Kim bài điềm thê: tổng tài sủng hôn trọn đời trọn kiếp
Chương 35 : Chưa từng ăn thịt lợn cũng đã từng thấy lợn chạy rồi 1
Lộ Nam nhanh chóng giúp Tô Bắc thắt dây an toàn sau đó ngồi sang ghế lái.
Đột nhiên Tô Bắc cảm thấy lúng túng.
Cô nhìn Lộ Nam với ánh mắt khó xử.
Vừa nãy anh... là muốn giúp tôi thắt dây an toàn à, tôi cứ tưởng anh.... anh... thực sự ngại quá.”
Lộ Nam hừ lạnh.
“Em tưởng là gì? Em nghĩ tôi sẽ làm gì em? Hôn em à? Hay là sàm sỡ em?”
Khuôn mặt Tô Bắc lộ rõ vẻ lúng túng vì khó xử.
“Lộ Nam, anh bị bệnh à! Chẳng qua tôi chỉ tiện miệng nói vậy, anh có nhất thiết phải mỉa mai tôi như vậy không ?”
Lộ Nam cười nhạt rồi nói bằng một giọng dửng dưng: “Nếu như em nghĩ tôi muốn làm gì em, thì em yên tâm đi, tôi không có chút hứng thú gì với em đâu.”
Sắc mặt Tô Bắc có chút khó chịu: “Tổng giám đốc Lộ, anh cũng yên tâm một trăm phần trăm đi, cho dù anh có hứng thú với tôi thì tôi cũng chẳng thèm có ý gì với anh đâu!”
Mặt Lộ Nam càng tái đi.
“Như vậy là tốt nhất!” anh không chần chừ nói.
Tô Bắc cảm thấy cực kỳ uất ức.
Nhưng, cô thực tình cũng không muốn cãi nhau với Lộ Nam.
Dù sao thì họ cũng sắp về nhà Lộ Nam ăn cơm.
Thấy bộ mặt tức giận của hai người họ sau khi cãi nhau, người nhà họ Lộ không nghi ngờ mới là lạ.
Thôi vậy, nhịn một chút cho trời yên biển lặng vậy.
Nghĩ vậy, trong lòng Tô Bắc dễ chịu hơn nhiều, cô hạ kính xe xuống.
Lộ Nam nói rồi, chiếc xe như mũi tên lao vun vút về phía trước.
Tô Bắc ôm chặt ngực, may là hôm nay thắt dây an toàn, nếu không thì lại giống lần như tai nạn lần trước.
Suốt dọc đường, Tô Bắc cứ nhìn ra ngoài cửa.
Lộ Nam lái xe mỗi lúc một nhanh.
Không khí bên trong xe vô cùng ngột ngạt, ngay cả khi cửa sổ mở, cũng không cảm giác nhẹ nhõm.
Xe vừa dừng trước cổng biệt thự nhà họ Lộ thì Tô Bắc đã nhìn thấy mọi người ra đón rồi.
Ngồi trong xe, Tô Bắc thấy Mục Niệm Ảnh nhìn chăm chú chiếc xe với ánh mắt đầy chờ đợi.
Đứng cạnh cô là một cô gái với đôi mắt to, cặp lông mày lá liễu, chiếc mũi nhỏ, đôi môi đỏ tươi, tóc dài tới eo, mấy lọn tóc vắt ở trước ngực, mặc một chiếc váy màu xanh lục nhạt.
Vừa nhìn liền có cảm giác nhữ mỹ nữ cổ đại bước ra từ trong tranh vậy.
Tô Bắc lần đầu gặp Lộ Tây Tây.
Cô cảm thấy chỉ có thể dùng “tuyệt sắc khuynh thành” để miêu tả về sắc đẹp đấy.
Lộ Hướng Viên và Tôn Tịnh Di yên lặng đứng sau Mục Niệm Ảnh.
Xe vừa dừng thì Lộ Nam đã nhanh chóng đi ra.
Anh nhìn chằm chằm vào Tô Bắc và đi tới chỗ cô.
Anh mở cửa xe và đỡ lấy một tay Tô Bắc một cách ga lăng trong ánh mắt đầy ngạc nhiên của cô.
Mặc dù Tô Bắc rất ngạc nhiên nhưng cô vẫn cố gắng diễn một cách tròn vai.
Cô mỉm cười và bước ra khỏi xe.
Hai người cười với nhau vô cùng thân mật và tình tứ khiến mọi người nhìn vào đều nhận ra là vợ chồng mới cưới.
Thật đúng là ngọt đến sâu răng.
Tô Bắc xuống xe rồi khoác lấy tay Lộ Nam, hai người vui vẻ đi về hướng người nhà họ Lộ đang đứng.
Lòng Tô Bắc đang không ngừng khuấy động.
Không ngờ Lộ Nam lại thay đổi đến chóng mặt như vậy! Được lắm! Diễn kịch cũng quá đạt rồi đấy.
Bây giờ cô thực sự phải bái phục sát đất tài diễn xuất của Lộ Nam.
Chắc hẳn phải dày công khổ luyện rồi.
Đúng là còn khó hơn là trở mặt!
Lúc lên xe, hai người ai nấy đều mặt lạnh như tiền, cãi nhau um xùm cả lên.
Không được hai người đi tới, Mục Niệm Ảnh vừa nhìn thấy Lộ Nam thì đã vội chạy ra.
Bà nhìn Lộ Nam đầy trìu mến.
“Tiếu Nam của bà, cuối cùng cháu cũng về nhà ăn cơm rồi, mấy ngày nay, nội đợi cháu sốt ruột quá. Sau này nếu như có thời gian thì nhớ thường xuyên về nhà ăn cơm, đừng có nhớ mấy quy tắc vô dụng đó nữa, cái gì mà không phải thứ tư thì không về nhà. Nội nhớ cháu thì phải làm sao đây?”
Lộ Nam nghe vậy liền có cớ buông tay Tô Bắc ra, khoác lấy tay Mục Niệm Ảnh.
“Bà nội à, xem nội nói gì vậy! Sau này nếu như nội nhớ cháu thì chỉ cần một cuộc điện thoại, cháu lập tức về ngay.”
Mục Niệm Ảnh nghe vậy cười vui ra mặt.
“Cháu nói thật đấy chứ?”
Lộ Nam gật đầu liên tục.
“Vô cùng chắc chắn, nội yên tâm đi, lúc lúc nội cũng chiếm vị trí quan trọng nhất trong lòng cháu.”
Mục Niệm Ảnh cười không ngậm được mồm.
Tô Bắc nghe vậy mà sởn hết gai ốc.
Cứ nghĩ tới bộ mặt lạnh lùng của Lộ Nam thường ngày và bộ dạng bây giờ của anh ta, cô liền cảm thấy dựng tóc gáy, Lộ Nam hiện tại và Lộ Nam hằng ngày thực sự khác nhau một trời một vực.
Mọi người trở vào phòng khách.
Đầu bếp nhà họ Lộ đang chuẩn bị bữa tối.
Không biết anh lại nảy ra ý gì mà đột nhiên đứng lên nói:
“Bà nội, bà với bố mẹ cháu ngồi nói chuyện, cháu vào làm cho bà hai món sở trường!”
Mục Niệm Ảnh cười nói:
Không cần đâu cháu ngoan của bà, khó khăn lắm cháu mới về nhà, sao bà nỡ để cháu làm cơm được.”
Lộ Nam nghĩ tới sức khỏe của Mục Niệm Ảnh nên giúp bà xoa bóp vai.
“Bà nội ơi, bà yên tâm đi, cháu lâu lắm mới về thăm nhà nên càng muốn trổ chút tài nghệ cho nội nếm thử.”
Nói rồi Lộ Nam liền xắn tay vào bếp.
Tô Bắc hoàn toàn kinh ngạc.
Lần đầu về nhà, anh ta đã bỏ cô một mình khó xử với người nhà anh ta rồi.
Anh ta đúng là thứ không ra gì!
Trong lòng Tô Bắc ra sức thầm trách móc Lộ Nam.
Đồ mất hết tính người! Thứ độc tài! Thứ đàn ông không giữ chữ tín!
Nếu như tin lời anh ta thì sau này cô chẳng khác nào có tiếng mà không có miếng.
Lộ Nam vừa đi, Mục Niệm Ảnh liền trở nên nghiêm nghị.
Nhìn thấy biểu cảm không mấy vui vẻ của bà nội Lộ Nam.
Tô Bắc không kìm được than vãn.
Rốt cuộc bà là người thế nào, lật mặt cũng nhanh đấy chứ!
Nói chuyện với Lộ Nam một thái độ khác, với cô là một thái độ khác.
Nếu như bà không thích cô thì sao không ngăn Lộ Nam cưới cô?
Hay là giống như xã hội phong kiến xưa, dùng đủ mọi cách hành hạ, dày vò cô.
Truyện khác cùng thể loại
38 chương
21 chương
62 chương
62 chương
2 chương
12 chương
92 chương
26 chương