Tô Bắc cố gắng để mình được bình tĩnh. “Bà nội, bà cứ nói đùa, người đàn ông giỏi giang như Lộ Nam, đừng nói là năm thê bảy thiếp, cho dù là bà có lập hậu cung cho anh ấy theo tiêu chuẩn của hoàng đế thì con cũng không có ý kiến gì đâu...” Tô Bắc vừa nói xong, bà già kia còn chưa kịp tiếp lời thì một giọng nói lạnh băng đã vang lên. “Vậy sao? Em đúng là hiền lương thục đức thật đấy!” Tô Bắc lập tức sững người. Lộ Nam, không phải anh ta đang ở trong bếp sao? Tô Bắc từ từ xoay người giả vờ kinh ngạc, cười híp mắt với Lộ Nam. “Lộ Nam, anh ra đây từ lúc nào thế...” Cô tỏ vẻ vô tội: “Em vừa nói đùa với bà nội thôi, anh đừng tin là thật nhé. Hơn nữa, những lời em khen anh đều là thật đấy, người đàn ông tốt như anh... sao em nỡ rời xa chứ!” Tô Bắc nói dối không chớp mắt. Để lời nói của mình trở nên đáng tin hơn, cô còn giả vờ xấu hổ cúi đầu. Cô không nhịn được mắng thầm, đúng thế, người đàn ông giỏi giang như Lộ Nam, cô muốn một phát bóp chết! Lửa giận trong người Lộ Nam dường như sắp phun trào ra ngoài. Anh bước lại gần, ngồi xuống bên cạnh Tô Bắc. Anh tùy ý đưa tay khoác lên vai Tô Bắc: “Bà nội, con ở xa đã nghe thấy hai người nói chuyện rất rôm rả, hai người đang nói chuyện gì vậy?” Mục Niệm Ảnh thấy Tô Bắc thay đổi nhanh như thế xuýt nữa thì tức đến đập bàn. Nhưng ở trước mặt cháu trai, bà thật sự không thể làm gì vợ nó. Bà nén giận, chầm chậm mở miệng: “Cũng không có gì, chỉ nói mấy chuyện thường ngày thôi, hỏi chuyện lại mặt của hai đứa!” “À...” Lộ Nam gật đầu tỏ vẻ đã hiểu. “Vậy tình hình bọn con lại mặt thế nào?” Mục Niệm Ảnh ngây người, chẳng phải hai đứa nó không lại mặt hay sao? Lời này của cháu trai là có ý gìBà nghĩ nghĩ rồi nói: “Chẳng phải hai đứa vẫn chưa lại mặt hay sao? Con nói thế là có ý gì?” Lộ Nam thản nhiên nói: “Con chỉ muốn biết, cô ấy có lừa gạt mọi người không thôi!” Mục Niệm Ảnh hít sâu một hơi, bà phát hiện, rõ ràng cháu tai bà đang đứng về phía người phụ nữ này. Chẳng lẽ, thật sự là con trai lớn rồi thì sẽ không nghe lời nữa hay sao? Mục Niệm Ảnh còn chưa nói gì thì Lộ Nam đã nói tiếp: “Bà nội, vừa nãy con nghe thấy hai người nói muốn tiếp tục tìm cho con, không biết hai người muốn tìm gì cho con vậy?” Sắc mặt của Mục Niệm Ảnh nhất thời không được tốt.Ở trước mặt Tô Bắc, cho dù bà có nói gì thì cũng đều cảm thấy chẳng sao. Nhưng những lời này lại bị cháu trai nghe thấy, bà không thể nào ở trước mặt cháu trai rồi nói với nó rằng muốn tìm vợ hai cho nó được! Bà lúng túng, không biết phải làm sao. Rõ ràng là cháu trai đang làm khó mình. Tôn Tịnh Di thấy tình hình không được tốt lắm thì nhanh chóng ra mặt giảng hòa. “Tiểu Nam, con xem con nghĩ đi đâu thế, nhà mình đang quan tâm đến tình hình sức khỏe của Tiểu Bắc thôi, chẳng phải chúng ta còn đang đợi để bế cháu đây sao!” Tô Bắc cúi đầu, cơ mặt không ngừng giật giật. Tôn Tịnh Di lái chủ đề nhanh thật đấy. Tạm thời không nói đến chuyện cô và Lộ Nam vốn không hề xảy ra chuyện gì, cho dù là có thì bọn họ vừa mới cưới, muốn bế cháu ngay thì cũng quá thần tốc rồi đó. Lộ Nam không hề ngạc nhiên trước lời nói của mẹ mình. Anh ngẩn ra trong giây lát rồi nói: “Chuyện cháu chắt không cần vội. Mọi người yên tâm, sức khỏe của con và Bắc Bắc đều tốt, bọn con chỉ không muốn sinh con sớm như thế thôi, bọn con vẫn còn muốn hưởng thụ thế giới chỉ có hai người thêm một thời gian nữa.” Tô Bắc nghe thấy lời của Lộ Nam, suýt thì bị sặc nước bọt. Sức khỏe rất tốt... hưởng thụ thế giới của hai người... Lộ Nam anh ta bị điên à! Mấy lời như thế này mà cũng dám nói ra! Lộ Nam vừa nói xong, Mục Niệm Ảnh nói: “Tiểu Nam, lúc hai đứa mới cưới xong rồi chuyển ra ngoài ở chẳng phải đã nói với bà là hai đứa chuyển ra ngoài ở chính là vì để bà sớm có chắt bế hay sao? Sao bây giờ con lại nói thế. Con như thế bà nội sẽ buồn lắm...” Bà nói giống như đứa trẻ đang cáu giận vậy. Lộ Nam thấy tình hình không tốt. Cho dù lúc anh mới ở bếp đi lên nghe thấy chủ đề họ đang nói thì rất không thoải mái, nhưng nếu thật sự khiến bà nội tức giận thì đó là lỗi của anh rồi. Trong nhà có người già giống như có vật báu vậy, sao anh có thể khiến vật báu này tức giận được chứ! Anh nhanh chóng ngồi xuống cạnh Mục Niệm Ảnh cười nói: “Bà nội, bà xem, con mới đùa chút thôi mà bà đã giận rồi! Không phải bọn con không thích con cái, mà cho dù có thích thì cũng phải đợi Bắc Bắc có thai đã. Hơn nữa, cho dù là có thai rồi thì cũng phải đợi chín tháng mười ngày thì bà mới có thể thấy chắt bảo bối, bà nói có phải hay không?” Sắc mặt của Mục Niệm Ảnh tốt lên nhiều. Bà quay đầu nhìn Lộ Nam giống như một đứa trẻ đang làm nũng. “Tiểu Nam, con nói thật không? Con đừng có lừa gạt bà đấy!” Lộ Nam lập tức thể hiện quyết tâm của mình. “Bà nội, sao con có thể lừa gạt bà được chứ, nếu con mà lừa bà thì con sẽ...” Anh chưa nói xong đã bị Mục Niệm Ảnh ngắt lời: “Thằng bé ngốc này, nói bừa cái gì thế? Sao bà nội lại nỡ để con trù ẻo mình chứ! Bà nội tin con!”