Từ sáng tới giờ trong lòng Tô Bắc luôn bồn chồn, lo lắng không yên. Vì cô biết Lộ Nam và Tô Vân Thiên đã ra ngoài vẫn chưa về. Mặc dù ngoài miệng cô nói không quan tâm Lộ Nam đối xử với Tô Vân Thiên ra sao, nhưng tận sâu trong đáy lòng cô không thể không lo lắng. Suy cho cùng, dòng máu chảy trong người cô cũng là của Tô Vân Thiên. Tô Bắc sốt ruột chờ đợi suốt cả buổi sáng, cuối cùng thì Vân Phàm cũng gọi điện tới. “Cô Tô à, tôi vừa dùng bữa với Tổng giám đốc Tô, bây giờ tôi đã trở về công ty rồi. Lúc ở nhà hàng, chúng tôi có mua cơm về cho cô, cô lên tầng thượng ăn nhé!” Nói xong, Vân Phàm vô thức nhìn Lộ Nam, anh cảm thấy rất kỳ quặc. Rõ ràng là Tổng giám đốc Lộ mua cơm cho cô Tô, thế mà, lúc gọi được anh ấy lại không cho mình nói, rõ ràng là anh ấy cố ý chuẩn bị lại còn bắt mình nghĩ cách. Lại còn bảo Tô Bắc lên tầng thượng ăn cơm nữa. Thật không thể hiểu nổi tâm tư của Tổng giám đốc Lộ mà. Tô Bắc có hơi ngạc nhiên không ngờ được họ lại mua cơm cho mình. Có điều, nếu như cơm trưa đã mua về rồi thì cô cũng đi ăn vậy. Không ăn thì thật quá lãng phí. “Được rồi, tôi lên ngay đây!” Vân Phàm cúp máy, thở phào nhẹ nhõm. Anh không ngờ, Tô Bắc lại nói như vậy. Trong lòng anh, Tô Bắc lại ghi thêm một điểm tốt. Anh phát hiện ra, chỉ cần anh làm thay Lộ Nam chuyện gì đó thì Tô Bắc nhất định sẽ không làm khó anh. Có thể thấy cô là một người rất hiểu lý lẽ. Gọi điện thoại xong thì Vân Phàm liền ra ngoài. Lộ Nam ngồi ở phòng làm việc, chăm chú nhìn những đĩa đồ ăn trên bàn mà trong lòng bồn chồn không yên. Trong một phút mà anh đã ngẩng đầu lên nhìn cánh cửa 30 lần rồi. Thang máy vừa mở ra Tô Bắc đã nhìn thấy Vân Phàm đứng đó đợi từ bao giờ rồi. Cô nhìn Vân Phàm mỉm cười. “Trợ lý Vân, cơm đâu rồi?” Vân Phàm vui vẻ nói: “Cơm để trong phòng làm việc của Tổng giám đốc, cô Tô mau vào ăn cho nóng, nguội rồi thì mất ngon!” Nghe Vân Phàm nói, Tô Bắc khẽ nhíu mày hỏi: “Anh ấy mua cho tôi?” Vân Phàm cười một cách ngại ngùng. “Không phải! Chúng tôi cùng nhau mau, bởi vì tôi và Tổng giám đốc ở cùng nhau mà, lúc về chợt nhớ tới cô vì vậy mới tiện thể mua cho cô một phần.” Tô Bắc nửa tin nửa ngờ nhìn Vân Phàm. “Được thôi, vậy chúng ta vào trong đi!” Vân Phàm gượng cười, xua tay từ chối. “Không được, không được! Cô Tô à tôi đã ăn ở nhà hàng rồi, cô mau vào ăn đi, tôi đi làm việc trước!” Nói xong, Vân Phàm nhanh chóng bỏ đi. Nhìn vẻ mặt bối rối bỏ chạy lấy thân của Vân Phàm,Tô Bắc cảm thấy rất kì lạ. Nhất là khi khi nghĩ tới việc ở một mình trong phòng với Lộ Nam cô càng cảm thấy kỳ cục. Mấy ngày hôm nay ở nhà không khí giữa hai người họ đã rất khác lạ rồi. Bây giờ ăn bữa cơm mà cũng phải cùng nhau, cô thực sự chịu không nổi. Tô Bắc cứ đứng trước phòng Tổng giám đốc nhìn một hồi lâu. Cuối cùng cô lấy hết can đảm mà bước vào trong. Nghe tiếng gõ cửa. Lộ Nam sơ ý khiến chiếc bút trong tay anh chọc thủng một lỗ to trên tài liệu. Anh luống cuống vội đóng nó lại và mở một bản tài liệu khác ra. Lộ Nam làm bộ đang nghiêm túc làm việc, nghe tiếng gõ cửa thì nghiêm giọng nói: “Mời vào!” Nghe vậy, Tô Bắc mở cửa đi vào. Dáng vẻ làm việc chăm chỉ của anh làm cô có chút không tự nhiên. Chăm chỉ vậy! Cứ như chốn không người vậy! Thật đúng là khiến cô phải nhìn anh bằng con mắt khác! Có điều bình tâm suy nghĩ lại. Người ta nói “Đàn ông khi nghiêm túc làm việc rất đẹp trai”, câu nói này cứ như sinh ra để miêu tả Lộ Nam mà. Cô khẽ ho hai tiếng thì Lộ Nam mới từ từ ngước lên. Anh từ tốn nói: “Nào, đến ăn cơm đi.” Tô Bắc nhìn thấy đồ ăn liền chẹp miệng thèm thuồng đi tới bàn ănCô vừa cầm đồ ăn lên thì lại nghe tiếng Lộ Nam nhắc nhở: “Mang ra sofa ngồi ăn!” Tô Bắc nhìn anh không chớp mắt hỏi: “Không thể mang xuống dưới lầu ăn sao?” Cô luôn cảm thấy mình sẽ không được bình tĩnh khi ở cùng Lộ Nam trong một không gian khép kín như vậy. Lộ Nam lạnh nhạt nhìn cô. “Tô Bắc, Em là đang giả ngốc hay ngốc thật, em mang cơm đi ra từ phòng làm việc của tôi, em cảm thấy người ta sẽ nghĩ như thế nào, tôi thường xuyên mua cơm cho em à?”Ánh mắt dò hỏi và thắc mắc của Lộ Nam làm Tô Bắc đột nhiên sững sờ. “Được thôi, tôi thừa nhận, điều anh vừa nói tới, tôi không hề nghĩ tới, vậy tôi vẫn cứ ngồi đây ăn vậy!” Lúc này, Lộ Nam mới gật đầu đồng ý. “Ừm, ăn đi, tiện thể tôi cũng muốn nói với em chuyện này.” Tô Bắc ngây ra, anh ta muốn bàn chuyện với mình. Chẳng trách lại bảo mình lên tầng thượng ăn cơm. Nhưng mà hai người họ thì có gì mà nói? Nhìn ánh mắt đầy hoài nghi của Tô Bắc, Lộ Nam không kìm được mà nghiêm giọng nói: “Đừng nghĩ nữa, ăn cơm nhanh đi!” Tô Bắc chỉ “Ừ” một tiếng rồi bê hết đồ ăn ra sofa ngồi. Thấy cô ngoan ngoãn ngồi ăn cơm trên ghế, Lộ Nam mới gấp văn kiện lại, nói một cách chậm rãi: “Tối nay chúng ta về nhà, nhớ kỹ lúc đó sẽ có một số chuyện em phải khôn khéo một chút, đừng có để lộ ra điều gì, nếu không cả đời này em cũng đừng nghĩ tới chuyện ly hôn!” Tô Bắc có chút lo lắng. Anh đang đe dọa tôi sao? Cả đời không ly hôn? Anh đừng hòng! Cô tỏ vẻ mỉa mai rồi ăn một miếng thật lớn cho bõ tức. “Anh yên tâm, tôi sẽ không để lộ ra chút sơ hở gì, ngược lại là anh đó, đến lúc đó đừng có mà ghét bỏ người vợ này, nếu không cho dù tôi có muốn diễn cũng không thể diễn tiếp rồi!” Lộ Nam nhìn cô. “Mau nhai hết cơm trong miệng đi rồi nói, còn về phần tôi thì em không cần phải lo lắng, tôi ở bình thường đối với em thế nào thì lúc đó cũng sẽ như vậy, không hề thay đổi.” Tô Bắc chẹp miệng, cô không còn gì để nói, người đàn ông này sao lại gia trưởng như vậy chứ. Suốt ngày chỉ biết yêu cầu người khác.