Cô liếc nhìn chiếc điện thoại rồi nhìn Cố Thắng Trạch bằng ánh mắt giận dữ: "Anh Cố, trong mắt anh có còn luật pháp nữa hay không vậy!""Ha ha ha…"Điện thoại bị ném đi, dường như Cố Thắng Trạch không cảm thấy còn phải dè chừng điều gì nữa, hắn cười như điên, vẻ mặt đầy sự khinh thường: "Luật à? Ha ha, Anne, cô ngây thơ thật đấy! Ở đây, ông đây chính là luật!"Nói rồi, ngữ khí của hắn càng trở nên ngang ngược: "Lúc ông đây cho cô thể diện thì cô không cần, giờ ông đây không coi cô là cái thá gì nữa thì cô chẳng là cái cóc khô gì đâu! Giờ ông đây sẽ chơi cô ngay trước mặt tất cả người ở đây, để xem ai dám ho he gì!"Cố Thắng Trạch nói rồi bèn túm chặt tóc của Tô Bắc. Tô Bắc ra sức vùng vẫy nhưng chỉ khiến cho da đầu của mình càng đau hơn. Chiếc điện thoại bị ném đi lặng lẽ rơi vào góc phòng, không ai để ý rằng màn hình điện thoại vẫn luôn sáng, đang trong trạng thái kết nối cuộc gọi. Nhân lúc Cố Thắng Trạch không chú ý, Tô Bắc đẩy hắn ra. Cô vội vơ lấy chiếc đĩa ở bên cạnh, nhìn hắn bằng bẻ kinh hoàng. Cô giơ chiếc đĩa ra phía trước ngực: "Anh đừng qua đây, nếu không tôi không khách sáo đâu đấy!"Cố Thắng Trạch cười càng hèn hạ, ngang ngược hơn: "Ái chà, thú vị đấy! Ông đây thích kiểu dữ dằn như thế này này! Tiếp tục đi, tôi không ngăn cản cô đâu, để xem hôm nay cô sẽ không khách sáo với tôi kiểu gì!"Nhìn lồng ngực không ngừng phập phồng của Tô Bắc, Cố Thắng Trạch cười vô cùng hèn hạ, dung tục: "Hơn nữa, tôi thích gái đẹp không khách sáo với tôi!"Dứt lời, hắn lại nhào về phía Tô Bắc. Lần này hắn giữ chặt hai cổ tay của cô, mặc cho cô có vùng vẫy thế nào cũng không thoát ra được. Dường như Cố Thắng Trạch rất thích trò chơi mèo vờn chuột giống như thế này. Hắn trêu đùa Tô Bắc, vẻ mặt bỉ ổi, vô liêm sỉ: "Cô trốn tiếp đi, ông đây thích chơi trò đuổi bắt!"Nói rồi hắn cúi đầu hôn mạnh lên mặt Tô Bắc. Cô cảm thấy nhục nhã đến nỗi muốn đập đầu chết quách đi cho rồi. Đột nhiên cô cảm thấy có gì đó không ổn, cơ thể cô đang bắt đầu nóng lên. Ban nãy lúc vùng vẫy cô không chú ý lắm, nhưng lúc này phản ứng đã vô cùng rõ ràng rồi. Tô Bắc không phải kẻ ngốc, cô lập tức hiểu ra vấn đề. Cô bị người ta bỏ thuốc rồi! Cô bất lực nhắm mắt lại, xem ra lần này cô đi đời thật rồi! Hơn nữa còn là ở trong tay đám tiểu nhân hèn hạ, bẩn thỉu. Dường như đạo diễn Tôn đã phát giác được rằng Tô Bắc đã bắt đầu ngấm thuốc. Ông ta cười nhăn nhở với Cố Thắng Trạch: "Cậu Cố, cậu chơi vui vẻ nhé, chúng tôi đi trước đây, cô ấy đã không còn tỉnh táo nữa rồi, chỉ một lúc nữa thôi, cứ thấy đàn ông là cô ấy đều sẽ thèm khát mà nhào đến cho xem!"Cố Thắng Trạch sững người. Hắn âm trầm mở miệng: "Các ông bỏ thuốc cô ta à?"Nụ cười của đạo diễn Tôn chợt cứng đờ. Ngay sau đó, ông ta tiếp tục cười: "Xem cậu nói kìa, gì mà bỏ thuốc chứ, chẳng qua chỉ muốn giúp cậu có thêm chút kích thích thôi mà!"Chợt Cố Thắng Trạch cười gian, dường như rất vui vẻ: "Làm tốt lắm, nhưng các ông cũng không cần ra ngoài đâu, tôi muốn các ông ở đây xem tôi chơi con đàn bà ra vẻ lạnh lùng này thế nào! Lát nữa tôi sẽ bắt cô ta phải khóc lóc cầu xin tôi!"đạo diễn Tôn nghĩ nghĩ rồi cười mờ ám: "Được rồi, vậy chúng tôi chỉ đành nghe theo thôi!"Tô Bắc vẫn còn chút ý thức, không ngờ bọn họ lại muốn làm thế với cô. Cô vùng vẫy lao về phía tường, cho dù phải chết thì cô cũng không để cho đám súc vật này đạt được mục đích đâu! Cảm thấy Tô Bắc đang liều mạng vùng vẫy, Cố Thắng Trạch càng cười thích thú hơn. Hắn nhìn đám người xung quanh: "Các ông xem, cô ta vẫn còn gắng sức kìa!"Hắn nghiến răng, vẻ thú tính xuất hiện trên khuôn mặt, sau đó đưa tay tát mạnh vào mặt Tô Bắc. Khuôn mặt nhỏ trắng ngần của Tô Bắc lập tức đỏ ửng. Đám người trong phòng cũng co rúm người lại. Gu của cậu Cố này mặn thật, từ lâu đã nghe nói hắn có khuynh hướng ngược đãi ở phương diện này rồi. Hôm nay nhìn thấy, quả đúng là thế thật! Xem ra hôm nay cô quản lý này gặp phải bất hạnh rồi! Cố Thắng Trạch tát Tô Bắc xong bèn cảm thấy hưng phấn hơn nhiều: "Cô xinh đẹp như thế chẳng phải là để cho đàn ông ngắm hay sao? Cô còn giả vờ trong trắng thuần khiết gì hả, tưởng ông đây chưa nhìn thấy loại trong trắng thuần khiết bao giờ à? Lại còn liệt nữ trinh tiết, đã đến đây thì đều là đĩ cả thôi…"Nghe thấy Cố Thắng Trạch chửi rủa, Tô Bắc cảm thấy đầu óc mình choáng váng hết cả. Nhưng cái tát của Cố Thắng Trạch đúng là mạnh thật, khiến cơn đau rát lập tức ập đến, cũng khiến cho lý trí của cô quay trở lại. Cô quay đầu trừng mắt với Cố Thắng Trạch, giống như một con sư tử đang nổi giận: "Cố Thắng Trạch, tôi khuyên anh tốt nhất hãy thả tôi ra!"