Đều tại anh đã đến muộn, anh đã đến muộn mất rồi. Nếu anh đến sớm hơn thì Tô Bắc đã không phải chịu nhiều khổ sở như thế! Vân Phàm cúi đầu đứng sau lưng Lộ Nam không dám nhìn gì hết. Lộ Nam bước nhanh về phía trước đá bay Cố Thắng Trạch còn đang trong trạng thái sững sờ rồi nhanh chóng ôm chặt lấy Tô Bắc. Lộ Nam đặt Tô Bắc lên trên chiếc ghế sofa ở bên cạnh, anh cởi áo vest cẩn thận đắp lên người cô, sau đó cởi dây trói tay cho cô. Đến khi quay người lại lần nữa, anh đã hoàn toàn biến thành tu la địa ngục rồi. Anh vừa đá vào người Cố Thắng Trạch vừa giận dữ quát: “Chẳng phải cậu nói hôm nay cho dù ông trời có đến thì cũng không ngăn được cậu hay sao?” “Chẳng phải cậu nói cậu là luật ở đây hay sao?” “Chẳng phải cậu nói cậu hông sợ nhà họ Lộ chúng tôi hay sao?”… Cứ mỗi câu, Lộ Nam lại đá Cố Thắng Trạch một phát. Cố Thắng Trạch phát ra tiếng hét thảm thiết như lợn bị chọc tiết. Nhưng ở trước mặt Lộ Nam, hắn chỉ giống như một con gà nhỏ, không có một chút sức phản kháng nào. Nghe thấy tiếng thét đau đớn của Cố Thắng Trạch, những người còn lại trong phòng đều sợ co rúm người lại. Người đàn ông này ra tay tàn độc như thế, Cố Thắng Trạch coi như đi đời rồi, sớm muộn gì rồi hắn cũng tàn phế thôi! Lộ Nam đánh một lúc lâu cũng không giải tỏa được hết cơn giận dữ trong lòng. Nhất là hi anh nhìn thấy Tô Bắc yếu ớt bị giày vò đến mức này là lửa giận trong lòng anh lại không thể nào kiềm chế được. Anh không thể tưởng tưởng nổi nếu như tối qua anh không lưu số điện thoại của mình vào điện thoại của Tô Bắc rồi cài đặt thành số gọi khẩn cấp thì hôm nay sẽ nhìn thấy cảnh tượng gì. Vân Phàm nhìn thấy Tô Bắc đang nhắm mắt dựa người vào thành ghế. Trông cô rất đau khổ, sắc mặt thì đỏ bừng bất thường. Anh nhắc Lộ Nam: “Tổng giám đốc Lộ, hình như cô Tô đang rất khó chịu, hay là anh… đưa cô ấy đi viện xem sao!” Nghe thấy lời của Vân Phàm, hành động của Lộ Nam hơi khựng lại, sau đó anh dùng lực đá thật mạnh, đá bay Cố Thắng Trạch ra chỗ khác. Cố Thắng Trạch đập vào tường rồi nặng nề rơi xuống đất. Lộ Nam quay người cẩn thận bế Tô Bắc vào lòng rồi đi ra ngoài. Thấy Lộ Nam đánh người hung hãn như thế, tất cả người đang có mặt trong phòng hoàn toàn bị dọa đến ngây người. Thật chẳng khác nào ma quỷ! Chỉ một cú đá mà có thể đá bay một người trưởng thành như thế, đủ để thấy lực chân của anh thế nào. Lộ Nam đi ra đến cửa, vẫn quay lưng về phía tất cả nhưng lại cất giọng âm trầm: “Vân Phàm, giữ lại hết đám người này cho tôi, không được để cho một tên nào chạy thoát!” Lộ Nam vừa đi, tất cả mọi người đều bị dọa sợ rồi. Lời của Lộ Nam, bọn họ đều nghe thấy hết rồi. Mặc dù bọn họ không biết có thật là Lộ Nam có bản lĩnh lớn đến vậy hay không nhưng dáng vẻ tràn đầy sát khí của anh cũng đủ để khiến họ sợ mất vía rồi. Trong số đó có một người nhân lúc Vân Phàm không chú ý đã xông thẳng về phía cửa. Vân Phàm cười lạnh, cũng chẳng ngăn cản. Hai người khác thấy thế cũng chạy theo. Nhưng vừa ra đến cửa thì chân giống như hóa đá, không dám đi về phía trước nữa. Ngoài cửa là một nhóm đàn ông mặc quần áo đen, bọn họ bao vây căn phòng chặt đến mức ngay cả một con ruồi cũng không bay ra được. Vân Phàm cười lạnh rồi quay người: “Chạy đi, các ông chạy tiếp đi chứ!” Đạo diễn Tôn hoàn toàn sững sờ. Nếu sớm biết Tô Bắc có thân phận như thế này thì ông ta đã vui vẻ hòa nhã ký hợp đồng luôn cho rồi, cũng không đến mức phải làm ầm đến mức này.Ông ta nhìn Vân Phàm bằng vẻ khẩn cầu: “Thưa anh, anh có thể du di một chút, thả chúng tôi ra được không, chúng tôi vô tội thật mà, mọi chuyện đều là do một mình hắn làm, chúng tôi không biết gì cả!” Vân Phàm nhìn ông ta bằng ánh mắt châm chọc, giọng nói đầy khinh miệt: “Giờ xảy ra chuyện rồi thì đùn đẩy trách nhiệm hả? Ông biết thân phận của Anne không? Các ông đúng là một đám ngu ngục!” Mấy người trong phòng nhìn nhau sợ hãi, bọn họ thì thầm to nhỏ: “Có ai biết người đàn ông ban nãy là ai không?” Lập tức có người nhỏ giọng đáp lại: “Lần trước trong một buổi tiệc từ thiện hình như tôi có nhìn thấy một lần, nhưng anh ta không ở lâu, nghe người ta nói, anh ta là tổng giám đốc Lộ của tập đoàn Thịnh Thế, mới về nước chưa lâu!” Đạo diễn Lỹ nghe xong thì bủn rủn chân tay, may là có người bên cạnh đỡ ông ta: “Chẳng phải người ta vẫn bảo Lộ Nam xấu xí, bệnh tật đầy người ư? Người ban nãy… sao có thể là…” Nhà sản xuất Vương cũng lắp bắp: “Xem… xem ra… ban… ban nãy, những lời mà… người… người phụ… nữ ấy… nói… nói… đều là… là thật!” Tất cả đều bị dọa đến mức toàn thân run lẩy bẩy. Nhà họ Lộ có địa vị như thế nào ở thành phố Nam Hi này, bọn họ quá rõ. Đều tại họ có mắt như mù! Lần này thật sự gặp phải phiền phức lớn rồi. Vân Phàm hừ lạnh, trong lòng tràn đầy lửa giận. Tổng giám đốc Lộ nhà anh mà xấu xí, bệnh tật đầy người à? Nếu đầu óc của đám người này không bị làm sao thì nên đi khám mắt luôn đi, không nhìn thấy dáng vẻ cao lớn mạnh mẽ, đẹp trai phóng khoáng ban nãy của Lộ Nam à, lại thử nhìn xem Cố Thắng Trạch bị Lộ Nam đánh cho tàn phế kia đi! Vân Phàm không ngừng mắng thầm đáng đời! Hắn hại Tô Bắc thành ra như thế này, tha cho hắn cũng là một loại tội không thể tha thứ! Vân Phàm giống như một vị thần tôn, anh đứng ở trong phòng, không ai dám nhúc nhích. Lộ Nam bế Tô Bắc ra ngoài, nhìn sắc mặt đỏ bừng lúc này của cô, cũng không thể nào đưa cô đến thẳng bệnh viện được. Nhưng vừa nhìn dáng vẻ của cô là biết bị bỏ thuốc, anh cũng không thể nào không đoái hoài gì đến. Lộ Nam cắn răng rồi bế Tô Bắc lên thẳng phòng hạng tổng thống trên tầng cao nhất của tòa nhà. Anh cẩn thận từng li từng tí đặt Tô Bắc nằm lên giường, vừa định đứng lên đi gọi điện thoại thì bị Tô Bắc đẩy ra. Lộ Nam loạng choạng, ngẩn ngẩn ngơ ngơ nhìn Tô Bắc. Tô Bắc đau khổ vật vã trên giường, miệng vẫn không ngừng lẩm bẩm: “Các người đừng động vào tôi, tôi là con dâu của nhà họ Lộ… đừng!” Thấy cô bị thuốc khống chế, nửa tỉnh nửa mê nhưng vẫn đau khổ phản kháng như thế, trong lòng Lộ Nam giống như bị dao cất đến chảy máu. Đám súc vật này, chắc chắn anh sẽ không tha cho bọn chúng đâu!