Tại sao lại mang cô về ư...là thói quen thôi mà!!!
Chương 1 : Cái tật mãi không bỏ
Lần đầu tiên gặp cô là tại tầng hầm một buổi đấu giá hằng năm, nói đúng hơn là một buổi tiệc giả danh, thu hút khá nhiều giới thượng lưu bao gồm cả anh, anh luôn thích đến những nơi như thế này, vì cái tật thích tha đồ của anh mà năm nào cũng bội thu một đống đồ phế liệu, những cái gì người ta không cần đến hay thậm chí không ngó ngàng gì thì anh lại bỏ sẳn sàng bỏ ra một số tiền lớn để tha về và chất đống trong kho, đó là thói quen của anh, cái thói quen khó bỏ từ lúc còn trong bụng mẹ. Năm nay cũng không ngoại lệ,Từ Đông-nam nhân chính của chúng ta lại có vẻ khá hào hứng khi đến buổi lễ, anh ngồi ngay ngắn ở hàng ghế đầu tiên và chờ đợi món hàng._Đầu tiên là chiếc bình cỗ này-người bán đấu giá reo hò
Chiếc bình khá đẹp với những con rồng trạm trỗ điêu khắc, mọi người bắt đầu ồn ào ra giá, cái giá mỗi lúc một tăng lên và cuối cùng thuộc về tay ông già béo lùn nào đó, anh thở dài món hàng không phải gu của anh, anh chỉ thích những thứ người ta chẳng ngó ngàng gì đến thôi
_Tiếp theo là tấm vải qúy xuất xứ bên Ai Cập, làm bằng tơ tầm cao cấp-người bán lại tiếp tục quảng bá sản phẩn của mình
Mọi người ồ lên kinh ngạc rồi tranh nhau ra giá, người này chen chúc người kia, những cánh tay giơ lên mỗi lúc một đông .Anh bắt đầu thở dài "cũng không phải là thứ mình muốn"
_Món thứ ba...
....
_Món thứ 19
Anh bắt đầu chán nản, buổi đấu giá hôm nay chả có gì đáng để mua cả, 19 món đồ đã trôi qua toàn những vật dụng quen thuộc, và trên hết là ai cũng mua nó, anh thất vọng và chuẩn bị ra về
_Món thứ 20, món đồ cuối cùng, là một món hàng rất đặc biệt, nào xin hãy đem ra
"Món hàng đặc biệt" nó làm anh có chút tò mò, anh lưỡng lự rồi lại ngồi vào chỗ, chăm chú quan sát. Bọn người hầu đem ra một vật gì đó rất to, trùm khăn đen kín mít, anh không khỏi tò mò "đó là một con vật sao". Tấm khăn đen từ từ được bỏ xuống, có một cái lồng khổng lổ tựa như lồng chim sau tấm khăn đó, nhưng điều khiến mọi người ngạc nhiên hơn cả là hình hài một cô gái đang trông chiếc lồng đó với ánh mắt có chút sợ hãi.
_Đây là một nô lệ, được mua ở phiên chợ tuần trước, cô ta tự nguyện bán thân để cứu gia đình mình, quý vị thấy thế nào
Bắt đầu ra giá, nhưng chảng ai hào hứng cả, mọi người bắt đầu bàn tán xôn xao, ai nấy đều nhìn nhau với khuôn mặt có chú lo âu rồi lại lắc đầu từ chối. Khuôn măt đen đuốc hốc hác dính đầu bùn đất, quần áo rách rưới, đầu tóc rối nùi như chẻ tre, và hơn hết là thân hình ốm yếu, gầy trơ xương không ngừng run lên ốm yếu, tất nhiên hông ai bỏ tiền để mua một thứ bỏ đi như thế này ngoại trừ anh, anh bắt đầu cảm thấy thích thú vì anh đang đối diện với ánh mắt của cô, ánh mắt căm hờn và tuyệt vọng, cô nhìn anh chăm chăm như muốn ăn tươi nuối sống. "Ánh mắt thật mạnh mẽ" anh thầm nghĩ. Vì không có ai ra giá, những bọn người hầu chuẩn bị dọn dẹp món đồ
_5 giây cuối cùng...5...4...3...2...1
_Tôi mua-anh đứng phắt dậy trước sự ngạc nhiên của nhiều người, tất cả đều xì xầm cho anh là một kẻ kì quái khi mua cái thứ bỏ đi đó
_Thiếu gia ngài có chắc-người bán nhấn mạnh một lần nữa
_Tôi mua nó, bao nhiêu cũng trả
Cuối cùng anh cũng có được cô với một cái giá chẳng hề rẻ mạt. Buổi lễ kết thúc, anh vận chuyển "món đồ" vào xe. Anh luôn có sở thích ngồi chung với nó vì như thế anh có thể nhìn ngắm nó lâu hơn, nhưng lần này mó đồ của anh ngủ mất tiêu rồi, cô thản nhiên dựa vào xe và ngủ ngon lành, tội nghiệp chắc là thiếu ngủ lắm đây. Anh thở dài, leo lên xe và ngồi kế cô, ngắm nhìn khuôn mặt đang say ngủ của cô
_Thật xấu xí sao mình lại mua món hàng này nhỉ ?
Anh ngồi ngẫm ra và suy nghĩ lại cũng chẳng biết sao lúc đó lại mua, chắc là tại anh chỉ muốn mua món đồ người ta không cần thôi "sao đó lại cất trong kho và chẳng thèm nhìn tới" anh thầm nghĩ. Ngoài trời bắt đầu mưa càng lúc càng nặng hạt, cô cong người lại và run lên vì lạnh miệng không ngừng nói mớ, anh chẳng nghe được gì cả, anh cởi áo khoác mình ra và đắp cho cô, nếu không món hàng sẽ cảm lạnh trước khi về nhà mất, nhất là thân hình yếu đuối thế này. Anh ngồi đó và nhìn cô co ro như con tôm trong chiếc áo khoác của anh, thật nhỏ bé và ốm yếu làm sao. Anh quay người lại lấy tay vuốt mặt mình và tự nhủ
_Chậc...lại thói quen khó bỏ nữa rồi
Truyện khác cùng thể loại
13 chương
12 chương
36 chương
43 chương