Kim bài điềm thê: tổng tài sủng hôn trọn đời trọn kiếp
Chương 32 : Tổng giám đốc của tập đoàn thinh thế 2
Còn về Lộ Nam, tuy rằng anh là người trẻ tuổi nhưng ông ta hoàn toàn không phải là đối thủ của anh.
Dù sao công ty Tô Thị sau này còn phải dựa vào sự giúp đỡ của tập đoàn Thịnh Thế, vì vậy ông vốn dĩ không dám làm to chuyện.
Nếu như Lộ Nam nhận người bố vợ này thì tốt rồi. Còn nếu anh không nhận thì ông cũng chả là cái đinh gì hết!
Nghĩ vậy, Tô Vân Thiên liền vui vẻ cười giảng hòa.Ông ta cười gian xảo như một lão hồ ly vậy.
“Trợ lý Vân nói rất có lý! Tôi thấy chúng ta nên ra ngoài nói chuyện thì hơn.”
Vân Phàm cười tít mắt nhìn Tô Vân Thiên.
“Vậy xin mời Tổng giám đốc Tô!”
Nhìn khuôn mặt lãnh đạm của Lộ Nam,Tô Vân Thiên cố nén giận dữ mà đi ra ngoài cùng Vân Phàm.
Tô Bắc cứ coi như vừa được xem một màn kịch náo nhiệt.
Dù gì cô cũng không liên quan tới chuyện này.
Lộ Nam nhìn sâu vào đôi mắt của Tô Bắc nói:
“Sau này nếu còn xảy ra chuyện như vậy, em có thể nói thẳng với tôi!”
Anh vừa đến công ty đã được Vân Phàm thông báo chuyện của cô rồi.
Anh nhanh chóng xuống lầu, đến nơi thì đã thấy Tô Vân Thiên đang định đánh Tô Bắc.
Anh dường như dần hiểu ra lý do tại sao Tô Bắc xuất thân trong gia đình giàu có mà vẫn phải nỗ lực làm việc đến như vậy.
Có một người bố như vậy ai cũng không dám dựa vào!
Tô Bắc ngước mắt lên nhìn Lộ Nam.
“Vừa rồi rất cảm ơn anh, có điều, tôi và ông ta cũng không phải quan hệ thân thiết gì, anh muốn xử lý thế nào thì cứ làm như vậy, hoàn toàn không cần quan tâm cảm nghĩ của tôi.”
Lộ Nam sững sờ vì ngạc nhiên, quan hệ của bố con họ đã dứt khoát đến mức này rồi à.
Anh chăm chú nhìn Tô Bắc và nói bằng một giọng trầm ấm:
“Được!”
Nói dứt câu, anh liền quay đi.
Nhưng vừa tới cửa Lộ Nam lại quay lại, không biết đang nghĩ tới chuyện gì.
“Hôm nay là thứ tư, tối phải về nhà chúng ta ăn cơm, đừng quên đấy, tan làm tôi đợi ở chỗ em xuống xe hôm nay, em cứ xuống luôn nhé!’Tô Bắc gật đầu.
“Ừ, tôi biết rồi.”
Nói rồi Lộ Nam liền rời đi.
Vừa xuống lầu, Lộ Nam đã nhìn thấy Tô Vân Thiên và Vân Phàm đang ngồi ở sảnh chính tầng một.
Nghĩ tới nỗi ấm ức mà Tô Bắc phải chịu, Lộ Nam không khỏi đau lòng.
Theo như mối quan hệ bất hòa của cô và Tô Vân Thiên thì nhất định mấy năm nay ở nhà họ Tô cô đã phải chịu không ít thiệt thòi.
Nghĩ tới đây, anh nhịn không được mà nhanh chóng qua chỗ Tô Vân Thiên.
“Tổng giám đốc Tô, nếu hôm nay ông cũng đã đến đây rồi thì xem như đây là lần đầu tiên chúng ta gặp nhau sau khi tôi kết hôn với Tô Bắc, tôi mời ông ăn cơm nhé!”
Tô Vân Thiên thì khỏi nói, mừng ra mặt.
“Được thôi, được Tổng giám đốc Lộ nể mặt như vậy, bữa cơm này để tôi mời!”
Vân Phàm nghe hai người họ nói chuyện, bất giác nhếch miệng cười.
Đúng ra mà nói, Lộ Nam và Tô Vân Thiên là quan hệ giữa bố vợ và con rể.
Nhưng mà nghĩ đi nghĩ lại, cách nói chuyện của hai người họ thực sự chẳng giống chút nào mà!
Một tiếng Tổng giám đốc Lộ, hai tiếng Tổng giám đốc Tô, hoàn toàn quên mất sự tồn tại của Vân Phàm.
Anh bắt đầu nghi ngờ, thế giới này có phải càng càng huyền diệu rồi không?
Ba người bọn họ cùng đến một nhà hàng rất gần với tập đoàn Thịnh Thế.
Lộ Nam gọi một bàn thức ăn, rồi quẹt thẻ thanh toán ngay.
Tô Vân Thiên bị hành động của anh làm cho sững sờ.Ông nghĩ rằng, Tô Bắc và Lộ Nam kết hôn chưa bao lâu nên chưa có tình cảm sâu đậm gì.
Hôm nay Lộ Nam làm vậy hoàn toàn chỉ vì người vợ trên danh nghĩa của anh.
Anh chẳng qua đang giữ thể diện cho chính mình mà thôi.
Nghĩ vậy Tô Vân Thiên buột miệng nói: “Người trẻ tuổi ấy mà! Muốn có thể diện thật không dễ gì!”
Lát nữa ông sẽ cho anh đủ thể diện.
Lúc dùng bữa, Tô Vân Thiên ra sức nói chuyện để khỏi khiến Lộ Nam không vui.
Thế nhưng Lộ Nam rất ít nói, đa số là nghĩ ra rồi mới nói mà khi nói cũng rất kiệm lời.
Vân Phàm chỉ có thể vừa tiếp rượu, vừa nói chuyện với Tô Vân Thiên.
Vì vậy, toàn bữa tiệc hầu như đều là Tô Vân Thiên và Vân Phàm nói chuyện với nhau.
Đến khi ăn uống no say rồi mà Tô Vân Thiên vẫn thấy biểu cảm Lộ Nam vẫn không có khởi sắc gì.Ông nghĩ ngợi một lát rồi nói:
“Tổng giám đốc Lộ, theo lẽ thường thì sau khi kết hôn được ba ngày, cậu và Tô Bắc phải về nhà lại mặt, nhưng vì hai người đều bận rộn nên vẫn chưa có thời gian. Cuối tuần này, nếu hai người rảnh thì về nhà ngoại một chuyến, tôi dặn mẹ Bắc Bắc chuẩn bị một vài món ngon.”
Lộ Nam ngước mắt nhìn, mơ hồ hỏi:
“Nếu như không có thời gian thì sao?”
Tô Vân Thiên ngây ra, Lộ Nam đây là cố ý làm khó ông à!
Câu nói vừa nãy của ông một mặt là để làm hòa với Lộ Nam, mặt khác nhằm rút ngắn khoảng cách quan hệ giữa hai nhà Tô, Lộ.
Không ngờ Lộ Nam lại không biết điều như vậy.
Trên mặt Tô Vân Thiên hiện rõ sự gượng gạo.
Vân Phàm thấy rằng cuộc nói chuyện xảy ra mâu thuẫn liền nhanh chóng giảng hòa:
“Tổng giám đốc Tô, Tổng giám đốc Lộ không phải có ý này, anh ấy chỉ sợ cô Tô không có thời gian thôi!”
Nói rồi, anh nhanh trí nhíu mày ra hiệu cho Lộ Nam.
“Tổng giám đốc Lộ, cô Tô mặc dù công việc bận rộn, nhưng không chừng cô ấy cũng rất muốn về thăm nhà chứ?
Lộ Nam nghĩ rồi cũng miễng cưỡng nói khéo:
“Vậy để tôi về nhà hỏi Bắc Bắc, nếu có thời gian chúng tôi sẽ về.”
Truyện khác cùng thể loại
46 chương
13 chương
46 chương
33 chương
60 chương
60 chương