Tâm trạng của Lộ Nam hơi rối loạn, dường như muốn nói gì đó nhưng lại khó mở lời. Tô Bắc hơi tò mò, còn có lời nào mà Lộ Nam không thể nói ra không? Cô nhìn Lộ Nam hơi sốt ruột: “Sao thế? Anh nói đi chứ!” Thấy ánh mắt tràn đầy mong đợi của Tô Bắc, anh đánh liều, dứt khoát mở miệng. Anh nói: “Chẳng phải bà nội tôi vẫn luôn tìm đối tượng cho tôi sao, nếu như em bị bà thuyết phục kết thúc cuộc hôn nhân này với tôi, vậy thì tôi vẫn phải chịu sự làm phiền của mấy người phụ nữ đó. Thế này đi, tôi thấy em cũng không muốn dính líu gì đến nhà họ Tô...” Anh ngừng lại giây lát rồi nói tiếp: “Sau này, chuyện của nhà họ Tô, tôi sẽ làm lá chắn cho em, nhưng trong vòng ba năm em không được ly hôn với tôi, nếu không người nhà sẽ không ngừng thúc ép tôi lấy vợ, em thấy thế nào?” Hai mắt của Tô Bắc sáng lên, nghe cũng được đấy chứ! Dù sao cô nuôi hai đứa trẻ, cũng không có ý định lấy chồng nữa. Thế nhưng, sống ở thành phố Nam Hi, nếu như có Lộ Nam làm lá chắn thì nhà họ Tô cũng sẽ không dám làm gì cô. Ba năm thì ba năm! Dù sao cũng không ảnh hưởng nhiều đến cô. Tô Bắc dứt khoát gật đầu. Cô cười híp mắt nói: “Được thôi! Tổng giám đốc Lộ yên tâm, tôi tuyệt đối sẽ không có bất cứ suy nghĩ quá phận nào với anh đâu, còn có thể an phận thủ thường làm người vợ thảo hiền ngăn mưa bom bão đạn cho anh nữa đấy!” Lần này đến lượt Lộ Nam kinh ngạc. Cô cứ vui vẻ mà đồng ý như thế sao? Anh còn nghĩ, cô vội vã đẩy anh ra như thế thì chắc chắn sẽ không muốn tiếp tục cuộc hôn nhân này với anh nữa đâu. Như vậy, khi anh nói ra hợp đồng ba năm, chắc chắn cô sẽ kì kèo một phen cho xem. Nhưng không ngờ Tô Bắc lại đồng ý không chút do dự như thế. Một lúc sau Lộ Nam mới dần trở lại bình thường. Anh giống như ăn phải ruồi: “Được! Cứ quyết định vậy đi!” Tô Bắc nhìn anh chằm chằm, mãi cho đến khi Lộ Nam ho nhẹ một tiếng cô mới nhanh chóng quay đầu nhìn ra ngoài cửa xe. Chiếc xe được khởi động lại, đi theo hướng về căn chung cư ở trung tâm thành phố. Dọc đường đi, Tô Bắc luôn giữ im lặng. Xuống xe, Tô Bắc lập tức chạy vào trong thang máy giống như đang trốn tránh. Lộ Nam chậm rãi bước vào, anh nghiêng đầu nhìn Tô Bắc, nói: “Sau lưng có chó sói sao?” Tô Bắc cúi đầu, tim đập thình thịch. Không phải chó sói thì là gì! Sói còn đang nói chuyện đây này! Lộ Nam thấy Tô Bắc không nói gì thì hừ lạnh: “Lại âm thầm mắng tôi cái gì đấy?” Tô Bắc lập tức ngẩng đầu, nhìn Lộ Nam với vẻ sợ hãi: “Sao anh biết?” Lộ Nam bật cười: “Không đánh mà khai!” Tô Bắc nhất thời buồn bực muốn đâm đầu vào tường, có cảm giác như mỗi lần nói chuyện với Lộ Nam cô đều giống như một con ngốc vậy. Sau khi lên lầu, Tô Bắc nhanh chóng chuồn vào phòng đi tắm. Vừa tắm xong thì nghe thấy tiếng gõ cửa. Tô Bắc bĩu môi, Lộ Nam không đi ngủ đi còn gõ cửa phòng cô làm gì? Cô nghi ngờ mở hé cửa phòng nhìn Lộ Nam ở bên ngoài. Cô nói với giọng cảnh giác: “Anh tìm tôi làm gì?” Lộ Nam lấy ra một văn kiện, không cảm xúc nói: “Xem đi, nếu thấy không có vấn đề gì thì ký vào!” Tô Bắc tò mò nhìn chằm chằm vào thứ trên tay anh, nửa tin nửa ngờ cầm lên xem. Khi cô nhìn thấy ở mặt ngoài có ghi: Thỏa thuận hôn nhân ba năm thì nội tâm hơi sụp đổ. Cô lật trang đầu tiên, phát hiện bản thân còn sụp đổ hơn! Từng điều khoản trên thỏa thuận đều là nhằm vào cô, đâu có phải thỏa thuận gì chứ, rõ ràng là một hiệp ước bất bình đẳng mà! Cô cần bản thỏa thuận, tức giận nhìn chằm chằm vào Lộ Nam: “Lộ Nam, đây là cái thỏa thuận khỉ gì thế, anh ngang ngược quá rồi đấy! Gì mà trong ba năm không được có quan hệ với người đàn ông khác, sao anh không bảo bản thân mình không được có quan hệ gì với người phụ nữ khác đi!” Nói xong, cô kích động mở bản thỏa thuận ra, lại nhìn sang trang thứ hai. Cô nói tiếp: “Còn nữa, điều này, gì mà bên B không được tự động chấm dứt thỏa thuận giữa chừng, vậy anh thì sao, anh thì được à? Dựa vào đâu mà anh là bên A còn tôi là bên B?” Thấy Tô Bắc kích động, Lộ Nam hừ lạnh: “Bởi vì tôi là bên A, em là bên B!” Tô Bắc muốn bùng cháy! Vớ vẩn, giải thích như không! Lộ Nam nói tiếp: “Tô Bắc, nếu em cảm thấy không có sự bảo vệ của tôi mà em vẫn có thể sống yên ở thành phố Nam Hi này thì chúng ta không cần ký kết bản thỏa thuận này nữa. Còn nếu như em cảm thấy có lợi cho em thì tôi khuyên em vẫn nên ký vào thì hơn.” Lộ Nam đã nhìn ra, tình cảm của Tô Bắc đối với nhà họ Tô vô cùng phức tạp. Vừa dây dưa vừa mâu thuẫn, vừa nhắc đến lại mặt là cô giống như con mèo bị giẫm phải đuôi vậy. Một người yếu mềm giống như chiến sĩ không có vũ khí, không hề có sức phòng bị và khả năng tấn công. Tô Bắc bình tĩnh lại, cô im lặng nhìn Lộ Nam. Mãi sau, cô mới từ từ nhả ra một câu: “Được, tôi ký!” Lộ Nam khẽ nở nụ cười gian.