điều gì đó, hắn nhìn iros sau đó nói:
“vị này là thượng úy iros đi, hi vọng ngài phụ trách liên lạc trên này, ngài cũng biết đấy thiết bị trên này rất là quan trọng, không thể nào để mất được.”
Lão iros nghe hắn nói như vậy, cặp mắt nâu hiện lên một vệt sắc bén, lão ngẩng đầu nhìn chăm chú vị trưởng quân đoàn này sau đó cúi đầu xuống.
Khuôn mặt uyển linh ở sát bên cũng hiện lên vẻ khó coi, hai bàn tay cô nắm chặt,mở miệng nói:
“trần uẩn, ngươi đừng có mà quá đáng.”
Trong khi uyển linh đang tức giận tranh luận, một thanh âm vang lên bên tai lão iros.
“đồng ý với ý kiến hắn, đừng lo cho ta. ta có đủ sức tự vệ, ngươi không cần lo lắng, nhiệm vụ của ngươi trên này là nếu có biến cố xảy ra thì hạ hết tất cả những tên lính lưu giữ, sau đó cắt đứt thông tin liên lạc của nhóm này với ban tác chiến trong một quãng thời gian. sau đó ngươi ở trên này chờ chúng ta, chúng ta sẽ nhanh chóng giải quyết chúng rồi tiến hành di chuyển đến địa chỉ của xích minh kiến.”
Lão iros nghe hắn truyền âm như vật, tinh thần lực tạo thành một thông điệp truyền về đầu của thiên minh;
“được rồi thần sứ đại nhân, ngài cũng phải chú ý an toàn.”
“ừ”
Kết thúc truyền âm với thiên minh, lão ngẩng đầu nhìn vị sĩ quan này, vuốt nếp áo quản gia sau đó bình tĩnh nói:
"tất nhiên là được rồi."
Nói xong, không chờ tên trưởng quan thiên hổ trả lời, lão quay đầu sau đó đi về phía xe lấy vật dụng của nhóm.
Mời đọc #stratholme thần hào đồng nhân wow siêu hài, siêu lầy. stratholme thần hào
Truyện khác cùng thể loại
71 chương
1 chương
746 chương
16 chương