Tô Bắc thấy Lộ Nam cứ thế dỗ dành bà nội. Cô cúi đầu, không nhịn được khinh thường. Bà già, bà cứ đợi cháu trai bà một mình đẻ ra chắt nội cho bà đi! Lộ Nam rất biết cách nói chuyện, một lúc sau đã khiến Mục Niệm Ảnh cười tí mắt rồi. Cơm tối đã xong, cả gia đình di chuyển đến bàn ăn. Lộ Nam và Lộ Tây Tây một trái một phải ngồi bên cạnh Mục Niệm Ảnh. Lộ Hướng Viễn và Tôn Tịnh Di ngồi cạnh Lộ Tây Tây, Tô Bắc ngồi cạnh Lộ Nam. Sau khi giúp việc đưa đồ ăn lên, Lộ Nam đưa tay lấy hai món ăn ở trong đó đặt xuống trước mặt Mục Niệm Ảnh. Anh vui vẻ nói: “Bà nội, đây là món con làm, bà thử xem sao!” Sau khi Mục Niệm Ảnh đưa thức ăn vào miệng thì nụ cười trên mặt càng rạng rỡ: “Tiểu Nam, ngon lắm, khó có ai hiểu thảo được như con, về nhà còn làm đồ ăn cho bà nội!” Lộ Nam cười đáp: “Việc con nên làm mà!” Tô Bắc phát hiện Lộ Nam về nhà cười với Mục Niệm Ảnh nhiều hơn khi ở công ty. Thấy Mục Niệm Ảnh khen không ngớt miệng hai món ăn mà Lộ Nam làm, đợi đến khi món ăn chuyển đến trước mặt Tô Bắc, cô cũng gắp một miếng. Tô Bắc cúi đầu thử một miếng liền sững người. Quả nhiên… rất ngon! Chẳng trách mà Mục Niệm Ảnh lại khen ngon, mùi vị đúng là không phải là ngon ở mức bình thường. Không ngờ tay nghề của Lộ Nam lại tốt như thế. Cô vốn cho rằng anh chỉ biết là đồ ăn sáng thôi. Đúng là rất ít thấy đàn ông biết nấu cơm! Những người đàn ông có thể nấu ăn ngon như thế này lại càng hiếm thấy! Tô Bắc không nhịn được cộng cho Lộ Nam thêm một điểm. Sau đó, vì luôn có mặt Lộ Nam nên Mục Niệm Ảnh không soi mói Tô Bắc nữa. Lúc rời khỏi nhà họ Lộ, Mục Niệm Ảnh tiễn hai người ra mãi ngoài cổng. Nhìn ánh mắt lưu luyến của bà ta, khóe miệng của Tô Bắc giật giật. Nghiêm trọng đến thế sao? Làm như là cả đời này không gặp lại vậy. Tô Bắc lên xe trước, nghe thấy Mục Niệm Ảnh nói với Lộ Nam: “Tiểu Nam, ngày mai là cuối tuần, hay là con về nhà ăn cơm đi!” Chất giọng của Lộ Nam rất trong và sáng, anh chầm chậm nói: “Bà nội, con cũng muốn về lắm, nhưng ngày mai con phải đến nhà họ Tô, con đã nói với giám đốc Tô rồi!” “Giám đốc Tô? Con nói là Tô Vân Thiên sao?” Mục Niệm Ảnh hỏi. Bàn tay Tô Bắc vịn ở cửa khựng lại. Lộ Nam “vâng” một tiếng rồi nói tiếp: “Vâng, là ông ấy, bà nội, bà vào nhà đi, con về đây!” Lộ Nam nói xong thì đi ra xe. Tô Bắc nhìn qua gương chiếu hậu thấy biệt thự nhà họ Lộ xa dần mới hoàn toàn thở phào. Về nhà họ Lộ ăn cơm đúng là nguy hiểm thật. Cô giống như một chú thỏ trắng rơi vào hang sói. Nhưng may là cô là một con thỏ trắng thông minh nhanh trí. Nhìn vẻ mặt giống như được đại xá của Tô Bắc, Lộ Nam hừ lạnh, nhàn nhạt nói: “Có cần phải đến mức đó không?” Tô Bắc không hiểu ý của anh, ngu ngơ hỏi lại: “Cần gì cơ?” “Hừ!” Lộ Nam lại hừ lạnh một tiếng, anh nói: “Em tự nhìn lại cái dáng vẻ tiểu nhân đắc ý của em xem, em nói xem?” Tô Bắc bực mình! Tô tức giận mở miệng: “Lộ Nam, anh ăn nói dễ nghe chút đi, tiểu nhân đắc ý gì hả, rõ ràng là sống sót sau tai nạn đấy ok?” Lộ Nam không nói gì, anh im lặng một lát rồi hỏi: “Nhà tôi đáng sợ đến thế sao?” Lần này đến lượt Tô Bắc hừ lạnh. Cô học theo Lộ Nam, nhàn nhạt nói: “Bà ấy là bà nội anh chứ đâu có phải là bà nội tôi, đương nhiên là anh không cảm thấy đáng sợ rồi. Tôi thấy ứ thế này, sớm muộn gì tôi cũng bị bà ấy giày vò chết, dứt khoát từ lần sau về nhà một mình anh về là được!” Lộ Nam nhìn cô không trả lời, tiếp tục nhìn về phía trước. Bên tai anh lúc này dường như đều là những lời anh nghe thấy khi ở nhà họ Lộ. Tô Bắc nói, cô hoàn toàn không để ý khi bà nội tìm đối tượng khác cho anh. Thật sự là như thế sao? Có thế nào thì bây giờ hai người cũng vẫn đang được trói buộc bởi một nhà họ Tôy đăng ký kết hôn. Biểu hiện không hề để ý gì đến anh của Tô Bắc khiến anh cảm thấy không được thoải mái. Từ nhỏ đến lớn, chưa từng có ai cảm thấy anh có cũng được không có cũng chẳng sao. Chỉ có Tô Bắc! Lộ Nam cảm thấy thất bại khi ở trước mặt Tô Bắc. Tô Bắc dứt khoát đẩy anh ra, vậy tại sao ban đầu cô lại đồng ý gả cho anh chứ? Đúng là ban đầu anh xem thường Tô Bắc, nhưng Tô Bắc càng bài xích thì anh lại càng không nhịn được muốn đến gần cô. Hoặc là, giống như người ta thường nói, thứ không có được mới là tốt nhất! Lộ Nam cười khổ, con người đúng là không có tự trọng! Suy nghĩ của Lộ Nam hơi mơ hồ. Bỗng nhiên anh nghe thấy giọng nói của Tô Bắc. Cô nói: “Lộ Nam, ngày mai chúng ta thật sự phải về nhà họ Tô lại mặt sao?” Lộ Nam sững người, nhìn Tô Bắc với anh mắt khó hiểu, anh cảm thấy hơi kỳ lạ: “Nhà họ Tô?” Cô gọi nhà mình là nhà họ Tô. Tô Bắc ý thức được mình nói sai rồi, ánh mắt không tự nhiên trốn tránh. Cô cười gượng nói: “Cái đó... ban nãy tôi nói nhầm, ý của tôi là, ngày mai chúng ta sẽ về lại mặt sao?” Tô Bắc nghĩ, chắc Tô Vân Thiên và Lộ Nam đã bàn bạc xong cả rồi. Cô không nhịn được thầm mắng, hai tên thần kinh. Cưới nhau được bao lâu rồi, còn lại mặt cái gì chứ, đúng là rảnh rỗi sinh nông nổi! Nghe thấy Tô Bắc nói, sắc mặt Lộ Nam hơi trầm xuống. Anh lái xe tấp vào lề đường. Tô Bắc sững người. Cô kinh ngạc nói: “Lộ Nam, anh tấp xe vào lề đường làm gì, mau lái xe về nhà đi chứ!” Lộ Nam dừng xe lại, lúc này anh mới quay người sang nghiêm túc nhìn Tô Bắc nói: “Em không muốn về nhà?” Giọng nói của Lộ Nam là đang khẳng định. Tô Bắc mất tự nhiên hé miệng: “Không...” Lộ Nam nhìn cô: “Đừng giả vờ nữa, mặt em viết đầy chữ không muốn mà miệng còn thốt ra được một chữ tốt, đúng là làm khó em rồi!” Tô Bắc lúng túng le lưỡi. Cô méo mặt nói: “Cũng không đến nỗi là không muốn, chỉ là tôi nghĩ đã qua thời gian lại mặt rồi, bây giờ về cứ lạ lạ thế nào ấy!” Lộ Nam nghĩ nghĩ rồi nói: “Có phải em có mâu thuẫn gì với gia đình không?” Tô Bắc cười tự giễu: “Không có mâu thuẫn gì cả!” Lộ Nam có thể nhìn ra, Tô Bắc hoàn toàn không muốn thảo luận vấn đề này, anh dứt khoát nói: “Em không cần nghĩ nhiều, ngày mai cả hai chúng ta cùng về chứ đâu có phải một mình em, em sợ gì chứ!” Tô Bắc méo mặt. Cô mệt mỏi lên tiếng: “Được rồi, thật ra tôi cũng không có ý kiến ý, về hay không đối với tôi cũng như nhau cả thôi!” Lộ Nam gật đầu. Anh do dự mãi, cuối cùng vẫn nói ra câu hỏi của mình: “Tô Bắc...” “Ừ...” Tô Bắc quay đầu nhìn anh.