Cố Thắng Trạch bỗng cười lớn, giống như đang nghe phải một câu chuyện cười, cười đến mức chảy cả nước mắt. Hắn nhìn Tô Bắc rồi phì cười: “Thả cô ra à? Thả cô ra thì có lợi gì cho tôi hả?” Tô Bắc nhân lúc bản thân còn đang tỉnh táo bèn cắn răng dùng chiêu cuối cùng. Giọng nói của cô hơi run run: “Nhà họ Lộ phía nam thành phố! Anh Cố, tôi cho anh biết… tôi… tôi là vợ của Lộ Nam nhà họ Lộ, anh có chắc là hôm nay anh muốn đối xử với tôi như thế không? Tôi cho anh biết, nếu anh dám làm thế với tôi, chắc chắn Lộ Nam sẽ không tha cho anh đâu!” Tô Bắc dùng hết sức nói ra mấy lời này. Trong lòng cô không ngừng cầu nguyện rằng có thể dọa được đám người này. Cô vừa dứt lời, sắc mặt của đám người trong phòng đều thay đổi, kể cả Cố Thắng Trạch.Ánh mắt của tất cả mọi người đều đổ dồn về Tô Bắc. Sắc mặt của đạo diễn Tôn hơi tái đi: “Cậu Cố, hay là chúng ta thôi đi vậy, nhỡ đâu đúng như lời cô ta nói thì sao?” Sắc mặt của đạo diễn Lý cũng lúc xanh lúc trắng, ông ta hiểu rõ thế lực của nhà họ Lộ hơn ai hết. Nếu thật sự đắc tội với họ, vậy thì nửa đời sau của ông ta thật sự đi tong rồi. Đạo diễn Lý: “Cậu Cố, cậu suy nghĩ lại đi, không thể đắc tội với nhà họ Lộ đâu!” Cho dù địa vị của nhà họ Cố ở thành phố Nam Hi rất vững chắc nhưng để mà so với nhà họ Lộ thì thật sự kém hơn rất nhiều. Vừa nghe đến tên nhà họ Lộ, nhà sản xuất Vương cũng sợ đến mức tè ra quần. Ông ta lắp bắp: “Cậu… cậu Cố… chúng tôi không muốn chơi nữa, cậu để chúng tôi về đi, chúng tôi không đắc tội được với nhà họ Lộ đâu!” Thấy đám người vừa nghe thấy danh nhà họ Lộ đã sợ đến mất mật, Cố Thắng Trạch bỗng trở nên âm trầm nguy hiểm, hắn nhìn chằm chằm vào Tô Bắc sau đó túm chặt tóc cô: “Con đĩ này, sao tao phải tin mày? Mày tưởng rằng tùy tiện đọc tên một nhân vật tai to mặt lớn thì bọn tao sẽ sợ mày à? Tao nói cho mày biết, hôm nay, cho dù ông trời có xuống đây thì tao vẫn sẽ chơi mày như cũ!” Nói rồi hắn bèn rút thắt lưng da một cách thô lỗ rồi buộc chặt hai tay của Tô Bắc ra phía sau. Tay bị thắt lưng siết chặt khiến Tô Bắc cảm thấy đau đớn. Bị cơn đau vào dục vọng cùng lúc giày vò, những giọt nước mắt bắt đầu lăn dài nơi khóe mắt cô. Nhìn Cố Thắng Trạch như đang phát điên, đám người đều cảm thấy sợ hãi. “Cậu Cố, cậu đang muốn…” đạo diễn Tôn sợ sệt nhìn hắn: “Cậu đừng chơi nữa, chúng tôi đi đây!” Cố Thắng Trạch ngẩng phắt đầu trừng mắt với đám người trong phòng rồi gầm lên: “Mẹ nó chứ, hôm nay ai dám đi thì sau này đừng có kiếm ăn ở thành phố Nam Hi này nữa. Để tôi xem các người có chờ được đến ngày nhà họ Lộ truy cứu trách nhiệm hay không, hay là tôi sẽ giết hết tất cả các người trong hôm nay luôn!” Cố Thắng Trạch nói cực kỳ hung hãn, cả đám người đều bị hắn dọa sợ đến ngây người. Bọn họ khó xử đứng tại chỗ không dám động đậy. Tô Bắc biết Cố Thắng Trạch thật sự điên rồi, hôm nay mình không dọa được hắn rồi. Cô cố chịu đựng rồi rút một tay ra khỏi chiếc dây buộc được làm bằng thắt lưng. Lớp da trên tay theo đó mà tuột ra khiến máu chảy đầm đìa, trông rất đáng sợ. Cô bất ngờ cầm chai rượu trên bàn lên, không nghĩ ngợi gì mà đập thẳng vào đầu Cố Thắng Trạch. Khoảnh khắc ấy, tất cả người đang có mặt đầu bị dọa đến ngây người. Ngay cả Cố Thắng Trạch cũng sững sờ, cảm giác đau đớn lập tức bủa vây lấy hắn. Không ngờ người phụ nữ này lại dám đánh hắn! Cái thứ bẩn thỉu thấp hèn! Cơn giận dữ của Cố Thắng Trạch lập tức lên đến đỉnh điểm. Hắn vặn bàn tay đang cầm chai rượu của Tô Bắc, chai rượu bèn rơi xuống đất. Tô Bắc kinh hãi nhìn hắn, hắn muốn làm gì? Cố Thắng Trạch hoàn toàn điên rồi! Hắn mặc kệ đầu mình đang chảy máu không ngừng mà cứ thế túm tóc Tô Bắc kéo qua. Cố Thắng Trạch cười điên cuồng: “Chao ơi, cũng ghê gớm quá nhỉ, vậy là muốn ông đây từ từ dạy dỗ rồi, nhưng mà ông đây thích!” Dứt lời, hắn lại tiếp tục ra tay. Tô Bắc liều mạng kêu cứu nhưng lại bị Cố Thắng Trạch nhét chiếc khăn tay đã vo viên được lấy ra từ trong túi áo vest vào miệng. Tất cả mọi người đều sợ xanh mắt. Bọn họ muốn đi nhưng không dám đi. Nhưng nếu không đi thì với hành vi điên cuồng như hiện giờ của Cố Thắng Trạch, nói không chừng, sau này bị truy cứu trách nhiệm, bọn họ cũng không thoát được. Tô Bắc cảm thấy sắp không thể ngăn cản được mọi thứ nữa rồi, cô nhắm mắt chấp nhận số phận. Cố Thắng Trạch đã trong trạng thái không thể kiểm soát. Tất cả mọi chuyện vừa diễn ra chỉ trong vòng chưa đến mười phút nhưng đã để lại cho Tô Bắc một ấn tượng khó phai nhất trong cuộc đời. Đúng vào khoảnh khắc cuối cùng này, khi tất cả mọi người đều tưởng rằng ván đã đóng thuyền, chuyện này đã không thể nào thay đổi được nữa thì đột nhiên cửa phòng bị đá tung ra. Mấy người đứng cạnh cửa bị cánh cửa đập vào một cách đau đớn. Bọn họ kinh ngạc nhìn người đàn ông đan từ bên ngoài đi vào. Cố Thắng Trạch vẫn chưa đạt được mục đích, hắn vừa mới cởi quần áo định làm xằng làm bậy thì giật mình sợ hãi trước người đàn ông đang tiến vào phòng. Toàn thân Lộ Nam toát ra vẻ âm u, lạnh lẽo và tàn bạo giống như tu la chốn địa ngục! Nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, đôi mắt anh đỏ ngầu, sát khí tản ra khắp nơi.