Cô nhanh chóng ăn hết đồ ăn, sau đó thì chẳng nói chẳng rằng gì nữa. Đôi mắt của Lộ Nam nhìn chằm chằm vào tập tài liệu, nhưng thỉnh thoảng anh lại liếc nhìn Tô Bắc. Xem một hồi lâu mà một chữ anh cũng chưa đọc. Đến khi ăn xong cơm, Tô Bắc mới thở phào nhẹ nhõm.Ăn một bữa cơm mà cảm giác cứ như đánh trận. “Anh từ từ làm việc, tôi ăn xong rồi, buổi chiều tan làm, tôi sẽ chờ ăn ở chỗ cũ.” Lộ Nam lạnh nhạt “Ừm” một tiếng, rồi cũng không nói gì thêm. Bước ra từ phòng làm việc của Lộ Nam, Tô Bắc cảm thấy cả người nhẹ bỗng đi như trút được gánh nặng. Cảm giác ngột ngạt tan biến như mây khói. Cô ngoáy đầu nhìn lại cửa phòng Tổng giám đốc. Đột nhiên cô nhận ra rằng mặc dù cô vừa từ văn phòng Tổng giám đốc đi ra, nhưng rốt cuộc phòng làm việc của Lộ Nam trông như thế nào, cô còn chưa kịp quan sát nữa. Chỉ là có chút ấn tượng mờ hồ về nó. Cô lắc đầu ngán ngẩm. Cô thật đúng là quá ngốc mà! Không phải chỉ vì có chút căng thẳng thôi sao? Cô hít một hơi thật dài rồi đi vào thang máy. Tô Bắc xuống tầng dưới đọc kịch bản một lúc thì đi tới nơi tập luyện của Cố Thiến Doanh và Nghiêm Nghệ Đình. Lúc Tô Bắc đến, Nghiêm Nghệ Đình và Cố Thiến Doanh đang luyện tập với thầy giáo của mình. Cô ấy có chút khó hiểu, không phải nói là hai người họ học cùng với nhau sao? Tô Bắc vừa đi tới thì Cố Thiến Doanh đã nhìn thấy cô rồi. Cố Thiến Doanh tỏ vẻ ấm ức nhưng rồi vẫn tiếp tục theo dõi bài tập của giáo viên. Tô Bắc khẽ nhướng mày. Cô mang đồ uống qua đó và hô lên: “Các thầy cô vất vả rồi, mọi người ra uống nước đi, tôi muốn nói với hai người họ một vài câu.” Hai giáo viên thấy Tô Bắc đến liền cho dừng việc tập luyện. Tô Bắc đưa đồ uống cho hai giáo viên, còn Cố Thiến Doanh và Nghiêm Nghệ Đình cũng tụ tập xung quanh. Tô Bắc nhìn hai người họ đầy nghiêm khắc. “Không phải bảo hai đứa học cùng một thầy sao? Bây giờ là chuyện gì đây?” Điều Tô Bắc không mong muốn nhất là người cô cô bồi dưỡng lại giở thủ đoạn chơi xấu nhau. Nghiêm Nghệ Đình có vẻ như cảm nhận được ý tứ sâu xa trong lời nói của Tô Bắc. Sắc mặt của cô ta rất khó coi. Cố Thiến Doanh đột nhiên vừa uất ức vừa tự trách mà vội vàng giải thích: “Chị Bắc Bắc, chị đừng nghĩ nhiều quá, mọi việc không giống như chị nghĩ đâu, là do em quá ngốc. Các giáo viên nói rằng em tiếp thu quá chậm, ảnh hưởng tới Nghệ Đình. Nghệ Đình đã hoàn thành khóa huấn luyện tư thế ngày hôm qua rồi, còn em đã rất cố gắng nhưng cô giáo vẫn chưa hài lòng. Cố Thiến Doanh càng nói đầu càng cúi thấp. “Các giáo viên cũng đã bàn bạc ổn thỏa rồi mới quyết định để em và Nghệ Đình tách nhau ra học riêng, như vậy em cũng sẽ không làm ảnh hưởng tới việc học tập của Nghệ Đình. Nhìn dáng vẻ tự trách của Cố Thiến Doanh, Tô Bắc cũng không vui vẻ gì, cô nói: “Nếu đã như vậy thì cũng không thể trách em được, chỉ là chị nhắc trước, các em không được chơi xấu nhau, nếu không thì đừng trách chị không nể mặt. Nói rồi, cô quay qua nhìn Nghiêm Nghệ Đình. “Nếu em đã học nhanh như vậy thì cô giáo có nói là thời gian luyện tập của em sẽ được rút ngắn lại không, em còn phải học bao lâu nữa?” Nghiêm Nghệ Đình gật đầu nói: “Cô giáo nói, theo như trình độ học tập của em thì nửa tháng sau là em có thể rời khỏi phòng huấn luyện rồi.” Tô Bắc gật đồng tỏ vẻ hài lòng: “Được, chị biết rồi, chị sẽ dựa theo thời gian này mà thông báo với báo chí và nhận kịch bản giúp em, em cứ yên tâm luyện tập đi!” Nghiêm Nghệ Đình gật đầu. Thấy Tô Bắc nguôi giận, lòng cô cũng thoải mái đi nhiều. Nói xong, Tô Bắc quay sang Cố Thiến Doanh. “Thiến Doanh, chị biết em rất cố gắng rồi, bây giờ không theo kịp Nghệ Đình cũng không sao. Nhưng mà em tuyệt đối không được tự ti, em phải tự tin hơn nữa, chị hy vọng rằng, tháng sau quay lại chị có thể nhìn thấy một Thiến Doanh hoàn toàn khác với Thiến Doanh yếu đuối, nhu nhược hôm nay.” Nói đến đây, Tô Bắc ngừng lại một lát rồi nói: “Đương nhiên, không chỉ có Thiến Doanh, Nghệ Đình em cũng vậy, sau này em sẽ phải đối diện với vô vàn phóng viên, nhà báo nên em càng phải hoàn hảo không khuyết điểm, để họ nhìn thấy được sức hút đầy quyến rũ của em biết chưa?” Cố Thiến Doanh và Nghiêm Nghệ Đình gật đầu đồng ý. Tô Bắc nghĩ ngợi rồi nói: “Thời gian có hạn nên chị chỉ nói đến đây thôi, hai đứa đi luyện tập tiếp đi, chị đi trước đây.” Khi Tô Bắc rời khỏi phòng tập luyện thì trời đã không còn sớm rồi. Cô nhanh chóng trở về công ty. Tô Bắc vừa đến chỗ để xe hồi sáng thì đã thấy xe của Lộ Nam đỗ ở đó rồi. Thấy vậy cô rất ngại ngùng mà nhanh chóng lên xe. Cô vừa ngồi vào ghế cạnh tay lái thì liền nghe thấy tiếng Lộ Nam hét lên: “Đừng cử động!” Tô Bắc bị dọa tới mức ngẩn người ra mà ngồi yên ở đó không nhúc nhích. Lộ Nam nhẹ nhàng ghé sát người vào cô. Tô Bắc dường như ngửi thấy một mùi hương mát lạnh làm người ta cảm thấy rất dễ chịu, thoang thoảng tỏa ra từ cơ thể của Lộ Nam. Nhưng mà hành động này của Lộ Nam thật khiến người ta không khỏi nghĩ ngợi. Tim Tô Bắc đập thình thịch không ngừng. Nửa người của Lộ Nam đè sát vào cô, môi anh nhẹ nhàng lướt qua vành tai của cô, khiến tai Tô Bắc đỏ ửng lên. Cô lắp ba lắp ba nói bằng giọng lo lắng xen lẫn phẫn nộ: “Lộ Nam... Lộ Nam.... Anh... Anh đang làm gì vậy?” Lộ Nam sững sờ vì sự hung dữ của cô. Đôi mắt anh khẽ đảo một cách chán nản, và nét mặt anh bỗng trở nên lạnh lùng.