Bởi vì Lộ Nam không đồng ý cuộc hôn nhân với Tô Bắc cho nên không mời người ngoài, Phương Bình Diễn không hề biết nhà họ Lộ đã có thêm một cô con dâu. Lộ Nam cầm thuốc đi vào, thầy quần áo của Tô Bắc xộc xệch hết cả rồi, vẻ mặt mơ màng, dường như không còn nhận ra ai với ai nữa. Lộ Nam nhanh chóng rót nước rồi đi qua đỡ Tô Bắc dậy, anh nhẹ giọng: “Nào, ngoan! Uống thuốc trước đã, uống thuốc vào rồi sẽ không thấy khó chịu nữa đâu!” Ngay cả bản thân Lộ Nam cũng không nhận ra giọng nói của anh đã dịu dàng đến mức nào. Tô Bắc khó chịu vặn vẹo cơ thể, Lộ Nam giữ cố định đầu cô để nhét thuốc vào miệng cô, sau đó lại vội cho cô uống nước. Dòng nước mát chảy xuống họng khiến Tô Bắc tìm lại được chút tỉnh táo. Cô đưa tay kéo cốc nước lại tự uống, uống xong bèn lập tức rời tay ra, Lộ Nam vội giữ cốc nước. Tô Bắc nghiêng đầu sang một bên, môi của cô khẽ chạm vào má Lộ Nam, anh cảm thấy như có một chiếc lông vũ lướt qua mặt mình vậy, vừa nhẹ vừa mịn màng. Tai anh cũng hơi đỏ lên. Anh nhanh chóng đặt cốc nước lên đầu giường rồi đặt Tô Bắc nằm xuống giường. Tô Bắc yên lặng nhắm mắt, sắc mặt vẫn đỏ bừng như cũ. Lộ Nam cảm thấy trong lòng hơi ngứa ngáy, nụ hôn vô tình phớt qua ban nãy khiến cơ thể anh xuất hiện một loại cảm giác khô nóng kỳ lạ. Anh lắc đầu thật mạnh, năng lực tự kiềm chế của anh tốt hơn người bình thường rất nhiều cho nên gần như không bao giờ xuất hiện tình trạng như thế này. Nhưng mấy ngày nay cõi lòng anh cứ luôn xao động không ngừng, khiến anh không thể nào nhịn nổi. Lộ Nam quay đầu đi, ép bản thân không nhìn Tô Bắc nữa. Anh nghe thấy sau lưng có tiếng động khe khẽ, hình như là Tô Bắc đang trở mình. Trong đầu anh toàn là những suy nghĩ hỗn loạn. Anh còn chưa kịp sắp xếp mớ suy nghĩ trong đầu thì bỗng nghe thấy một tiếng “bụp”, có gì đó vừa rơi xuống đất. Lộ Nam quay phắt người lại thì thấy Tô Bắc đã không còn ở trên giường nữa, chỉ còn một góc chăn còn ở trên giường mà thôi. Lộ Nam hoảng hốt đi sang phía bên kia giường thì thấy Tô Bắc đang quấn chăn nằm dưới đất. Dường như lúc rơi xuống, đầu cô bị đập xuống đất, Tô Bắc nhắm mắt, một tay đang xoa đầu. Nhưng chắc là do đau nên động tác của cô đã ngoan ngoãn hơn rất nhiều rồi. Lộ Nam lắc đầu bất lực, anh bước qua bế Tô Bắc lên rồi lại đặt cô nằm lên giường. Anh nhìn Tô Bắc đang nằm trên giường một cách không chớp mắt. Một lúc sau, Tô Bắc lặng yên nằm trên giường, chắc là do thuốc đã bắt đầu phát huy tác dụng nên cô cũng dần dần ngủ thiếp đi. Lúc Tô Bắc tỉnh lại thì trời đã tối rồi. Cô cảm thấy toàn thân mệt mỏi ra rời như vừa đi đánh nhau với người ta về vậy. Cô trở mình, dường như tay cô vừa đụng phải một thứ gì đó. Tô Bắc lập tức rụt tay lại giống như bị điện giật, đầu óc cô dần trở nên rõ ràng. “Ai đó?” Trong bóng tối, giọng nói của Tô Bắc mang theo sự sợ hãi, ký ức trước khi cô thiếp đi cũng dần hiện ra trong đầu. Cố Thắng Trạch, lẽ… lẽ nào hắn đã… Tô Bắc không dám nghĩ tiếp nữa. Nhưng rõ ràng cô nhớ, trước khi hoàn toàn mất đi ý thức, hình như cô đã nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc. Trong lúc Tô Bắc vẫn còn đang mâu thuẫn thì đèn trong phòng bật sáng.Ánh sáng bất ngờ chiếu vào khiến cô vô thức đưa tay ra che mắt lại. Sau khi thích ứng được với ánh sáng cô mới chậm rãi bỏ tay ra, sau đó thì nhìn thấy Lộ Nam với vẻ mặt không cảm xúc đang đứng trước mặt mình. Tô Bắc ngẩn người, lẽ nào “thứ” ban nãy cô đưa tay ra chạm phải chính là Lộ Nam? Nhìn thấy vẻ mặt bất ngờ của Tô Bắc, Lộ Nam quay người đi, anh cất giọng bình thản: “Ngủ đủ giấc chưa? Đủ rồi thì chúng ta về nhà!” Tô Bắc ậm ừ trả lời, lúc này cô mới phát hiện ra mình đang ở một nơi xa lạ. Cô nhìn xung quanh một lượt, chắc là khách sạn. Cô nhìn bóng lưng của Lộ Nam chằm chằm, dường như đã hiểu ra điều gì đó. Xem ra ký ức hỗn loạn của cô là thật rồi, Lộ Nam đã đến cứu cô! Tâm trạng của cô đột nhiên trở nên phức tạp. Tô Bắc ngồi dậy khỏi giường. Mặc dù Lộ Nam đang quay lưng lại với cô nhưng thái độ của cô vẫn cực kỳ chân thành, cô cất giọng cảm kích: “Cảm ơn anh, Lộ Nam!” Lộ Nam quen với một Tô Bắc luôn nhe nanh múa vuốt, miệng nói không ngớt khi ở trước mặt anh hơn, cô bất ngờ trở nên cảm tính như thế này khiến anh không quen cho lắm. Anh lúng túng ho mấy tiếng để làm dịu đi cảm xúc dị thường của mình: “Dậy đi thôi, bố em đã gọi điện thoại giục rồi đấy!” Tô Bắc hơi tò mò, lúc cô xảy ra chuyện đã là 3 giờ chiều, cô cảm thấy cô đã ngủ được một giấc rất dài, đến lúc này đã rất muộn rồi mới đúng. Cô hỏi dò: “Bây giờ là mấy giờ rồi?” Lộ Nam trả lời không cảm xúc: “Chưa đến 8 giờ đâu, chúng ta đi nhanh về nhanh, trước 10 giờ là có thể về đến nhà!” Tô Bắc gật đầu, cũng chưa phải là quá muộn. “Vậy anh đợi chút, tôi xong ngay đây!” Tô Bắc nói rồi bèn nhanh chóng sửa sang lại quần áo. Nhưng điều khiến cô không ngờ đó là Lộ Nam đã có chuẩn bị từ trước rồi. Cô vừa dứt lời thì thấy Lộ Nam đi về phía chiếc tủ đặt tivi. Tô Bắc nhìn thấy anh lấy từ trong tủ ra một chiếc túi màu xanh nhạt rồi quay lại ném lên giường. “Quần áo đây, em mặc vào trước đi đã!” Lộ Nam nói xong bèn quay người đi thẳng ra ngoài cửa. Tô Bắc lấy chiếc váy ở trong túi ra, vừa nhìn nhãn hiệu cô đã biết chiếc váy không hề rẻ. Nghĩ đến những gì hôm nay Lộ Nam làm cho cô, tâm trạng của cô lại càng phức tạp hơn. Thường ngày hai người luôn như nước với lửa, nhưng đến thời khắc quan trọng, không ngờ anh lại đến cứu cô. Tô Bắc lắc đầu, không muốn bản thân tiếp tục nghĩ đến những chuyện này nữa, cô nhanh chóng thay quần áo. Lúc Tô Bắc và Lộ Nam đến nhà họ Tô, từ phía xa cô đã nhìn thấy Tô Vân Thiên và Tô Noãn đứng ở cổng biệt thự rồi. Tô Vân Thiên cười rất vui vẻ, còn Tô Noãn thì nghển cổ ngóng, chẳng khác nào hươu cao cổ. Tô Bắc phì cười, từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ cô thấy bọn họ chào đón cô đến như thế!