Lộ Nam nhìn Tô Bắc khó chịu lăn qua lăn lại trên giường, còn xé quần áo một cách không tự chủ. Đáy mắt anh vụt qua một tia tự trách. Sắc mặt của Tô Bắc ngày càng đỏ, còn khẽ rên rỉ đầy khó chịu. Cõi lòng của Lộ Nam rối loạn, anh đi ra ngoài tìm số gọi cho Phương Bình Diễn, sau mấy hồi chuông đã có người bắt máy. Phương Bình Diễn vừa đứng dậy khỏi ghế sofa vừa nói: “Alo, Lộ Nam, sao thế? Có người bị thương à?” Lộ Nam hơi nhíu mày: “Bình Diễn, tôi hỏi cậu một chuyện, nếu có người trúng… loại thuốc đó, thì có cách nào để giải không?” Phương Bình Diễn ngẩn người không hiểu: “Loại thuốc gì cơ?” Thấy Lộ Nam cứ ấp a ấp úng, Phương Bình Diễn cảm thấy hơi tò mò, không biết là chuyện gì mà lại khiến cho Lộ Nam khó mở lời như thế. Nghe Phương Bình Diễn hỏi lại, đột nhiên Lộ Nam cảm thấy hơi xấu hổ. Anh không biết mình đang xấu hổ vì điều gì, là do bản thân anh đang lo lắng cho Tô Bắc hay là do đã có một người phụ khiến lòng anh dao động đây. Anh bực dọc lên tiếng: “Chính là loại thuốc có tác dụng kích dục ấy!” Phương Bình Diễn vừa mới uống một ngụm nước, nghe thấy lời của Lộ Nam, anh ta không nhịn được mà phun hết ra ngoài. “Cậu nói gì cơ?” Phương Bình Diễn đẩy cao âm lượng: “Tôi nói này anh hai, cậu để người khác có thời gian chuẩn bị tâm lý chút được không vậy? Cậu nói mấy lời mạng tính kích thích như thế là muốn kiểm tra khả năng chịu đựng của tim tôi hả?” Gương mặt đẹp trai của Lộ Nam lập tức xám xịt lại. Phương Bình Diễn không chỉ là anh em tốt của anh mà còn là bác sĩ gia đình của nhà họ Lộ, hơn thế nữa còn là một tiến sĩ y khoa xuất sắc. Cho nên, gặp phải vấn đề liên quan đến y học như thế này, người đầu tiên anh nghĩ đến chính là Phương Bình Diễn. Nghĩ đến chuyện Tô Bắc vẫn đang nằm trên giường chịu giày vò, Lộ Nam không quan tâm được những chuyện khác nữa. Anh nhanh chóng lên tiếng: “Bình Diễn, đừng đùa nữa, chuyện này gấp gáp, mau nói cho tôi biết rốt cuộc có cách nào hay không?” Phương Bình Diễn ít khi thấy Lộ Nam căng thẳng lo lắng như thế. Anh ta khẽ cười: “Cậu gấp gì chứ, cách thì cũng có đấy, nhưng phải xem cậu có bằng lòng thử không thôi!” “Cách gì?” Lộ Nam vội hỏi lại. Phương Bình Diễn cười xấu xa: “Dùng bản thân làm thuốc giải đó!” Lộ Nam nghe xong suýt chút nữa thì chửi đổng. Anh giở giọng thô bạo: “Phương Bình Diễn, cậu ăn nói hẳn hoi cho tôi, nếu có thể như thế thì tôi còn phải cần phải phí lời với cậu à?” Phương Bình Diễn nhướng mày: “Không thế thì đến bệnh viện.” Lộ Nam không nghĩ ngợi gì bèn bực mình đáp lại: “Không được!” Nếu tình trạng lúc này của Tô Bắc có thể đưa được đến bệnh viện thì anh đã đưa đi lâu rồi. Chưa cần nói đến chuyện Tô Bắc là người của công chúng, chỉ với thân phận con dâu nhà họ Lộ, nếu bị người khác biết thì chắc chắn sẽ đẩy cho Tô Bắc một đống tội danh cho xem. Anh để Tô Bắc ở khách sạn cũng là để tránh những chuyện này. Phương Bình Diễn sững người, thế này không được thế kia cũng không được, vậy rốt cuộc Lộ Nam muốn gì đây? Anh ta phát bực: “Vậy thì cho ngâm đá lạnh, cố chịu đựng chút!” Lộ Nam không nhịn được nữa, anh quát ầm lên: “Tổ sư Phương Bình Diễn, cậu muốn ăn đòn đúng không?” Nghe thấy giọng nói hung hãn của Lộ Nam, Phương Bình Diễn không nhịn được mà co rúm người. Rốt cuộc là ai mà lại khiến cho Lộ Nam để tâm đến như thế, mới nói không vừa ý chút đã mở miệng chửi người rồi. Dường như Phương Bình Diễn cũng đã ý thức được người này rất quan trong với Lộ Nam, anh ta nhanh chóng thu lại dáng vẻ bông đùa của mình, không cợt nhả nữa. Phương Bình Diễn thử hỏi dò: “Gần đây có người mới nghiên cứu ra một loại thuốc mới, nghe nói có thể giải được dược tính của loại thuốc đó, tất nhiên cụ thể thế nào tôi cũng không rõ , cậu có muốn thử không?” Lộ Nam kiềm chế sự bực bội trong người: “Bớt nói nhảm đi, có thuốc thì đem đến khách sạn Derier mau!” Phương Bình Diễn bật cười: “Được rồi, tôi đến đó ngay đây! Tiện thể xem xem đối phương là thần thánh phương nào!” Dứt lời, anh ta lại bổ sung thêm một câu: “Đối phương là nam hay nữa thế?” Lộ Nam sững người, khuôn mặt anh chợt đỏ bừng một cách đáng ngờ: “Cút!” Phương Bình Diễn cười lớn: “Ôi chao ơi, thẹn quá hóa giận kìa!” Nói xong bèn vội vàng cúp máy. Anh ta quá hiểu tính cách của Lộ Nam, nếu còn không cúp máy thì cho dù có cách nhau bởi điện thoại thì Lộ Nam cũng có thể ăn tươi nuốt sống anh ta. Phương Bình Diễn đến khách sạn Derier, vừa lên tầng đã nhìn thấy Lộ Nam đứng bên ngoài phòng như một vị thần giữ cửa. Anh ta tò mò ngó đầu nhìn vào bên trong: “Tò mò quá đi, rốt cuộc là ai mà lại có thể ở trong phòng hạng tổng tống của cậu vậy?” Lộ Nam đá qua, Phương Bình Diễn phản ứng nhanh nhạy mới né được. “Mau lấy thuốc ra đây, lắm miệng vừa thôi!” Phương Bình Diễn xòe tay đưa cho Lộ Nam một lọ nhỏ màu trắng, Lộ Nam vừa lấy được thuốc đã lập tức đóng sầm cửa phòng lại, để Phương Bình Diễn một mình ở bên ngoài với vẻ mặt tò mò không chịu nổi.