Lộ Nam không chớp mắt nhìn Tô Bắc ký xong thỏa thuận, đáy mắt anh vụt qua một tia tinh quái khó lòng phát hiện ra. Tô Bắc ký xong thỏa thuận, cô đưa cho Lộ Nam rồi nhàn nhạt nói: “Chỉ cần anh không làm gì quá đáng thì về cơ bản tôi sẽ tuân thủ thỏa thuận.” Lộ Nam “ừ” một tiếng rồi nhìn Tô Bắc bằng vẻ mặt không cảm xúc. Tô Bắc nghĩ nghĩ rồi nói tiếp: “Mặc dù trong thỏa thuận không yêu cầu anh làm như thế nào nhưng tôi hi vọng thường ngày anh đừng làm gì quá quá đáng, có lúc sức chịu đựng của tôi cũng chỉ có hạn thôi.” Lộ Nam nhướng mày: “Ví dụ?” Tô Bắc chớp mắt, ví dụ à… Cô hài hước: “Ví dụ như tôi sẽ không hạn chế sự tự do của anh nhưng tôi cũng không cho phép anh đưa người phụ nữ khác về trong căn chung cư này! Anh thấy sao?” Vẻ mặt của Lộ Nam hơi có chút thay đổi. Cô đang tuyên bố chủ quyền, củng cố địa vị của mình hả? Nhưng mà anh thích. Khuôn mặt của Lộ Nam hiện lên ý cười. Anh nhàn nhạt lên tiếng: “Được!” Tô Bắc hơi cảm thấy khó hiểu, anh tự nhiên cười cái gì chứ? Cô không nhịn được mà lắc đầu: “Được rồi, nếu anh đã đồng ý rồi thì tôi cũng không có yêu cầu gì khác nữa.” Lộ Nam gật đầu rồi quay người đi. Tô Bắc đang định đóng cửa thì đột nhiên nhớ ra hôm nay mình còn có việc. Cô cất cao giọng gọi Lộ Nam lại: “Lộ Nam!” Lộ Nam khó hiểu quay người. Anh nhìn Tô Bắc, hơi nhíu mày: “Sao thế? Còn chuyện gì nữa à?” Tô Bắc nghĩ nghĩ rồi nói: “Là thế này, tôi có dẫn dắt hai nghệ sĩ, trong đó có một người có tiến độ luyện tập khá nhanh, ngày mai tôi định đi bàn hợp đồng đóng phim mới cho cô ấy, nếu có thể, tôi muốn trực tiếp ký hợp đồng.” Lộ Nam tiếp tục nhíu mày: “Rồi sao nữa?” tn nhún vai, điềm nhiên lên tiếng: “Tôi cảm thấy sẽ mất khá nhiều thời gian, cho nên… chuyện ngày mai chúng ta về nhà tôi, có thể sẽ… không kịp thời gian…” Lộ Nam nhìn Tô Bắc với vẻ đầy ý tứ, suy cho cùng cô vẫn rất bài xích nhà họ Tô. Anh nghĩ nghĩ: “Ngày mai tính sau, em đàm phán xong chuyện hợp tác thì gọi điện thoại cho tôi, nếu kịp thì tôi sẽ qua đó đón em, chúng ta cùng về.” Tô Bắc khẽ nhếch miệng: “Được, vậy ngày mai xong việc tôi sẽ gọi cho anh.” Lộ Nam “ừ” một tiếng: “Cứ vậy đi, đi ngủ sớm đi.” Lộ Nam quay người, mới đi được hai bước lại bị Tô Bắc gọi với lại: “Lộ Nam!” Lb cạn lời, anh quay người, nghiến răng nghiến lợi nhìn Tô Bắc: “Lại sao nữa?” Tô Bắc hơi rụt cổ, cô nhìn Lộ Nam bằng ánh mắt vô tội: “Cái đó… tôi không có số điện thoại của anh!” Lộ Nam thở dài bất lực, nhìn cô bằng ánh mắt không thân thiện chút nào: “Điện thoại!” “Hả!” Tô Bắc sững người, anh cần điện thoại của cô làm gì? Lộ Nam hoàn toàn cạn lời rồi, anh bất lực nhìn Tô Bắc: “Tôi lưu số điện thoại cho em, đưa điện thoại đây!” Tô Bắc bừng tỉnh, hóa ra là để lưu số điện thoại cho mình! Cô vội vàng quay người đi lấy điện thoại đưa cho Lộ Nam. Lộ Nam cầm điện thoại nhanh chóng nhập vào một dãy số. Tô Bắc cố liếc nhìn, sau khi nhập số xong hình như anh còn làm gì đó nữa. Nhưng tốc độ của Lộ Nam rất nhanh, Tô Bắc chưa kịp nói gì thì anh đã trả điện thoại cho cô rồi. Sau khi Lộ Nam đi, tn cầm điện thoại lần mò mãi cũng không nhìn ra rốt cuộc Lộ Nam đã làm gì. Cô buồn chán ném điện thoại sang một bên, sau đó dần thiếp đi. Sáng hôm sau. Vừa ngủ dậy, Tô Bắc đã ngửi thấy trong phòng hương thơm nức mũi. Cô liếm môi, hít lấy hít để, rồi đi về hướng tỏa ra mùi thơm ấy. Nhìn thấy trên bàn bày bánh bao và cháo thịt nạc trứng, đột nhiên Tô Bắc cảm thấy bụng đói cồn cào. Cô vừa đưa tay ra muốn cầm ăn một cái bánh bao thì bị một bàn tay to đánh cho một cái. Tô Bắc giật mình rút tay lại. Cô tức tối trừng mắt với Lộ Nam, hai con mắt mở to hết cỡ: “Anh làm gì thế! Tôi ăn có một cái bánh bao thôi mà, có cần đến mức ấy không?” Lộ Nam nhìn cô với vẻ ghét bỏ: “Em đánh răng rửa mặt chưa?” Tô Bắc le lưỡi, hương thơm này thật sự là quá hấp dẫn, ban nãy cô không nhịn được, quên mất mình còn chưa làm vệ sinh cá nhân. Lộ Nam nhìn theo bóng lưng của cô mà bất lực lắc đầu. Lúc ăn sáng, Lộ Nam tiện miệng hỏi: “Hôm nay hẹn mấy giờ đàm phán?” Nghe Lộ Nam hỏi, Tô Bắc hơi sững người, miếng cháo cô mới ăn lập tức bị mắc nghẹn ở cổ họng, khiến cô ho sặc sụa. Cô tưởng rằng Lộ Nam sẽ không quan tâm những chuyện này. Cô hẹn hai giờ chiều sẽ đi đàm phán nhưng sáng nay cô định đi thăm Tô Hàn. Ai biết Lộ Nam sẽ hỏi như thế chứ. Trong đầu cô xuất hiện một khung cảnh giao chiến, rốt cuộc là nói dối hay là nói thật hết mọi chuyện đây? Không được, nếu nói thật thì Lộ Nam sẽ biết đến sự tồn tại của Tô Hàn mất. Mặc dù cuộc hôn nhân này chỉ là một tấm bia chắn với Lộ Nam mà thôi nhưng cô lại không hiểu rõ Lộ Nam, nhỡ đâu anh nhỏ nhen hẹp hòi, không thể chấp nhận con cô thì sao? Thôi, cứ che giấu thì hơn! Tô Bắc đưa tay bịt miệng để ngăn tiếng ho. Cô ngẩng đầu lên nhìn thì bắt gặp vẻ mặt ghét bỏ của Lộ Nam. Cô cười khan: “Thật ngại quá, ban nãy bị nghẹn.” Lộ Nam nhìn cô với vẻ mặt không cảm xúc, đợi câu nói tiếp theo của cô.